Chương 11
Vừa vào cửa, Lâm Lam liền khóa mình phòng ngủ, Bạch Nham giống như là đoán được giờ phút này mình có gõ hư cửa, Lâm Lam chắc chắn không chịu để ý tới anh, cho nên vẫn luôn không quấy rầy cô.
Lâm Lam nằm trên giường, hai đầu gối gập trước ngực, cong người nghĩ tới chuyện vừa rồi.
Tô Ngọ Dương nói không biết cô, Bạch Nham nói cô nhận lầm người, mà cô gái kia rõ ràng chính là người hôm đó mà mình gặp ở khu vui chơi. Rõ ràng là Bạch Nham và cô ta biết nhau, vì sao ngày đó muốn gạt cô, vì sao lại nói không biết cô ta? Anh biết Tô Ngọ Dương về nước, vẫn luôn liên lạc với anh ấy, nhưng ngay cả một chữ cũng không nói với cô. Bạch Nham, Lâm Lam chợt cảm thấy mình cũng không hiểu rõ anh.
Lâm Lam mở cửa thấy Bạch Nham ngồi hút thuốc trên ghế sô pha, trước giờ Bạch Nham không hút thuốc lá vì anh biết rõ cô không thích người đàn ông hút thuốc lá. Lâm Lam đi tới trước mặt Bạch Nham, thấy bên chân đã rơi đầy tàn thuốc mà anh hình như còn không có ý muốn dừng lại.
"Bạch Nham. . . . . ."
Tay cầm điếu thuốc của Bạch Nham run một cái, vội vàng vứt bỏ điếu thuốc trong tay, vội vàng nói: "Anh liền đi đánh răng!"
"Không cần, em có chuyện muốn nói với anh." Lâm Lam ngăn anh lại nói. Cô biết Bạch Nham sợ cô không chịu nổi miệng đầy mùi thuốc lá của anh.
"Tiểu Lam, chúng ta quên Tô Ngọ Dương đi được không?" Bạch Nham ngồi trên ghế sô pha, hai tay ôm đầu khẩn cầu nói.
"Em sẽ quên anh ấy nhưng không phải lúc này. Em có chuyện muốn hỏi anh." Lâm Lam không ngồi xuống bên cạnh Bạch Nham mà lựa chọn ghế dựa ngồi cách đó không xa.
Bạch Nham thả tay xuống, vẫn cúi đầu, anh biết ngày này phải tới.
"Tô Ngọ Dương mất trí nhớ phải không?"
Bạch Nham ngồi im lặng gật đầu một cái.
"Anh đã biết ngay từ đầu phải không?" Giọng nói của Lâm Lam hơi run run.
Bạch Nham chậm rãi gật đầu một cái sau đó lại lập tức lắc đầu: "Không phải, Tiểu Lam! Anh cũng mới biết trước đó không lâu."
Lâm Lam kéo nhẹ khóe miệng: "Vậy Lý Tử Nhiễm thì sao?"
"Tiểu Lam, không cần chất vấn anh như vậy được không? Anh thật sự không muốn giấu giếm em gì hết, nguyên nhân mà anh nói vậy chỉ là sợ làm em đau lòng! Nếu biết làm vậy sẽ khiến em chất vấn anh thì ngày đó anh tuyệt đối sẽ không nói vậy rồi, tin tưởng anh, Tiểu Lam?" Bạch Nham ngẩng đầu lên vẻ mặt tự trách, cầu xin sự tha thứ, nói với Lâm Lam.
"Bạch Nham, giấu giếm không phải là yêu, em hi vọng anh nói ra những chuyện đã giấu em." Nếu như có thể Lâm Lam cũng không muốn đối xử với Bạch Nham giống như bây giờ, một người dịu dàng như vậy, sao cô có thể nhẫn tâm để anh lâm vào khổ sở. Nhưng Lâm Lam trước giờ luôn ích kỷ, lần này cũng hãy để cô tiếp tục ích kỷ đi.
Căn nhà rơi vào lặng im, lúc này đồng hồ trên tường phát ra tiếng "Tí tách" có vẻ rất đột ngột.
Tay Bạch Nham run run lại lấy một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá ra, dùng cái bật lửa không quen tay mà châm lên, hít một hơi thật dài: "Tiểu Lam, không phải em vẫn luôn hỏi anh vì sao vẫn chưa có con? Thật ra thì đó là bởi vì hai năm trước lúc em sinh non thì mắc phải chứng vô sinh. Nhưng Tiểu Lam, em yên tâm, anh không cần đứa bé, chỉ cần có em là đủ rồi, không cần đứa bé!"
Nhìn Bạch Nham hút thuốc ở trước mặt mình, Lâm Lam không muốn nói gì hết, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng với Bạch Nham, nói: "Em biết."
Bạch Nham tỏ vẻ hoàn toàn nằm trong dự liệu, nhìn Lâm Lam: "Quả nhiên vẫn bị em biết. Là mẹ nói với em?"
"Đúng vậy. Còn chuyện gì nữa không?" Lâm Lam rất bình tĩnh, cô đang chờ Bạch Nham nói thật ra chuyện mình gặp không may, mà không phải đợi cô đi tìm hiểu, đi chứng thật.
Tay Bạch Nham run run, một hơi lại một hơi hít sâu điếu thuốc trong tay, rất nhanh đã tới cuối cùng. "Không có, Tiểu Lam."
Lâm Lam đứng dậy đi về phía phòng ngủ, lúc đi ngang qua bên cạnh Bạch Nham thì dừng lại: "Bạch Nham, đã trễ rồi, em muốn ngủ. Anh tắm rửa đi, hôm nay đi ngủ phòng khách đi." Nói xong cũng không dừng lại thêm nữa liền đóng cửa phòng ngủ.
Bạch Nham nhìn bóng dáng Lâm Lam đi vào phòng ngủ, tay run run lại lấy một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá ra.
Sáng sớm Lâm Lam đã đi tới quán cà phê, trước kia lúc gặp mặt Vệ Tương Lan mình luôn đến muộn, hôm nay nếu cô là người chờ mà không phải được người khác chờ, cô muốn điều chỉnh cảm xúc của mình thật tốt, ổn định lại tinh thần để nói chuyện nghiêm chỉnh với Vệ Tương Lan, cô muốn làm người chủ động.
Lâm Lam nhìn ngoài cửa sổ, trong đầu trước sau vẫn lại là một màn buổi sáng kia.
Buổi sáng, sau khi nghe thấy tiếng Bạch Nham đã ra khỏi cửa thì Lâm Lam mới không nhanh không chậm ngồi dậy. Cô tỉnh dậy rất sớm, cô cũng biết ngày hôm qua Bạch Nham ngồi trên ghế sofa đến rất khuya, trừ nhìn ra cô còn có thể làm gì đây? Cô cũng muốn mở cửa phòng rồi tới ngồi bên cạnh Bạch Nham giống như trước kia, tựa đầu vào vai anh, nói với anh: "Tất cả đều sẽ qua." Nhưng cô không thể. Không nói tâm tư lúc này của cô rối loạn, bất cứ lúc nào cũng có thể kích động nói ra một vài lời tổn thương anh; chuyện đứa bé chính là một hang sâu to lớn ngăn trước mặt bọn họ, cô không thể sinh con được nữa, nhà họ Bạch chắc là sẽ không tiếp tục chịu đựng để tiếp nhận cô. Mặc dù bây giờ Vệ Tương Lan hoàn toàn không nói gì, nhưng nếu Lâm Lam quấn chặt lấy Bạch Nham, vậy thì khi đó tất cả áp lực đều sẽ chuyển dời đến trên người Bạch Nham. Một bên là Lâm Lam, bên kia là người sinh dưỡng anh, anh nên lựa chọn thế nào đây?
Lâm Lam tin tưởng thời gian sẽ gột rửa tình cảm có thể dần dần bị quên lãng, nhưng máu mủ tình thâm bất luận thế nào cũng không vứt bỏ được. Nếu cô rời khỏi là một kết quả tất nhiên, không bằng bây giờ liền tuyệt tình, đến lúc đó Bạch Nham cũng không tới mức đau lòng khổ sở. Mà Lâm Lam ở dưới sự bảo vệ anh trôi qua những ngày tháng vui vẻ hai năm, với cô mà nói đã đủ rồi, đủ để cô sau này khi nhớ lại, đã từng có một người coi mình như trân bảo để yêu cô, đau cô.
Ra khỏi phòng không có gì xảy ra ngoài dự đoán khi thấy sữa tươi và cháo loãng Bạch Nham chuẩn bị cho cô, Lâm Lam nhìn chằm chằm bọn chúng thật lâu, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ đi qua. Nếu phải đi, vậy thì phải bắt đầu từ bây giờ không thể lệ thuộc vào Bạch Nham nữa, cũng cần phải để Bạch Nham nhìn thấy những thứ đó giữa anh và cô đã là tất nhiên.
"Lâm Lam, cô nghĩ kỹ chưa?" Vệ Tương Lan nói, cắt ngang suy nghĩ của Lâm Lam.
Lâm Lam ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trước mắt này, chỉ nhìn bà, không khẳng định cũng không phủ định.
Vẻ mặt Vệ Tương Lan phức tạp, ngồi xuống đối diện Lâm Lam: "Xem ra hôm nay cô tìm tôi là có chuyện riêng! Nói đi, chuyện gì?"
Lâm Lam không do dự, trực tiếp nói ra mục đích lần này cô tới đây: "Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân làm tôi vô sinh được không?"
Vẻ mặt Vệ Tương Lan khó lường nhìn Lâm Lam: "Nham Nhi nói với cô thế nào?"
"Tôi không hỏi anh ấy, tôi chỉ muốn nghe ngài nói." Lâm Lam lẳng lặng nhìn Vệ Tương Lan.
Sau khi Vệ Tương Lan nghe xong, nhìn Lâm Lam, lâu sau mới thở dài nói: "Cũng tốt, nói cho cô biết có lẽ cô sẽ đi dễ chịu hơn chút, có lẽ trong cuộc sống sau này cũng sẽ không nhớ tới đoạn thời gian khổ sở."
"Thật sao? Sự thật là gì? Tôi vẫn luôn hy vọng là do mình nghĩ nhiều, không ngờ tới rốt cuộc vẫn xảy ra. Là bà hay là Bạch Nham?" Lúc này Lâm Lam giống như là thở phào nhẹ nhõm, nếu sự thật là như vậy, cô có thể an ủi mình, cũng không cần phải không buông tha và khổ sở.
"Chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách Nham Nhi, nói đến vẫn là chủ ý của tôi, Nham Nhi cũng chỉ là bị buộc bất đắc dĩ mà thôi! Là tôi để nó bỏ thuốc phá thai vào bữa sáng của cô. Tôi cũng không ngờ tới lại có thể tạo thành kết quả cô vô sinh như bây giờ, nếu biết sẽ như vậy, tôi sẽ. . . . . . Không ngờ tôi đã lớn tuổi rồi lại vẫn còn làm chuyện không có tính người này, thật là việc đời khó liệu!" Vệ Tương Lan cười khổ nói.
"Ha ha, thì ra là chuyện đơn giản như vậy, tôi lại ngu đến mức không hề phát hiện ra!" Lâm Lam cười tự giễu cười, nếu, nếu cô biết kết quả, cô sẽ bỏ qua cái quyết định kia? Quá nhiều nếu cũng chỉ có thể có một kết quả.
"Nói ra cũng tốt, cô cũng sẽ không lưu luyến Nham Nhi như vậy, nói ra rồi thì mọi người đều cảm thấy thoải mái!" Vệ Tương Lan cảm giác lúc này trong lòng mình thật thoải mái, chuyện này vẫn chôn ở trong lòng hai năm, rốt cuộc là việc trái với lương tâm vẫn sẽ lo lắng.
"Ha ha, ngài không muốn nói gì về chuyện này sao? Dù sao tôi cũng bị các người tước đoạt quyền làm mẹ!" Lâm Lam lạnh lùng nhìn Vệ Tương Lan, cô có thể tha thứ cho Bạch Nham đã đối xử với cô như vậy, cô biết Bạch Nham gánh vác áp lực ra sao, cô không trách Bạch Nham nhưng cô lại không thể không oán giận Vệ Tương Lan.
"Tôi rất bất ngờ khi tạo thành kết quả này, tôi biết nói đến tiền rất dung tục nhưng tôi lại chỉ có thể cho cô cái này." Vệ Tương Lan thẳng thắn nói mình chỉ có thể cho Lâm Lam tiền.
"Cũng vậy thôi. Chuyện đã đến mức này, trừ tiền ra thì các người còn có thể cho tôi cái gì?" Lâm Lam cười châm chọc nói.
"Vậy cô tính lúc nào thì rời khỏi Nham Nhi?" Nếu chuyện đã đến mức này rồi, Vệ Tương Lan cho rằng chuyện Lâm Lam rời khỏi Bạch Nham cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
"Ha ha, ngài muốn tôi rời khỏi Bạch Nham nhanh như vậy, là đã có người khác rồi sao?"
"Không gạt cô, đúng là như vậy. Cô cũng biết vị tiểu thư kia, lúc trước nếu không phải vì cô thì thiếu chút nữa là Nham Nhi kết hôn với con bé rồi. Lúc Nham Nhi rời khỏi con bé thì con bé đau lòng muốn chết nên ra nước ngoài, trước đây không lâu mới vừa trở lại, tới tìm tôi nói là vẫn không quên được Nham Nhi." Vệ Tương Lan đổi tư thế, "Giống như gia đình của chúng tôi, tất cả đều lấy ích lợi làm trọng, cô đã không thể sinh cho Nham Nhi một đứa con, mà con bé lại nhớ mãi không quên con trai tôi, sao tôi có thể bỏ qua cơ hội lần này chứ!"
"Đúng là một chuyện lưỡng toàn kỳ mỹ! Tôi đoán chắc là kết hôn với cô ấy công ty Bạch thị của các người cũng lấy được không ít chỗ tốt, là người ngu cũng sẽ quyết định như vậy!" Lâm Lam nắm chặt bàn tay đang đặt ở dưới bàn, đã biết mình bị người khác vứt bỏ nhưng thật sự không cam lòng!
"Nhưng cô yên tâm, cuộc sống sau này của cô nhà họ Bạch chúng tôi tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
"Ha ha, như vậy đi, bà cho tôi một khoản tiền, tôi rời khỏi đây, sau này cũng sẽ không trở lại nữa. Tôi sẽ nói rõ ràng với Bạch Nham." Cô phải đi nhưng nhất định sẽ không giống như lúc Tô Ngọ Dương rời khỏi, đi gió nhẹ nước chảy như thế, để lại một căn phòng hiu quạnh, tưởng tượng thấy dịu dàng và ngọt ngào lúc đó. Thà rằng lúc này để cho Bạch Nham cảm thấy cô máu lạnh vô tình, cũng không muốn để lại một căn phòng khi nhìn thấy sẽ đau khổ.
"Như vậy tốt nhất, cô Lâm quả nhiên là người thông minh. Chừng nào cô đi thì gọi điện cho tôi, tôi sẽ cho người đưa tiền qua cho cô. Nếu không có chuyện gì nữa, vậy tôi đi trước."
Nhìn bóng lưng Vệ Tương Lan rời đi, Lâm Lam khinh thường cười, cứ như vậy sao? Cuối cùng vẫn đi tới bước này, dựa vào tiền để giải quyết sự việc, hóa ra Lâm Lam cô lại sa sút như vậy!
Lâm Lam cứ ngồi im lặng không động ở cạnh cửa sổ thủy tinh thất thần nhìn ra bên ngoài, thành phố này vẫn đông nghịt như vậy, ngày nào trên đường cái cũng luôn là cảnh tượng chen chúc vội vã của mọi người. Nhớ năm đó lúc mới tới thành phố này, mình không biết làm sao nên đứng ở ngã tư đường, bốn phương tám hướng, hướng nào mới có thể đi đến mục đích của cô? Nhiều khi cuộc sống chính là như vậy, đứng ở ngã tư đường bạn chọn đúng hướng thì bạn hạnh phúc; nếu chọn sai thì bạn chỉ có thể làm vuột mất, cách hạnh phúc càng ngày càng xa. Dĩ nhiên, ngẫu nhiên cũng sẽ có một vài người may mắn, cuối cùng trải qua các khúc quanh rồi lại lần nữa tìm được phương hướng, nhưng trong những người này sẽ có Lâm Lam cô sao?
Cho đến khi nhân viên phục vụ đến nhắc nhở Lâm Lam là cà phê đã lạnh rồi, có muốn gì khác không thì Lâm Lam mới phát hiện ra mình đã ngồi ở quán cà phê rất lâu.
Ra khỏi quán cà phê Lâm Lam cũng không muốn trở về, cứ bâng quơ đi lang thang như vậy. Rời khỏi Bạch Nham là chuyện bắt buộc phải làm, đối với cô, Bạch Nham và nhà họ Bạch đều là một chuyện tốt, nhưng Tô Ngọ Dương thì sao? Cô phải xử lý chuyện cô và Tô Ngọ Dương thế nào đây?
Hiện giờ trong mắt của Tô Ngọ Dương đã sớm không còn Lâm Lam cô, cô có cần thiết phải về không? Có thể nhìn ra được bây giờ anh rất hạnh phúc, cô muốn đi phá vỡ hạnh phúc này của anh sao? Nếu đã sớm quên, vậy thì quên đi. Hai năm rồi, ban đầu là mất trí nhớ cũng được, là vô tình rời đi cũng được, kết quả đều đã quyết định vào ngày Tô Ngọ Dương rời đi! Đây là lúc Lâm Lam cô phải rời đi.
Lâm Lam đi trên đường cái, ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời vẫn lớn như thế nhưng vẫn không chứa hết nỗi đau khổ của cô.