Chương 8
Nó vẫn nằm ở đó suốt cả buổi chiều không ăn không uống, trong đầu miên man suy nghĩ đủ thứ chuyện trên đời. Chợt có tiếng gõ cửa, nghĩ là Đăng đến nên nó đứng dậy mở nhưng chưa kịp mở miệng thì ba nó đã thô bạo đạp cửa xông vào.
-Tao hỏi một lần cuối, tiền tao đâu? Dù gì mày cũng là con tao, tao không muốn phiền hà gì mày.
Ông ta đứng dựa lưng vào tường nhìn nó, nó không có chút sợ hãi nào nghênh mặt nhìn lại ông ta.
-Tôi đã nói là tôi không còn, tin hay không tùy ông.
-Lúc trước dì mày từng nói số mày xấu nên giữ mày trong nhà chỉ mang đến vận rủi, nhưng tao không tin, bây giờ mới thấy đúng, đẻ mày ra đúng là điều hối hận nhất trong cuộc đời tao.
Ông ta gầm từng chữ một, hai mắt nhìn nó như muốn bóp chết ngay lập tức.
Nó nhếch môi nhìn ông đầy khinh bỉ, một người đàn ông như vậy lại tin những lời điên rồ của bà ta sao, thật là nực cười.
-Ông không có đẻ tôi ra, tôi không có người cha độc ác như ông.
-Không có tao làm sao có mày giờ này hả? Mày không đưa tiền ra thì tao tự kiếm.
Nói xong ông ta bắt đầu lục tung phòng nó lên, căn phòng nhỏ xíu chẳng có gì giá trị nhưng ông ta không xứng đáng để làm điều đó. Nó lao vào dùng hết sức để can ngăn nhưng lại bị ông ta thô bạo đẩy ra. Tiếng ly chén đổ vỡ, tiếng đồ đạc rơi xuống sàn nhà, tiếng hét, tiếng chửi rủa hòa lẫn vào nhau rất đáng sợ, có cảm giác như đang đứng trong chiến trường thật sự.
Sau một hồi tìm kiếm không thấy gì, ông ta đưa ánh mắt tức giận tột độ qua thân hình nó.
-Từ giờ trở đi tao với mày không liên quan gì hết, có chết đói cũng đừng về tìm tao.
Dứt lời, ông ta bỏ đi. Thu mình vào một góc tối, nó nhìn thấy căn phòng bị bới tung mà đau nhói nơi l*иg ngực, cảm giác bị người thân ruồng bỏ thật sự rất đau, suốt đời này nó sẽ chẳng thể nào có được cuộc sống yên bình như những người khác.
Hắn ở phòng bên nghe được hết mọi chuyện, không biết trong chuyện này nó hay ba nó đúng nhưng trong lòng thôi thúc hắn phải làm điều gì đó để giúp đỡ nó. Đắn đo suy nghĩ một hồi, hắn quyết định qua bên phòng nó. Vừa đặt chân bước vào, chân hắn chợt khựng lại khi nhìn thấy mớ ngổn ngang trong phòng, rồi hắn nhìn qua nó, một cô gái nhỏ bé thu mình vào góc tối rất cô đơn, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác muốn chạy đến siết chặt đôi vai đang run rẩy kia nhưng không thể. Hắn có là gì của nó đâu, chỉ là một người xa lạ tình cờ gặp nhau trên đường, thế thôi. Hắn cúi xuống giúp nó dọn dẹp căn phòng lộn xộn, những bức tranh vẽ bằng bút chì đập vào mắt hắn. Hắn xem từng bức một, hình ảnh khác nhau nhưng cùng một ý nghĩa, đó là sự cô đơn của nó, một chiếc thuyền đang chới với giữa biển khơi trong một ngày giông bão, một cậu bé ngồi co ro trong góc phòng với nhiều cánh tay từ trên đưa xuống chờ đợi giành lấy thân xác cậu, một người phụ nữ gầy gò chân bị xích vào cột nhà, một cái bóng heo hắt xuống lòng đường nhộn nhịp,.. Từng bức tranh như đang miêu tả cuộc sống cô độc không người sẻ chia, chắc hẳn nó phải đau đớn lắm mới trở thành một con người lạnh lùng như vậy.
Dọn dẹp xong, hắn phát hiện chân nó chảy máu do mảnh vở thủy tinh chạm trúng nhưng nó không có vẻ gì là quan tâm đến vết thương đó. Không hiểu sao hắn lại cảm thấy chút xót xa nên chạy về phòng lấy bông băng qua băng bó vết thương cho nó. Nó không phản ứng, dường như vết thương trong lòng quá lớn đã lấn át đi nỗi đau của thể xác, tại sao người bị thương là nó mà hắn lại cảm thấy nhói lòng cơ chứ.
Hắn ngồi xuống bên cạnh, vẫn không nói tiếng nào, đơn giản chỉ muốn làm vơi đi phần nào sự cô đơn của nó mà thôi.
Thời gian trôi đi chậm chạp, hai người vẫn ngồi đó trong im lặng. Hắn có rất nhiều điều muốn biết, tại sao ba nó lại đối xử với con gái mình như vậy, mẹ nó đâu rồi, có anh chị em gì không, sao lại phải sống một mình ở bên ngoài. Nhưng hắn không dám mở miệng, hắn sợ nói ra sẽ xát muối vào vết thương trong lòng nó nên chỉ có thể giữ những thắc mắc đó trong lòng mà thôi.
Chẳng thà nó nói hay khóc, thậm chí chửi rủa cũng được vì như vậy sẽ nhẹ lòng một xíu, còn hơn cứ ôm khư khư trong lòng như thế sẽ càng đau hơn.
-Linh nè.
Không thể im lặng được nữa, cuối cùng hắn cũng lên tiếng phá tan bầu không khí nặng trĩu này. Nó ngước mặt nhìn hắn, chắc có lẽ hơi bất ngờ vì sao hắn lại có thể nhớ tên nó trong khi nó một chút ấn tượng về cái tên của hắn cũng chẳng có.
- Linh có chuyện gì cứ nói Khang biết, dù gì tụi mình cũng là hàng xóm thân cận mà.
Vẫn không trả lời, nó cảm thấy hắn nói chuyện cứ lạ lạ, cứ như hai đứa thân thiết lắm vậy.
-Người ta nói nếu buồn mà cứ giữ trong lòng thì sẽ bể bụng đó, mà bể bụng thì xấu lắm, sau này không có mặc được áo croptop đâu.
Nó buồn cười trước cái cách nói chuyện của hắn, không ngờ một học sinh nghiêm túc ít nói như hắn cũng có thể phát ngôn hài hước như vậy. Chắc hắn phải suy nghĩ nát óc mới ra được câu này để khiến nó vui hơn, tự nhiên không còn cảm giác xa lạ như lúc đầu nữa.
-Mấy người không cần phải an ủi tôi đâu.
-Tôi không phải tên “mấy người”, tôi là Khang..
-Ừm.
-Linh ngủ đi, cẩn thận coi chừng vết thương nhiễm trùng. Không cần cảm ơn đâu, hàng xóm tối lửa tắt đèn có nhau mà.
Nói xong hắn mỉm cười đi về, còn nó vẫn ngồi đó miên man suy nghĩ. Hình như không phải tất cả mọi người trên thế giới này đều xấu xa, đâu đó vẫn còn có những người tốt với nó thật lòng. Từ ngày quen biết Đăng và mấy đứa bạn cùng lớp, nó bỗng thấy mình mở lòng hơn, lâu lâu còn biết nói chuyện với người khác, không còn suốt ngày rúc mình trong vỏ ốc của chính mình nữa.
….
Sáng, nó uể oải lê bước đến trường, cả đêm hôm qua không ngủ làm hai con mắt đen như gấu trúc. Quăng cái cặp lên bàn, nó gục mặt xuống thiu thiu ngủ.
-Trúc Linh, đêm qua không ngủ hả?
Đăng khều khều tay làm nó thức dậy.
-Ừm.
Nó gật đầu rồi tiếp tục nhắm mắt ngủ, Đăng thấy tội tội nên đứng lên xin phép cô giáo đưa nó xuống phòng y tế, với lý do vô cùng chính đáng “Bạn ấy bị đèn đỏ nên đau bụng không học nổi” làm cả lớp cười ầm lên. Thật hết nói nổi tên này, bộ không còn lý do nào khác hay sao mà đem chuyện con gái tế nhị ra nói, đã vậy còn là con trai xin phép giùm mới ghê, cậu ta điên thật rồi.
Nó liếc Đăng một cái rồi cũng giả vờ mệt để Đăng đưa đến phòng y tế.
-Cậu muốn làm tôi quê chết đúng không?
Vừa ra khỏi lớp nó lấy bộ mặt hung dữ ra ngay. Đăng nhìn nó cười khoái chí.
-Ồ, chị hai nhà ta biết quê luôn, tin hot đây.
-Điên à?
-Ừm.
Thật hết nói nổi, nó với Đăng mà nói chuyện một hồi thế nào cũng có án mạng xảy ra cho coi, cơ mà chẳng hiểu sao mỗi lần gặp Đăng nó lại có cảm giác là lạ thế nào đó, không lẽ nó đã thay đổi rồi sao.
-Ngủ một xíu đi cho khỏe, chứ để hai con mắt này ra đường mất công người ta tưởng nhát ma họ nữa. À quên, tôi cúp tiết cuối nên ra về đợi tôi ở góc đường nha, cấm bỏ về trước đó.
Nói xong Đăng chạy thật nhanh về lớp, con người cậu ta tuy ngang ngược láo cá nhưng cũng rất biết cách quan tâm người khác đó chứ, nói chung cũng không đến nỗi tệ lắm.
….