1. Thứ năm, ngày 4 tháng 10, lúc 9 giờ 46 phút
Trần Hấp bị ngứa do cổ bị mổ nhẹ, đưa tay lên vẫy vẫy, mơ màng mở mắt ra đã nhìn thấy một cái đầu to đang vùi vào cổ, không ngừng mυ"ŧ, hôn cô.
“Tỉnh rồi?” Chương Lộc phát hiện cô đã tỉnh, quay đầu tiến lại gần cô. Trần Hấp biết ý đồ của anh, nhanh chóng kéo chăn che lại, nói: “Em còn chưa đánh răng…”
Chương Lộc khẽ cười, xoa đầu cô, kéo cả chăn ôm lấy cô, áp vào trong l*иg ngực: “Ngủ ngon chứ?”
“Ừ… Mấy giờ rồi?”
“Sắp 10 giờ.”
“Em muốn đi đánh răng.” Trần Hấp mím môi, không muốn mở miệng nói chuyện, đẩy anh ra, muốn đi vào phòng tắm. Chương Lộc không buông cô ra mà từ phía sau ôm lấy cô cùng đi qua và nhìn cô đánh răng rửa mặt.
“Anh muốn làm gì!” Trần Hấp không được tự nhiên, hờn dỗi nói.
“Muốn hôn chào buổi sáng.”
Trần Hấp không chống đỡ nổi, xoay người đến gần chạm vào dưới miệng anh nhưng lại bị người đàn ông siết chặt, trao một nụ hôn sâu.
Chuyện mà Trần Hấp lo lắng đêm qua không hề xảy ra, người đàn ông rất quy củ, ôm cô không có một động tác nào khác, nói lời chúc ngủ ngon với nhau, tắt đèn tường, sau đó lập tức chìm vào bóng tối và im lặng. Cô nghĩ rằng bản thân sẽ trằn trọc trở mình ngủ không yên giấc, đó lại là sự thật. Lần đầu tiên nằm chung với người khác giới, cô căng thẳng đến mức không dám động đậy, thở nhẹ, thậm chí còn cẩn thận xoay người vì sợ ảnh hưởng đến đối phương. Ngay khi cô cho rằng bản thân đêm nay sẽ mất ngủ, người đàn ông đột nhiên lên tiếng, “Nếu không ngủ được chúng ta làm việc khác nhé?’’ Mặc dù biết đó là dọa cô, nhưng nó đã đóng một vai trò không thể giải thích được, lắng nghe âm thanh của một nhịp tim khác và chìm vào giấc ngủ.
2. Thứ năm, ngày 4 tháng 10, lúc 10 giờ 26 phút
Hai người ăn chút gì đó rồi xuất phát lên đường đi đón người.
Ở trên xe, Trần Hấp dặn dò Chương Lộc ngàn vạn lần không thể nói lỡ miệng, nếu không nói được thì đừng nói gì cả.
Anh bất đắc dĩ nhìn Trần Hấp, nói: “Được rồi, anh biết, cái gì anh cũng không nói, chỉ nghe em kể thôi.”
“Nếu cậu ấy hỏi anh, anh cũng phải tùy cơ ứng biến.”
“Rõ, đại nhân Hấp Hấp!”
Trần Hấp tức giận liếc nhìn anh, cúi đầu gửi tin nhắn cho Vu Tụng Nhàn, nói với cô ấy bọn họ đã tới, lấy tên cửa hàng và địa điểm đồng thời gửi qua.
Đại tiên: “Ra ngay đây.”
Một phút sau, Vu Tụng Nhàn mở cửa xe, ngồi xuống ghế sau.
Trần Hấp quay đầu nhìn về phía cô ấy, gọi ‘Đại Nhàn’, rồi chỉ vào Chương Lộc giới thiệu: “Anh ấy là Chương Lộc.”
Vu Tụng Nhàn đáp lại, tiện thể nhìn về phía Chương Lộc, “Chào cô, tôi là bạn trai của Trần Hấp.”
“Chào anh.”
“Lát nữa chúng ta đi ăn thịt nướng được không?’ Trần Hấp hỏi Vu Tụng Nhàn.
“Được, vậy đi thôi.”
Âm báo tin nhắn vang lên, Trần Hấp lấy điện thoại.
Đại tiên: “Một tháng này có vẻ như cậu trải qua không tồi nha, khuôn mặt nhỏ bé hồng hào trơn bóng.”
CX: “…”
Đại tiên bói toán: “Hừ”
“Mới ở bên nhau? Cậu lừa người khác thì được nhưng không lừa được mình đâu.”
CX: “Quốc khánh bắt đầu xác nhận quan hệ, thật đấy.”
Đại tiên bói toán: “Trước kia đã quen biết anh ta à?”
CX: “Không biết, tháng trước mới nhìn thấy anh ấy lần đầu tiên.”
Trần Hấp không nhận được lời đáp lại, xóa xóa giảm giảm còn muốn nói điều gì đo, do dự thì đã đến nơi.
“Tới rồi, xuống xe thôi.” Chương Lộc nói.
Sau khi xuống xe, Trần Hấp vô thức nắm lấy cánh tay của Chương Lộc, mãi đến khi phản ứng lại thì thấy Vu Tụng Nhàn nhìn cô với vẻ mặt đầy thâm ý. Cũng chẳng hề đợi cô nói, dẫn đầu đi ở phía trước.
Chương Lộc đột nhiên cười, Trần Hấp nghi hoặc, “Làm sao vậy?”
“Thì cảm thấy em bây giờ cực kỳ đáng yêu.”
“Thần kinh!”
Nhà hàng thịt nướng này cũng do anh bạn mở, sớm đã hẹn trước, ba người trực tiếp ngồi xuống khi đến cửa hàng. Sau khi gọi một bữa thật ngon, Trần Hấp vẫn luôn đợi Vu Tụng Nhàn hỏi Chương Lộc về sự việc đó, nhưng cô ấy lại im lặng và không ngừng nói chuyện phiếm trong vòng bạn bè. Lúc đầu Trần Hấp còn hơi lo lắng đề phòng sau đó cũng dần hòa nhập với những chuyện bát quái.
Toàn bộ hành trình, Chương Lộc không hề nói chuyện, tập trung nướng thịt cho các cô, ăn gần xong, Vu Tụng Nhàn đột nhiên sai khiến anh, nói: “Bạn trai Trần Hấp, anh có thể đi xuống mua giúp chúng tôi hai ly trà sữa được không?”
“Muốn uống cái gì?’
“Đắt nhất.”
“OK.” Anh đứng dậy, nhìn Trần Hấp một lát rồi bước đi.
Trần Hấp biết cô ấy muốn đẩy người đàn ông đi để không có ngăn cản.
“Chán ghét.” Vu Tụng Nhàn ghét bỏ nói.
Trần Hấp xấu hổ cười.
“Hấp Hấp, Chương Lộc này, nhìn qua trông thật tuấn tú lịch sự, lại thận trọng, so với Tưởng Thần không giống nhau và đương nhiên anh ấy đẹp hơn Tưởng Thần nhiều. Xem ra bây giờ cậu rất vui vẻ, cũng rất hạnh phúc cho nên mình không muốn đánh vỡ nồi đất truy hỏi đến tận cùng. Nhưng mình vẫn hơi lo lắng, cậu nói anh là ông chủ quán bar, đúng không, anh ấy gặp rất nhiều người hơn cậu và mình, cậu hiểu ý mình mà. Nhanh như vậy cậu đã hòa nhập mối tình này, nếu bị như thế một lần nữa, cậu lại tập trung vào mối tình khác để chữa lành khi cậu bị tổn thương sao?”
“Mình không hiểu anh ấy lắm, cậu hiểu anh ấy sao? Cậu không phải loại người dễ dãi tình cảm, hạnh phúc hiện tại của cậu là có thật nhưng Tưởng Thần đã thật sự là quá khứ rồi sao?” Vu Tụng Nhàn không dừng lại, liên tiếp tung ra mấy vấn đề.
“Mình biết cậu đang lo lắng điều gì, tập trung vào một mối quan hệ mới để quên đi nỗi đau trong quá khứ thực sự hữu ích, ít nhất là lúc ở bên anh ấy, mình hiếm khi nghĩ đến Tưởng Thần và Trương Bồi Bồi. Hơn nữa ở bên anh ấy, mình cảm thấy rất an tâm. Mình có hơi bốc đồng, mình thừa nhận rằng ở bên anh ấy là có mục đích nhất định, nhưng điều kiện trước tiên là mình thích anh ấy, nguyện ý ở bên cạnh anh ấy, có phải không? Còn chuyện tương lai thì mình không muốn lo nghĩ nhiều như vậy…”
“Anh ta biết băn khoăn của cậu sao?”
“Mình đã nói với anh ấy.” Trần Hấp biết cô đang nói về điều gì.
“Mặc kệ trong lòng anh ta nghĩ như thế nào, ngoài miệng nhất định nói không sao, đúng không, a, bọn đàn ông!”
“Cậu đừng lo lắng, mình biết mình đang làm cái gì và sẽ tự bảo vệ bản thân.” Trần Hấp an ủi nói.
“Cậu hạnh phúc là được rồi, trông cậu nhìn ôn hòa như vậy nhưng thật ra rất cứng đầu, mình cũng không muốn khuyên cậu. Tóm lại đừng nổi nóng và giữ gìn bản thân.” Vu Tụng Nhàn tức giận nói.
“Biết rồi!”
Thoát cái thoáng thấy Chương Lộc đã trở lại, Vu Tụng Nhàn không nói tiếp, nhận ly trà sữa trong tay anh, nói: “Cảm ơn nha.” Sau đó, quay sang Trần Hấp nói: “Mình đi trước đây, không quấy rầy thế giới riêng tư của hai người các cậu.”
“Hả? Sao đi về sớm vậy?” Trần Hấp ngạc nhiên nói.
“Ừ, mình còn có việc khác phải làm.”
“Vậy có muốn mình đưa cậu về không?
“Không cần đâu, bạn mình đang ở gần đây.” Vu Tụng Nhàn từ chối, rồi nhìn Chương Lộc nói: “Tính tình Hấp Hấp như một đứa trẻ, nếu như tôi biết anh bắt nạt cô ấy, tôi cũng không quan tâm anh là ai đâu.” Cô bỏ lại những lời này lập tức rời đi.
Trần Hấp thở phào nhẹ nhõm như thể đã hoàn thành một chuyện lớn, bất ngờ nhưng hợp tình hợp lý. Mặc dù Vu Tụng Nhàn quan tâm đến cô nhưng cô ấy cũng sẽ không can thiệp vào chuyện của cô.
“Em hơi bất công đấy.” Chương Lộc đột nhiên nói.
“Cái gì?”
“Cô ấy khá giống bề trên của em.”
Trần Hấp không biết nên khóc hay nên cười, “Anh đang nói cái gì vậy? Không ai trong các anh là bề trên của em, được chưa!”
“Chính xác, anh là bạn trai của em.”
“Vâng vâng vâng, vậy bạn trai, buổi chiều chúng ta làm cái gì đây?”
“Em muốn làm cái gì?” Khi cùng cô nói chuyện, trong mắt người đàn ông luôn mang theo ý cười, không tùy tiện cũng không khinh thường mà đối mặt với Vu Tụng Nhàn lại toát lên vẻ vừa thận trọng vừa bình tĩnh. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Trần Hấp cũng cảm thấy rất an tâm, cô không hề qua loa với Vu Tụng Nhàn, cô luôn thấy thoải mái khi ở bên cạnh người đàn ông, mặc dù thỉnh thoảng cô sẽ bị trêu chọc đến mức thẹn quá hóa giận.
Vì thế, cô nói: “Không muốn làm gì cả, em muốn quay về xem phim với anh.”
3. Thứ bảy, ngày 6 tháng 10, lúc 15 giờ 19 phút
Ánh nắng mặt trời bị tấm rèm dày nặng cản lại, lộ ra một vệt sáng yếu ớt trong không gian kín. Thỉnh thoảng có vài tiếng chim kêu ngoài cửa sổ, trong căn phòng nhỏ có một luồng yên tĩnh khác lạ. Có âm thanh da thịt cọ xát và cái cảm giác nhớp nháp, ẩm ướt không ngừng phát ra từ tiếng nước tấm tắc của răng môi hòa quyện vào nhau. Có lẽ Chương Lộc bị chứng đói khát hôn môi. Trần Hấp thầm nghĩ khi cô bị đè ở trên ghế sô pha giữ trọn sau gáy, khoang miệng không ngừng bị liếʍ láp.
Ba ngày qua, cả hai chỉ ở trong tiệm, không hề đi ra ngoài. Trần Hấp nghĩ rằng một người đàn ông luôn có việc làm cần giải quyết nhưng từ hôm chia tay với Vu Tụng Nhàn và quay trở về, người đàn ông giống như bị bật công tắc nào đó lên. Anh luôn ở bên cạnh cô như một đứa trẻ sinh đôi dính liền, liên tiếp hôn như thể hôn chưa đủ và không ngừng đòi hỏi.
Hai người túm tụm bên nhau xem phim, thường khi xem xong cô sẽ bị người đàn ông ôm ngang vào lòng và hôn. Cô nhờ Chương Lộc dạy mình pha cà phê, nhưng cuối cùng cà phê chưa pha mà lại còn bị hôn. Cô chuẩn bị bài cho tiết học, Chương Lộc thì ngồi cạnh cô xử lý công việc, đương nhiên cô cũng sẽ bị kéo qua làm một trận hôn không thể giải thích được.
Vì hôn nhiều nên Trần Hấp dần dần thích cảm giác này, nhưng đó chỉ là khi có hai người. Hai người thường giải quyết bữa trưa của mình ở trên lầu, nếu buổi tối cảm thấy buồn chán, Trần Hấp sẽ xuống lầu, tìm một góc ghế dài ngồi cùng Chương Lộc, uống soda và nghe ca sĩ ở đó hát. Cô nghĩ rằng ở nơi công cộng Chương Lộc sẽ bớt phóng túng lại một chút nhưng người đàn ông lại không nghĩ như vậy. Dù ánh đèn có mờ mờ che khuất, Trần Hấp vẫn cảm thấy khó chịu, nhất là khi cô mơ màng nghe thấy tiếng huýt sáo. Có thể lên lầu ngủ, song đó chỉ là đổi địa điểm khác, thậm chí nó sẽ ngày càng táo tợn hơn. Mặc dù Trần Hấp không khỏi run lên nhưng cô cũng không cự tuyệt.
Cảnh hai người ngủ say ôm nhau trong đêm đầu tiên chỉ là ảo giác, chính là để cho cô mất cảnh giác mà ở lại. Đêm thứ hai, Trần Hấp tưởng rằng sẽ trao nhau một nụ hôn chúc ngủ ngon nhẹ nhàng như đến hôm trước, không ngờ người đàn lại bất mãn, ôm hôn cô một hồi, sau khi tách môi ra, anh lại liếʍ hết từ gò má xuống cổ, rồi đến xương quai xanh của cô. Váy ngủ của cô dài đến mắt cá chân, mỗi lần hôn, làn váy sẽ xếp chồng lên bụng, người đàn ông thở hổn hển, hai tay luồn qua váy đặt lên lưng cô. Khi Trần Hấp cảm thấy sắp có chuyện xảy ra, người đàn ông lại thay cô kéo váy ngủ xuống, sau đó đứng dậy tìm nước uống, lúc quay trở về thì ôm chặt lấy cô rồi cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
Hôn có vẻ như thực sự gây nghiện, mặc dù Trần Hấp chửi thầm Chương Lộc mắc chứng đói khát nhưng bản thân lại cực kỳ hưởng thụ. Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Trần Hấp phải quay về chỗ ở của mình. Vào buổi chiều cuối, dường như cô cũng không muốn, nhiệt tình hơn trước rất nhiều. Khi Chương Lộc hôn cô, anh rất kiềm chế, những lúc kích động chỉ đưa tay vào trong quần áo cô, dùng sức vuốt ve lưng cô, chưa bao giờ vượt quá nửa người dưới. Có lẽ cảm nhận được sự nhiệt tình của Trần Hấp, hành động của Chương Lộc trở nên thô lỗ, cô hừ một tiếng, càng khiến cho người đàn ông động tình đáp lại.
Nguy hiểm của hai cái đầu tập trung vào hôn hít đang dần ập đến. Trần Hấp cảm nhận rõ ràng cảm giác nóng của vật cứng đang chọc lên đùi cô, bàn tay đặt trên vai hạ xuống, đẩy anh ra, “Chương Lộc…” Trần Hấp hoảng sợ trước giọng nói của mình, vừa ướŧ áŧ lại mang theo giọng điệu nũng nịu.
Chương Lộc hít một hơi thật sâu, vùi mặt vào bụng cô, hơi thở kề sát, Trần Hấp cảm thấy tê dại, mãi đến khi thần kinh não nhắc nhở cô muốn người đàn ông đứng dậy nhưng đáng tiếc không đẩy ra được. Trần Hấp giơ tay lên lau miệng, buồn cười nói: “Đứng lên được rồi!”
Nhìn dáng vẻ này của người đàn ông, Trần Hấp đoán không ra, anh cũng làm như vậy với bạn gái cũ sao? Ý niệm này chợt lóe lên, cô cười nhạo bản thân thật vô dụng, lại đẩy người đàn ông không chịu động đậy, “Còn muốn hôn sao?”
Chương Lộc tức giận cười, hung hăng nhéo eo cô rồi kéo cô ngồi trên người anh.
Trần Hấp nhịn cười, trong lòng đột nhiên hơi căng thẳng sợ hãi, lập tức nghe thấy giọng khàn khàn của người đàn ông nói: “Vậy tiếp tục nhé?’’
Nhìn mái tóc rối bù và đôi mắt hung dữ của anh, Trần Hấp thừa nhận thậm chí giờ phút này cô còn muốn tiếp tục. Khi cô đang do dự không biết nói thế nào thì bị người đàn ông mυ"ŧ một ngụm thật mạnh, áp lên trán, nói: “Lần sau đừng tùy tiện trêu chọc người, biết chưa?”
“Ừm…” Trần Hấp không biết mình đang cảm thấy như thế nào, trầm giọng đáp.
4. Thứ bảy ngày 6 tháng 20, lúc 19 giờ 49 phút
Một tuần không ở nhà, đột nhiên trở về, Trần Hấp cảm thấy có cảm giác không chân thực. Âm thanh thông báo tin nhắn của Chương Lộc vang lên từ điện thoại di động.
Chương Lộc: “Anh bắt đầu nhớ em.”
Cảm giác khó giải thích lại ập đến, cô đi đến bên cửa sổ nhìn xuống. Xe của Chương Lộc vẫn còn ở dưới lầu. Trần Hấp không biết cô nên trả lời kiểu gì, nói rằng anh đang phóng đại, hay nói với anh rằng mình cũng nhớ anh. Trước khi xuống xe, Chương Lộc đã kéo cô lại và hôn cô thật lâu, không phải là chia xa nhưng Trần Hấp cảm thấy không muốn chia tay, thậm chí kích động muốn xuống dưới cùng anh trở về. Trần Hấp lắc đầu, tự nói với mình chỉ là chưa quen thôi.
CX: [Hôn nhẹ.]
Chương Lộc: Không hôn được. [Cực kỳ không vui.jpg]
CX: Không phải ngày mai có thể gặp được sao? [Dở khóc dở cười.]
Chương Lộc: Hôn nhẹ.] [Hôn nhẹ.] [Hôn nhẹ.]
Trần Hấp không đáp lại, một lát sau, xe đã rời đi.
Cô tự nhủ chỉ là vì thói quen cô dành trọn cho anh ba ngày mà thôi.