1. Chủ Nhật, ngày 21 tháng 10, lúc 10 giờ 6 phút
Trần Hấp bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Híp mắt nhìn thì là số của Vu Tụng Thao.
“Alo…”
“Hấp Hấp à…” Trong giọng nói của cô ấy còn mang theo tia áy náy.
“Hả? Có chuyện gì vậy? ”
“Hôm qua mình có quay một đoạn video để đăng lên mạng á cậu nhớ không, do cậu đang ôm Chương Lộc nên anh ấy cũng lọt vào khung hình rồi, sau đó thì Trần Lân nhìn thấy nên hỏi mình anh ấy là ai…”
Trần Lân là anh em tốt của Tưởng Thần, sau khi biết chân tướng sự việc vẫn muốn khuyên giải anh em tốt, sau đó Trần Hấp xóa kết bạn với cậu ta.
“Ồ! Cũng phải thôi, anh ta cũng không thể hỏi mình được.” Tuy rằng đầu óc hơi mơ hồ, nhưng Trần Lân là ai cô vẫn nhớ được.
“Hôm qua mình hưng phấn quá nên không để ý thấy anh ta.”
“Không sao đâu, cũng đâu phải là chuyện xấu hổ gì.”
“Mình chỉ sợ anh ta đi nói lung tung lại ảnh hưởng đến cậu…”
“Mình và Tưởng Thần đã không còn quan hệ gì nữa, cho dù bị biết cũng chẳng sao cả. Cậu không cần phải lo lắng đâu. Trần Hấp chẳng thèm để ý chút nào.
“Nếu cậu thấy chẳng có việc gì vậy mình cũng không cần phải lo lắng nữa.”
“Ừm, hiện tại mình rất hạnh phúc, bọn họ thế nào cũng không liên quan đến mình.”
“Biết rồi, biết rồi, vậy cậu ngủ tiếp đi, mình cúp máy đây.”
“OK, bye bye.”
Trần Hấp cúp điện thoại rồi tiếp tục ngủ, chuyện này như thể một đoạn tấu nhạc, qua rồi lập tức quên mất.
2. Thứ sáu, ngày 21 tháng 10, lúc 18 giờ 6 phút
Quán bar lúc này không quá đông, tốp năm tốp ba cùng ngồi với nhau nghe ca sĩ ở đó hát tiếng Quảng Đông, mang theo sự thanh nhàn khác với không khí buổi tối thông thường.
Hôm nay không có gì ăn, Trần Hấp đột nhiên muốn ăn mì đinh thêm trứng gà, ngưu viên và cà chua, đó là hương vị yêu thích của cô. Sau khi Chương Lộc đón cô tan tầm, hai người rẽ vào siêu thị mua mì, đi dạo một vòng cô lại muốn ăn cá dưa chua nên lập tức mua thêm một đống nguyên liệu nấu ăn, ngay cả ngày mai ăn gì thì Trần Hấp cũng đã nghĩ kỹ, canh và dưa chua còn lại lấy ra nấu với nấm kim châm cùng mì Udong, lại thêm một ít ngao, ngẫm lại không thể chờ đợi được nữa mà!
Trở lại cửa hàng, Chương Lộc đi nấu mì ở bếp sau, cô ở bên ngoài nghe nhạc. Vừa nghe nhạc, vừa trông ngóng chờ đợi Chương Lộc gọi tên.
“Trần Hấp.”
Trần Hấp nghe thấy có người gọi cô, quay đầu lại nhìn thì thấy Tưởng Thần đang đứng cách cô một thước, mặt không chút thay đổi nhìn cô.
Cô không để ý rồi quay đầu lại.
Anh ta đi đến bên cạnh cô đứng thẳng người lên, giọng điệu trào phúng nói, “Sao lại vô tình như vậy? Không chào hỏi sao? Cũng đúng thôi, có người mới rồi thì sao mà nhớ được người cũ.”
Giọng điệu của anh ta mang theo ý tứ bắt gian, cô không chút ý cười trả lời: “Có việc gì không? ”
“Thế nào? Em khoẻ không? ”
Bộ dáng âm dương quái khí của anh ta khiến Trần Hấp im lặng, cô không nói lời nào, Tưởng Thần lại tự mình nói tiếp.
“Ngày đó cũng ở chỗ này, anh tìm được em, muốn cùng em cùng trò chuyện. Nhưng em không chịu, em nói rằng em chẳng muốn nói gì và cũng không có gì để nói, khóc lóc để anh đi. Anh bất quá là muốn kéo em ra ngoài tìm một nơi yên tĩnh nói rõ ràng, người đàn ông kia lại khẩn trương đứng trước mặt em ngăn cản anh. Ồ, vì vậy bây giờ anh ta là bạn trai của em hả? ”
“Trần Lân thật đúng là huynh đệ tốt của anh. Phải, và rồi, anh muốn nói gì? Nó có liên quan gì đến anh không?” Trần Hấp tức giận nở nụ cười.
“Bộ dáng thương tâm muốn chết của em là làm cho anh xem hay là cho nam nhân kia xem? Muốn cho anh biết khó mà rời đi, cũng như muốn làm cho nam nhân kia đâu lòng sao? ”
“Anh có biết mình đang nói gì không?”
“Anh chỉ muốn biết, em không nghe anh giải thích rồi trực tiếp kéo anh vào blacklist, phóng khoáng chia tay anh việc này có liên hệ gì đến hắn ta không! Hay là hai người đã thông đồng với nhau từ trước? Chia tay không bao lâu đã có người mới, em có biết điều đó được gọi là gì không? ”
Trần Hấp cảm thấy anh ta thật vô lý, anh ta muốn nói là cô nɠɵạı ŧìиɧ sao?
“Anh muốn biết, ” Anh ta đột nhiên nhìn về phía sau cô, nói như khıêυ khí©h, “Bạn trai hiện tại của em, có biết nguyên nhân chúng ta chia tay là vì tính tình anh lãnh đạm không?”
Trần Hấp quay đầu, chỉ kịp nhìn thấy ánh mắt hung ác của Chương Lộc cùng với nắm đấm không biết từ khi nào đã vung ra.
Cô hét lên một tiếng kinh hãi, hơi ngẩn người, Tưởng Thần bị đánh sấp mặt, rất nhanh phản ứng lại nhào tới Chương Lộc, hai người đánh nhau. Cô muốn kéo ra, nhưng không thể tiến lại gần. Vội vàng gọi nhân viên phục vụ quán bar hỗ trợ, Trần Hấp nhân cơ hội ôm lấy eo Chương Lộc, muốn anh bình tĩnh lại.
Cô nhìn về phía Tưởng Thần, tức giận nói: “Nguyên nhân chúng ta chia tay là gì anh còn không biết hả? Anh có gì để giải thích về việc nɠɵạı ŧìиɧ không? Hay là tlịch sử trò chuyện trong địện thoại của anh và Trương Bồi Bồi là giả? Chẳng phải anh nói với cô ta tôi đạo đức giả, giả thanh cao sao, anh chưa từng nói anh ở bên tôi với cô ta, anh cũng nói ở bên cô ta mới hạnh phúc không phải sao? Anh cũng nói là anh chán tôi yêu như học sinh trung học, anh thích chơi trò chơi dành cho người lớn với cô ta hơn sao? ”
“Tôi…” Vẻ mặt Tưởng Thần khϊếp sợ, lúc trước Trần Hấp chỉ nói với anh rằng cô biết anh lăng nhăng với Trương Bồi Bồi, sau đó liền kéo anh ra ngoài, lịch sử trò chuyện là do lúc cô cầm nhầm điện thoại của anh vô tình nhìn thấy. Lúc ấy Trương Bồi Bồi vừa vặn gửi một tin nhắn tới, một câu “Chờ em” trực tiếp hiển thị trên màn hình. Trước kia cô không bao giờ nhìn điện thoại di động của anh, thế cho nên anh yên tâm đến mức thấy rằng không xóa thì không sao. Cô thậm chí còn không biết nếu không phải trùng hợp, thì phải đến bao giờ cô mới phát hiện ra.
“Anh làm tôi cảm thấy thật kinh tởm!” Trần Hấp hét lớn, “Tôi không biết hôm nay anh làm như vậy rốt cuộc có ý gì, là cảm thấy nội tâm mất cân bằng hay là lòng tự trọng bị đả kích? Dám làm không dám chịu, đừng để tôi khinh thường anh. Tại thời điểm anh có những suy nghĩ không đứng đắn khác, chúng ts đã kết thúc mãi mãi rồi. ”
“Em thật sự thích anh sao?” Tưởng Thần đột nhiên hỏi.
Không khí có một khoảnh khắc im lặng, sau khi kết thúc tình cảm mà hỏi còn thích hay không thì có vẻ hơi đột ngột.
“Tôi đã từng nghĩ đến việc kết hôn với anh.” Cô bình tĩnh nói, giờ khắc này, cô cảm thấy mình tựa hồ thật sự có thể hoàn toàn vứt bỏ đoạn quá khứ này.
Tưởng Thần dường như rất chấn động, không thể tin được mà nhìn cô.
“Tùy anh có tin hay không, nhưng tôi hy vọng sau này chúng ta sẽ không gặp lại.” Trần Hấp nói xong không để ý tới nữa, kéo cánh tay Chương Lộc, kéo anh đi lên lầu hai.
3. Thứ sáu, ngày 21 tháng 10, lúc 18 giờ 32 phút
Trần Hấp đẩy Chương Lộc bảo anh ngồi xuống sô pha, thở dài đi tìm hộp thuốc. Cô tức Tưởng Thần, tức chính mình, tức giận đã để tất cả mọi thứ xảy ra trước mặt Chương Lộc. Có lẽ anh đã sớm hiểu được chân tướng sự thật, nhưng khi nó bại lộ trước mắt anh, Trần Hấp phát hiện mình không thể tiếp nhận.
Đoạn tình cảm thất bại này thật ngây thơ buồn cười, vô cùng hoang đường.
Chương Lộc thuộc loại da lạnh, chỉ chốc lát sau, vết bầm tím trên má phải hiện lên rõ ràng, diện tích không lớn nhưng nhìn rất đáng sợ. Khóe miệng cũng có một vết thương, bởi vì nứt ra mà chảy ra những tơ máu.
“Anh đánh hắn ta làm gì.” Trần Hấp cầm tăm bông có thuốc đỏ, đứng trước người anh, nghiêm mặt cúi người lau khóe miệng anh.
“Tức giận.” Anh nói một cách hợp lý.
“Tức giận có thể công kích hắn ta bằng lời nói, cũng không phải trẻ con nữa, động thủ làm gì. Anh có đau không?” Tuy rằng ngoài miệng đang trách cứ người đàn ông này, nhưng trong lòng Trần Hấp vẫn rất đau lòng.
“Em hôn anh một cái thì anh sẽ không đau nữa.”
Người đàn ông này đang làm nũng, Trần Hấp cảm nhận rõ ràng, tay không khỏi dừng lại, trừng mắt nhìn anh một cái, bất quá lại tiến lại gần, nhẹ nhàng chạm vào môi anh, cô hơi do dự nói: “Anh nói xem, nếu em cho anh xem qua lịch sử trò chuyện, vậy anh cảm thấy…”
Chương Lộc không ngờ cô thật sự hôn lên, lại nghe cô dùng giọng điệu như vậy hỏi anh, đột nhiên đè lại ót cô, đè cô xuống cắn môi dưới cô, mυ"ŧ mạnh một ngụm. Trần Hấp cảm thấy hơi đau đớn, nhíu mày đẩy người đàn ông này ra, liền nghe anh nói: “Hẳn là đánh hắn thêm vài quyền. ”
“……”
“Nghe này ” Người đàn ông đột nhiên trở nên nghiêm túc và trịnh trọng, “Anh không giống hắn ta. Anh ta không phải là Chúa Trời lời nói luôn đúng, em không cần phải cho phép các tiêu chuẩn anh hưởng đến tình cảm cá nhân. Cảm xúc là từ hai phía, không đơn phương, không thể thay đổi bản thân để phục vụ cho nhau, mối quan hệ như vậy sẽ méo mó. Em cứ nghĩ anh ta đánh rắm. ”
“Em biết… Em chỉ là, chỉ là…”
“Hấp Hấp, ở bên em anh rất hạn phúc, em rất chân thật trước mặt anh, anh rất thích, anh cảm thấy rất đáng yêu. Bây giờ là em và anh, tình cảm giữa hai chúng ta, em nên lắng nghe anh, không phải hắn ta.” Chương Lộc đột nhiên thở dài.
Trần Hấp thấy hơi có lỗi, vấn đề cô gặp phải trong mối quan hệ trước đó không chỉ là phản bội, mà còn là tự hoài nghi.
“Vâng, em biết rồi. Sau này em sẽ không nghĩ như vậy nữa. ”
“Xem ra anh không đủ cố gắng rồi.” Chương Lộc trịnh trọng nói.
“Điên à! Đừng nói nữa.” Trần Hấp cười mắng, tiếp tục xử lý vết thương trên khóe miệng hắn.
Người đàn ông này rõ ràng không muốn nghe cô, “Em thực sự từng muốn kết hôn với hắn ta hả?”
“…” Là thật, nhưng nhìn dáng vẻ của anh, cô không có biện pháp nào để thừa nhận.
“Thật sự nên đánh thêm mấy quyền nữa.” Chương Lộc nhíu nhíu mày, không cam lòng nói.
Trần Hấp không biết nên giải thích như thế nào, cô sẽ muốn kết hôn với Tưởng Thần, là bởi vì bản thân cô muốn theo đuổi tình cảm an nhàn ổn định, cho nên suy nghĩ như vậy trong mắt mình là chuyện bình thường hơn, chỉ là vấn đề thời gian sớm muộn gì cũng được. Nhưng trong mắt Chương Lộc, đại khái cô thật sự rất yêu Tưởng Thần, nhưng ánh mắt lại không tốt gặp không đúng người.
Trần Hấp nhẹ nhàng sờ sờ khóe miệng Chương Lộc, thấp giọng nói: “Em cũng rất thích anh. ” So với thích Tưởng Thần còn thích anh hơn.
“Em nói lại lần nữa đi.” Chương Lộc nắm lấy tay cô, giọng nói khàn khàn.
“Anh nghe được thì nghe, em không nói lại đâu.” Trần Hấp ngượng ngùng nói thầm, lại cười anh: “Dáng vẻ hiện tại của anh thật buồn cười. ”
“Vậy em thích à.”
“Anh thật ngây thơ, ” Trần Hấp đứng thẳng người, đẩy anh, lại đột nhiên kêu lên: “A, mì Udong của em! Làm thế nào bây giờ, chắc bây giờ nó hỏng mất rồi!”
Chương Lộc không thể làm gì được đỡ trán nở nụ cười, “Vậy có thể làm gì hơn ngoài nấu thêm phần nữa. ”
4. Thứ sáu, ngày 21 tháng 10, lúc 10 giờ 6 phút
Nhà bếp không lớn, khoảng năm hoặc sáu mét vuông. Bàn bếp chính hình chữ L, ở giữa bày một cái bàn nhỏ hình vuông cùng hai cái ghế cao, trên bàn bày các loại ly rượu và rượu. Không gian không lớn, nhưng rất mát mẻ. Ngoại trừ Chương Lộc thỉnh thoảng sẽ xuống bếp, bình thường phòng bếp đều dùng để chuẩn bị hoa quả và rửa chén, nên bớt chút mùi khói dầu, có thêm chút hương trái cây.
Chương Lộc bảo nhân viên phục vụ ra ngoài, Trần Hấp ngồi trên ghế cao nhìn anh nấu mì lần nữa.
Trong quán đã đông hơn, Trần Hấp lại không muốn ăn cá dưa chua trên lầu, thế nên hai người dứt khoát quyết định ở trong phòng bếp cùng giải quyết.
“Chương Lộc.” Trần Hấp gọi tên anh.
“Hả?”
“Chương Lộc…”
“Làm sao vậy?”
“Chương, Lộc.” Âm cuối khẽ cao lên, hai từ được thốt ra ngọt ngào như đường mật.
Anh quay đầu lại, nghĩ rằng Trần Hấp đói bụng nên kiếm anh nháo, nhưng lại thấy cô mặt mày hớn hở nhìn anh.
Trần Hấp ngồi trên ghế cao mà còn phải ngửa mặt nhìn anh, thấy anh đi tới, mặc dù khóe miệng bôi thuốc đỏ cùng một khối xanh trên gương mặt thoạt nhìn có chút buồn cười, nhưng vẫn rất đẹp trai, Trần Hấp cảm thấy anh nói đúng, cô rất thích.
Chương Lộc xoay ghế, cúi người vòng quanh cô, hai tay chống lên bàn phía sau cô.
“Cười cái gì?”
“Đừng có hôn! Toàn mùi thuốc.” Trần Hấp phát hiện anh muốn làm gì, đưa tay ngăn trở thân thể anh kề sát vào.
“Đã nói với em rồi, thời điểm này không thể tùy tiện trêu chọc anh.”
“Em không có mà.” Trần Hấp cười phủ nhận, “Chắc anh hiểu lầm rồi, anh đừng náo loạn nữa! ”
Chương Lộc vươn một tay bóp hai gò má cô, không tự chủ được hút lấy một hơi ở trên miệng cô, “Là ai náo loạn hả? ”
“Là em.” Trần Hấp miệng lưỡi không rõ đáp.
Chương Lộc lại tiến lại gần, mυ"ŧ xuống môi ướt sũng của cô một hơi, lúc rời đi thay cô lau nước bọt bên miệng, ánh mắt nóng rực.
“Em không náo loạn nữa, anh mau đi xem mì đã xong chưa! Em đói quá rồi!” Trần Hấp vung anh ra, mu bàn tay lau lung tung miệng, lại đẩy anh rời đi. Trong chuyện hôn môi này, cô thường không có định lực, nếu như lúc này không ngăn cản, đêm nay mặt sẽ dán xuống lần thứ hai, cô không muốn đói bụng nữa.
Ánh mắt Chương Lộc ý bảo cô chờ, xoay người đi nấu mì.
Tuy rằng trải qua hai giờ Trần Hấp mới ăn được bát mì Udong này, nhưng cùng Chương Lộc ở trong không gian chật hẹp này vai tựa vai nhau, cô vô cùng thỏa mãn.