Quên mất mình là quân nhân, quên luôn cả Hách Nghĩa Thành vẫn còn ở trong
phòng bệnh, Hạ Hoằng Huân dịu dàng hôn lên khóe mắt đang không ngừng rơi nước mắt của Mục Khả. Trái tim lặng lẽ đã lâu nay chợt xúc động, làm
cho người ta cảm nhận được tình nồng ý mật.
Hách Nghĩa Thành bị Hạ Hoằng Huân không coi ra gì, lại còn cử chỉ thân mật
khiến sắc mặt anh có chút khó coi. Nhưng tiếng nức nở của Mục Khả khiến
anh không thể ngăn cản, anh buồn bực đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, cả
người cứng nhắc. Một lát sau quay người lại thấy hai người kia vẫn không để ý đến sự tồn tại của anh, rốt cuộc anh không nhịn được thốt lên một
câu: “Quá kí©h thí©ɧ sẽ không tốt!” Sau đó đen mặt giận dữ ra ngoài.
Môi của Hạ Hoằng Huân rời khỏi khuôn mặt Mục Khả, nhìn Tham mưu trưởng Hách tức giận đóng sầm cửa, anh tiếp tục hôn xuống cái trán trơn bóng của
Mục Khả.
Mục Khả ngượng ngùng khịt khịt mũi cười cười, cô rút tay về giúp Hạ Hoằng
Huân lau mồ hôi trên trán anh, thuận tiện sờ cái cằm vẫn đang lún phún
râu, thì thầm nhỏ nhẹ nói với anh: “Chạy việt dã năm cây số à, sao ra
nhiều mồ hôi vậy, còn quệt lên mặt em nữa.” Cô nào có nghĩ rằng thật ra
có người nào đó vội vàng chạy mười bảy cây số vì cô.
Không muốn cô phải lo lắng chuyện anh chạy bộ với cái thắt lưng bị thương tới đây, Hạ Hoằng Huân không nhắc tới một chữ, chỉ hời hợt nói một câu: “Bị em dọa cho sợ.” Ánh mắt dừng lại trên gương mặt trắng bệch vì bị ốm của cô, Hạ Hoằng Huân thu lại nụ cười nắm lấy bàn tay của cô, rất nghiêm
túc nói: “Sau này nếu tôi phát hiện ra em cậy mạnh ăn cay, thử xem tôi
có dám K em không?”
Thấy anh nổi giận thật, Mục Khả cảm thấy hơi sợ, hơn nữa lần này cô đúng là
gây họa. Cô chu cái miệng nhỏ nhắn làm nũng: “Tại cái dạ dày của em càng ngày càng yếu, thật là…”
Khuôn mặt nghiêm nghị cũng hơi buông lỏng, Hạ Hoằng Huân véo yêu lên gương
mặt của cô, chọc cho Mục Khả khẽ kêu “đau” một tiếng, đồng thời kéo bàn
tay của anh ra.
“Sao lại thế này?” Hạ Hoằng Huân lúc này mới phát hiện ra mu bàn tay trái
của cô tím bầm, anh chuyển sang phía bên kia giường ngồi xuống, nhẹ
nhàng vuốt ve mu bàn tay bầm tím của cô, lạnh mặt nói: “Bệnh viên lục
quân lấy đâu ra y tá gà mờ như vậy, có phải không biết ghim kim hay
không? Tôi có nên hỏi tội cô ta không?”
Nhớ lại những hành động không lý trí lúc trước, Mục Khả thẹn thùng, cô dùng sức nói: “Không liên quan đến y tá, là em không cẩn thận làm chệch
kim.”
“Chệch kim?” Hạ Hoằng Huân thấy dáng vẻ chột dạ của cô đành thôi không tiếp
tục truy hỏi nữa, chỉ là lấy bàn tay thô ráp của mình nhẹ nhàng vuốt ve
mu bàn tay của cô, nhẹ giọng nói: “Bất kể lúc nào cũng phải trông chừng
em, nửa khắc cũng không rời khỏi em. Tôi sẽ tiếp tục trông em truyền
nước biển, xem em còn dám làm chệch kim nữa hay không?”
Sợ anh không ngừng giáo huấn cô, Mục Khả hỏi: “Diễn tập kết thúc rồi sao? Chính ủy cho phép anh nghỉ à?”
“Nói sang chuyện khác, trốn tránh phê bình!” Hạ Hoằng Huân nhíu mày, “Kết
thúc rồi. Nghỉ phép cũng đã phê chuẩn.” Hẳn là sẽ cho phép, chờ lát nữa
anh gọi điện thoại xác nhận là xong.
Mục Khả chú ý tới vẻ mặt cau có của anh, nhe răng cười, lộ ra mấy phần
nghịch ngơm trẻ con: “Doanh trưởng Hạ, bộ dạng của anh trông giống như
là đã nếm mùi thất bại vậy.”
“Trông giống sao?” Hạ Hoằng Huân lau mặt: “Cùng lắm là tổn thương lòng tự
trọng một chút.” Mặc dù kết quả đối kháng là hòa, nhưng đối với trinh
sát doanh toàn thắng chưa từng trải qua thất bại mà nói, anh ít nhiều
cảm thấy có chút mất mát.
Không bỏ sót nét mặt cô đơn trên khuôn mặt anh tuấn của anh, Mục Khả nắm lấy
bàn tay của anh, cũng không an ủi. Cô cho rằng, đồng chí Trung tá thân
kinh bách chiến như anh không cần phải nói lời an ủi, hơn nữa trong mắt
cô, mặc dù thua nhưng năng lực của anh không thể nghi ngờ.
Hạ Hoằng Huân kéo bàn tay mềm mại nhỏ bé của cô hôn một cái, nhíu mày cười: “Hòa.”
“Đáng ghét!” Mục Khả giơ bàn tay lên muốn đánh anh, nhưng Hạ Hoằng Huân phản
ứng cực nhanh đè bả vai cô lại, anh ra lệnh: “Em chớ có lộn xộn! Cẩn
thận vết mổ lại rách ra bây giờ.”
Động tác nho nhỏ lại động đến vết thương, Mục Khả rên khẽ một tiếng rồi
ngoan ngoãn nằm, lặng lặng để anh kéo chăn cho cô, nghe anh nói: “Em đó, không để tôi bớt lo được, lớn như vậy rồi còn không biết tự chăm sóc
mình. Còn Nhã Ngôn nữa, hồi nhỏ đã thích gây họa, chờ một lát tôi sẽ
giáo huấn cho con bé một trận, đã hai mươi mấy rồi còn không đúng
mực…..”
Lần đầu tiên Mục Khả phát hiện ra Hạ Hoằng Huân cũng có lúc càu nhàu. Ánh
mắt cô như biết cười, ngắm nhìn mái tóc ngắn hoàn mỹ, cái cằm kiên nghị, cùng đôi mắt tràn đầy ân cần, ánh mắt không tự chủ được di chuyển
xuống, xuyên qua chiếc áo sơ mi mở hai cúc của anh, thấy làn da màu đồng cổ của đồng chí giải phóng quân, còn cơ ngực rắn chắc nữa …..
Động tác cúi người, giống như đang ở vị trí người chinh phục. Trong lòng Mục Khả dâng lên một cảm xúc mãnh liệt, cảm thấy Hạ Hoằng Huân trong lúc lơ đãng toát lên sức hấp dẫn của đàn ông, hơn nữa lực sát thương rất lớn.
Nhận ra mình lại đang len lén nhìn anh, Mục Khả mím chặt môi kinh ngạc không nói lên lời, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt từ từ hiện lên vẻ hồng hào kỳ
lạ.
Phát hiện sự khác thường của cô, Hạ Hoằng Huân lo lắng hỏi: “Sao thế? Có
phải vết thương bị đau không? Để tôi đi gọi y tá…” Vừa dứt lời đã muốn
đứng dậy đi ra ngoài, nhưng bàn tay lại bị Mục Khả giữ chặt, cô đỏ mặt
nói: “Không phải, vừa rồi mới tiêm thuốc giảm đau.”
Thấy đôi đồng tử đen láy của cô chuyển động không ngừng, cũng không dám nhìn anh, Hạ Hoằng Huân không hiểu sự tình thế nào đành hỏi: “Rốt cuộc là
làm sao? Sao không thể nói cho tôi biết, bây giờ không phải lúc cậy
mạnh….”
Nhìn anh khẩn trương như vậy, Mục Khả không ngừng ngọ nguậy phê bình nói:
“Sao anh chẳng có chút ý thức gì về tác phong của người quân nhân thế
hả?” Chẳng lẽ anh không biết rằng đàn ông gợi cảm quá cũng rất dễ bị
nhúng chàm hay sao? Hại cô bị phân tâm.
Chẳng lẽ đang ghét bỏ anh? Hạ Hoằng Huân cau mày, cúi đầu nhìn xuống thấy mồ
hôi thấm ướt áo sơ mi, lại phát hiện ra hai nút áo không biết bị mình
cởi ra lúc nào, kết hợp với ánh mắt né tránh của đồng chí nhỏ, anh như
bừng tỉnh hiểu ra, không nhịn được cười một tiếng.
Gương mặt của Mục Khả càng đỏ hơn, cô kéo chăn lên che kín đầu, rầu rĩ nói: “Không được cười!”
Sợ cô khó thở, Hạ Hoằng Huân kéo chăn xuống, yêu chiều vuốt ve khuôn mặt
nhỏ nhắn ủng hồng của Mục Khả, nắm lấy cơ hội, anh hỏi hết sức dịu dàng: “Có nhớ tôi không?” Lúc chưa yêu, có đánh chết anh cũng sẽ không nói ra bốn chữ này, cảm thấy có phần chua xót trong lòng. Nhưng đối với Mục
Khả đang hờn dỗi, những lời không bao giờ dùng đến dường như tự nhiên
bật ra khỏi miệng.
Ánh mắt dịu dàng chăm chú đang nhìn sâu vào trong mắt cô, Mục Khả dường như cảm thấy tim mình đang đập loạn nhịp, cô thành thực gật gật đầu, nhỏ
giọng nói: “Có một chút…”
Bàn tay mang theo vết chai chầm chậm cọ trên gò má cô. Cảm giác thô ráp mà
ấm áp khiến Mục Khả muốn chiếm lấy làm của riêng cả đời này. Đưa bàn tay nhỏ bé của mình nhẹ nhàng đặt trên bàn tay anh, cô yên lặng ngắm nhìn
gương mặt đã nửa tháng nay cô không thấy.
Nhìn nhau triền miên, đây chính là ấm áp lãng mạn không thể nói thành lời.
Đau đớn bị quẳng lại đằng sau, vào giờ phút này Mục Khả chỉ cảm thấy hạnh phúc đến ngạt thở.
Vậy mà Hạ Hoằng Huân quả đúng là biết cách làm tan vỡ ảo tưởng lãng mạn
ngọt ngào của phụ nữ. Đúng lúc cô sắp không chịu nổi ánh mắt sáng rỡ
đang nhìn chăm chú của anh, khẽ khép mắt lại chuẩn bị đón lấy nụ hôn của anh thì lại nghe thấy Hạ Hoằng Huân cúi xuống bên tai cô cười xấu xa
nói: “Tôi cũng biết là em có nhớ tới tôi. Chịu khó đợi cho tới khi trời
tối, chọn ban đêm trăng thanh gió mát để cho em xem miễn phí, được
không?” Vừa nói còn vừa dẫn tay cô bạn gái nhỏ về phía cổ áo của anh.
Không ngạc nhiên khi ai đó vội rút tay lại, anh không chút ngần ngại phá lên cười lớn.
Quả thật là hết chỗ nói, Mục Khả cảm thấy anh đúng là người ngoài hành
tinh. Muốn đánh người ta nhưng lại không thể dùng sức, không thể làm gì
khác hơn là ngượng ngùng mắng: “Anh còn dám trêu chọc em, đồ đáng ghét!”
Sau này, khi Mục Khả có cơ hội nhìn thấy thân thể mạnh mẽ của Hạ Hoằng Huân thì người nào đó còn lấy chuyện bị “lén nhìn” trong bệnh viện mà trêu
cô: “Thế này đã được chưa, có thể quang minh chính đại mà nhìn, như thế
nào, em có hài lòng không?” Nói xong, còn cởϊ áσ làm ra tư thế rất đáng
đánh đòn, Mục Khả xoay người lấy gối đầu ném anh, anh né tránh rồi túm
lấy vũ khí của cô, cười lớn kéo cô vào trong lòng, trong nháy mắt đèn bị tắt, người nào đó ra lệnh: “Ẩn nấp.”
Bên ngoài phòng bệnh, Hạ Nhã Ngôn nghe thấy tiếng hai người cười nói cũng
cười theo. Cô đắc ý nhìn vẻ mặt cô đơn của Hách Nghĩa Thành, vô tình đả
kích anh: “Anh hiểu chưa, không phải cứ tiêm thuốc giảm đau là có thể
giảm đau. Anh nghĩ rằng bác sĩ Tả có thể khiến cô ấy cười sao? Anh tôi
đã ra tay, nhất định có thể giải quyết được.”
Làm sao lại không hiểu chứ! Hách Nghĩa Thành nghiêng mặt không đáp lại.
Ngay khi Hạ Hoằng Huân xuất hiện Mục Khả liền rơi nước mắt khiến anh
phản ứng không kịp. Anh không thể ngờ trong khoảng thời gian ngắn ngủi
như vậy, hai người lại không thường xuyên gặp mặt sao có thể nảy sinh
tình cảm sâu sắc đến như vậy.
Hơn mười năm, Hách Nghĩa Thành đã quen Mục Khả ỷ lại vào anh. Anh hoàn toàn không chuẩn bị trước tình huống này. Cô cháu gái anh từng ôm trong ngực dỗ dành đã trưởng thành rồi, đã đến lúc cô bắt đầu yêu đương, rồi đến
lúc cô làm nũng với một người đàn ông khác, rồi không còn bao lâu nữa,
cô sẽ rời khỏi anh để lập gia đình…..
Anh cảm thấy không thể chịu đựng nổi suy nghĩ đó, trong lòng Hách Nghĩa
Thành không khỏi cảm thấy khó chịu, cảm giác giống như sắp mất đi một
thứ rất quan trọng.
Hạ Nhã Ngôn đương nhiên không biết giờ phút này trong đầu anh đang suy
nghĩ trăm ngàn thứ. Trong mắt cô, sự chăm sóc yêu thương của Hách Nghĩa
Thành đối với Mục Khả chính là cố chấp, bá đạo, thậm chí có phần biến
thái. Vì vậy, cô tiếp tục nói: “Anh nên cảm thấy may mắn vì cô ấy đã gặp người cô ấy yêu, đồng thời cũng là người đàn ông yêu thương cô ấy. Cô
ấy đã trưởng thành, không phải là tượng gỗ để mặc cho người khác định
đoạt, nghe theo ý của anh lựa chọn một người mà cô ấy không thích…”
Sự kiên nhẫn của Hách Nghĩa Thành đã chạm đến điểm cực hạn, anh quên mất
hệ thống cách âm trước cửa bệnh viện không được tốt cho lắm, anh từ trên ghế dài bật dậy, lớn tiếng cắt ngang cô: “Đủ rồi!”. Cắn răng đè nén cơn tức giận, anh lạnh lùng nói: “Đừng có lên mặt dạy đời tôi. Mục Khả hiện giờ còn chưa bước vào cửa nhà họ Hạ các người, vẫn còn là cháu gái của
tôi, có nghe lời tôi hay không không đến lượt cô nói.” Anh chưa từng có ý định định đoạt cuộc đời Mục Khả, cho tới bây giờ vẫn luôn yêu thương cô còn không kịp, nhưng nghe những lời Hạ Nhã Ngôn, Hách Nghĩa Thành có
cảm giác tức giận khi bị hiểu lầm.
Chưa từng gặp qua người cực đoan như anh, Hạ Nhã Ngôn cũng nổi giận, cô
không kém cạnh mở mồm đáp trả anh: “Sao lại có thể có người cố chấp như
anh chứ? Chẳng lẽ hạnh phúc của cô ấy không phải là hy vọng của anh
sao?”
“Tôi cố chấp như vậy đấy, thì sao nào?” Hách Nghĩa Thành có chút bất mãn
nói: “Nói cho cô biết, tôi phản đối Khả Khả cùng anh cô ở bên nhau đấy,
cô có bản lãnh thì lên quân khu mà kiện tôi.”
Quân khu lo cả việc này sao? Coi cô là đứa trẻ ba tuổi chắc! Hạ Nhã Ngôn tức giận nhìn anh chằm chằm, đang muốn phát huy tài hùng biện đấu với anh
ta, cửa phòng bệnh mở ra, sắc mặt Hạ Hoằng Huân âm trầm nhìn cô.
Hỏng bét, nói quá lớn tiếng, ảnh hưởng đến anh trai. Dũng khí của Hạ Nhã Ngôn lập tức tan biến, cô gọi một tiếng: “Anh!”
Hạ Hoằng Huân dĩ nhiên nghe được tranh luận của bọn họ, anh hỏi: “Không phải đi làm sao?”
Hạ Nhã Ngôn cúi thấp đầu nói nhỏ: “Đang nghỉ.” Đừng xem cô bình thường dám hung hăng với đồng chí Trung tá, có những trường hợp đặc biệt cô không
dám đối nghịch với anh trai, nhất là lúc cô không cẩn thận khiến chị dâu bị thủng dạ dày.
“Em ở đây lớn tiếng làm gì, không mau về nhà nghỉ ngơi?”
“Trước khi anh tới, em không yên lòng chị dâu.”
“Vừa đúng lúc, anh trở về thay bộ quần áo, em ở đây trông cô ấy, anh lập tức quay lại ngay.”
Lúc Hương Vi gọi điện tới biết bạn tốt nằm viện, vội vàng muốn tới. Mục Khả trách Hạ Hoằng Huân áo quần không ngay ngắn, nói với anh: “Anh mau về
nhà cạo râu đi, thay bộ quần áo khác, lấy lại phong độ đẹp trai một
chút, cho em chút thể diện.” Nhưng thật ra là cô đau lòng nhìn anh vì
diễn tập một ngày một đêm không ngủ, muốn anh về kí túc xá của cô nghỉ
ngơi.
Như thể chuẩn bị tiếp kiến lãnh đạo không bằng, Hạ Hoằng Huân dở khóc dở
cười, nhưng nghĩ đến trên người chỉ có bộ quân phục đã lăn lộn mấy ngày
trong rừng rậm, quả thật có chút ngại ngùng, hơn nữa buổi tối còn phải
đến chăm sóc cô, nếu cứ mặc thế này thì cũng không ổn. Sau khi xác định
Mục Khả đã ổn, anh quyết định đến nhà em gái.
Hạ Nhã Ngôn lấy chìa khóa đưa cho anh: “Bộ đồ ngày thường của anh trong tủ quần áo, mở ra có thể thấy ngay.”
Hạ Hoằng Huân nhận lấy chìa khóa, gật đầu với Hách Nghĩa Thành một cái, đi được hai bước anh chợt nghĩ đến cái gì đó liền quay trở lại, hỏi Hạ Nhã Ngôn: “Cô ấy làm sao mà bị chệch kim.”
Việc Mục Khả kích động lúc sáng, thực tình Hạ Nhã Ngôn cũng không rõ lắm,
không biết nên nói với anh ra sao, cô nhìn Hách Nghĩa Thành muốn nói rồi lại thôi.
“Mu bàn tay sưng như vậy, không giống như chỉ bị chệch kim, có chuyện gì
xảy ra?” Lúc này, Hạ Hoằng Huân trực tiếp hỏi Hách Nghĩa Thành.
Hách Nghĩa Thành cũng không nhìn anh, chứ đừng nghĩ tới nói chuyện.
Hạ Nhã Ngôn thấy vậy không thể không lên tiếng: “Trước lúc truyền nước,
còn chưa chuẩn bị xong chị dâu đã tự mình nhổ kim tiêm, vết thương vì
vậy cũng bị rách, chảy máu rất nhiều.” Nhìn Hách Nghĩa Thành một cái, cô nói tiếp: “Anh ta tới lúc xảy ra chuyện.” Trong đầu thoáng hiện lên
hình ảnh Hách Nghĩa Thành ôm Mục Khả cầu xin cô bình tĩnh trở lại, ánh
mắt Hạ Nhã Ngôn ôn hòa trở lại. Cô có thể thấy được, anh quả thật là một người cậu rất yêu thương cháu gái mình.
Hạ Hoằng Huân không thể tin lời của em gái mình, giống như anh không tin
Mục Khả sẽ làm những hành động thiếu suy nghĩ như vậy, đến khi nghe thấy Hách Nghĩa Thành trầm mặc thở dài một tiếng, anh có thể đoán được phần
nào, dường như đã hiểu ra điều gì, trong lòng cảm thấy đau đớn khi cô cố gắng mỉm cười với anh.
Chờ Hạ Hoằng Huân đi khỏi, Hách Nghĩa Thành cùng Hạ Nhã Ngôn trầm mặc nhìn
nhau ước chừng một phút, sau đó giống như tranh giành nhau thứ gì đó, cả hai cùng bước nhanh vào bên trong cánh cửa, kết quả là khung cửa không
rộng lắm bị mắc kẹt, khiến cho Mục Khả không nhịn được bật cười, thiếu
chút nữa lại động vào vết thương.