Chương 38: Chiến tranh thực sự

Dãy núi trùng điệp bị từng tầng sương bao phủ, tràn ngập sắc thái thần bí

huyền ảo. Đây là sân huấn luyện cách thành phố A hai trăm dặm được bố

trí theo bối cảnh thực chiến. Trong sơn cốc hoang tàn vắng vẻ có rất

nhiều trang bị bí mật người dân không biết tên, đó là vũ khí có tác dụng phá hủy mà loài người phát minh ra vì chiến tranh.

Đây là lần diễn tập quy mô khổng lồ nhất mà Hạ Hoằng Huân từng gặp trong

kiếp sống quân lữ mười năm. Lấy anh cầm đầu, doanh trại trinh sát bọc

thép là đội tiên phong trong lần diễn tập võ trang đầy đủ này. Anh là

Doanh trưởng, con át chủ bài doanh trại trinh sát, là sĩ quan chỉ huy

Đoàn trưởng Lục Trạm Minh hết lòng tiến cử với Sư bộ. Mục đích không

cần nói cũng biết, dĩ nhiên là muốn thông qua lần diễn tập này, giúp vị

sĩ quan năng lực nổi trội này thuận lợi thăng chức làm Tham mưu trưởng.

Ngụy trang xong doanh trại dã chiến, chỉ huy Hạ Hoằng Huân cùng Đoàn trưởng

Lục Trạm Minh, Chính ủy Ninh An Lỗi, pháo doanh trưởng An Cơ cùng với

hai Liên Trưởng, đứng chung quanh sa bàn khổng lồ, như muốn khắc bộ sa

bàn kia vào trong đầu.

Đoàn trưởng đánh vỡ sự yên lặng, Lục Trạm Minh có chút lo lắng nhìn về phía

Hạ Hoằng Huân: “Quân đội trang bị hỏa lực mạnh của chúng ta dưới điều

kiện này rất khó phát huy ưu thế, có lẽ nên thay đổi kế hoạch.”

Suy tư giây lát, thần sắc Hạ Hoằng Huân bình tĩnh, anh nói: “Điều chỉnh một chút.” Đôi mắt lạnh lùng dừng trên sa bàn khoảng nửa phút, anh giơ tay

chỉ về phía sơn cốc: “Theo kế hoạch vốn đánh tập kích ở chỗ này, áp dụng chiến thuật đánh bất ngờ, bây giờ xem ra không thể thực hiện được. Đổi

thành phong tỏa, hạn chế tự do của Lam Quân.”

Nghe vậy, pháo doanh trưởng An Cơ không hiểu: “Căn bản không thể nào xác

định Lam Quân có nhất định sẽ xuất hiện ở nơi này hay không, phải phong

tỏa như thế nào?”

Lúc trước định ra chiến thuật đánh tập kích là vì suy đoán bộ chỉ huy của

Lam Quân đóng ở đó. Mà nếu không phải đóng tại đó thì lúc rút tiểu đội

đột kích về trợ giúp nơi khác cũng cực kỳ dễ dàng, sẽ không có ảnh hưởng quá lớn đến cả chiến cuộc. Nhưng nếu đổi thành đánh phong tỏa, binh sĩ

sẽ phải ẩn núp bốn phía sơn cốc, ngộ nhỡ phán đoán sai, bộ chỉ huy Lam

Quân căn bản không ở đó, sẽ phải phái người dụ Lam Quân qua mới có thể

áp dụng kế hoạch, vô hình trung khó khăn tăng lên một bậc.

Hạ Hoằng Huân đương nhiên sẽ không coi thường điểm này, anh giải thích:

“Ngày mai khi đạn tín hiệu được bắn lên, việc đầu tiên Lam Quân muốn làm chính là tìm ra bộ chỉ huy quân ta, cố gắng tiêu diệt trong thời gian

ngắn nhất. Đồng dạng, nhiệm vụ quan trọng nhất của quân ta cũng như

thế.” Dừng một chút, đôi mắt sâu thẳm bỗng chốc nheo lại, Hạ Hoằng Huân

cân nhắc một chút, mới nói: “Đối thủ của chúng ta là bộ đội đặc chủng

huấn luyện nghiêm chỉnh, rất khó dẫn bọn họ vào vòng phục kích. Chỉ là,

bọn họ chưa chắc nghĩ đến chúng ta sẽ đánh như vậy, nếu như làm cẩn

thận, bọn họ sẽ không phát hiện.”

Đánh giặc cũng cần phải đánh cuộc. Dưới tình huống không hiểu rõ đối thủ,

tất cả chiến lược chiến thuật cũng đều chỉ là phán đoán phân tích, không ai dám chắc nhất định có thể khắc chế kẻ địch”. Thân là chỉ huy, phải

dám mạo hiểm.

Khi mọi người đang lo lắng về cuộc chiến thực sự sắp tới, còn phải ngày

ngày lý luận suông. An Cơ nhanh chóng hiểu ra, máu của anh bắt đầu sôi

trào, rất kích động nói: “Tôi dẫn người từ bên ngoài đánh bọc qua, không tin không đuổi được bọn họ, dù phải đá tôi cũng đá bọn họ vào.”

Mấy Liên trưởng bèn nhìn nhau cười. Thần sắc Ninh An Lỗi lại có vẻ có chút

ngưng trọng, anh nói: “Không thể dùng sức mạnh. Không nên đánh trực diện với Lam Quân.”

Đem cờ đỏ đại biểu cho bộ chỉ huy cắm vào sơn cốc trên sa bàn, Hạ Hoằng

Huân quyết định: “Thiết lập căn cứ tiếp tế cùng đội xe tăng bọc thép ở

chỗ này!”

Mấy ánh mắt chất vấn đồng thời phóng tới chỗ Hạ Hoằng Huân, không thể tin

được anh lại muốn đem xe tăng bọc thép ra làm mồi nhủ, hơn nữa nếu trụ

sở tiếp tế bị phá hủy, sao có thể tiếp tục chiến đấu?

Hạ Hoằng Huân bắt đầu bố trí trước trận chiến: “Lam Quân phát hiện trụ sở

tiếp tế nhất định sẽ đánh thẳng vào, xe tăng tập trung hỏa lực ngăn cản, khiến cho bọn họ cho rằng sơn cốc 036 là chiến trường chính, bộ chỉ huy ở đó. An Cơ, cậu nhân cơ hội lấy tốc độ cơ động nhanh nhất chiếm bãi

chiến 412 Lam Quân, cắt đứt quân viện trợ của bọn họ.” Chỉ vào một bãi

đất trống gẫn sơn cốc 036, Hạ Hoằng Huân giải thích với Dịch Lý: “Sau

khi khai chiến lão Dịch đẩy mạnh tấn công nơi này, sau khi gặp được An

Cơ đánh thẳng vào trận địa phía sau Lam Quân tiêu hao quân địch......”

Hạ Hoằng Huân hoàn thành bố trí chiến cục, Lục Trạm Minh cùng Ninh An Lỗi liếc mắt nhìn nhau, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Lúc này, một chiếc máy bay trực thăng bay rất thấp từ sau ngọn núi ra, hạ

xuống trên đất trống. Hách Nghĩa Thành hai sĩ quan trẻ tuổi mặc đồ rằn

ri cùng nhảy xuống, trực tiếp đi về phía lều bộ chỉ huy đang được ngụy

trang thành gò núi. Các sĩ quan đoàn 532 bao gồm cả Hạ Hoằng Huân theo

Lục Trạm Minh ra nghênh đón, chào Tham mưu trưởng Hách Nghĩa Thành.

Lạnh lùng cao ngạo bẩm sinh lướt qua trong đáy mắt, Hách Nghĩa Thành được Sư trưởng cắt cử tham dự toàn bộ quá trình diễn tập lần này, anh lấy tiêu

chuẩn quân lễ chào lại, ánh mắt lướt qua Hạ Hoằng Huân, anh nghiêm túc

mà trịnh trọng nói rõ với Lục Trạm: “Đoàn trưởng Lục, hôm kia đoàn 363

trang bị nặng đã thua trên tay Lam Quân, Sư trưởng ký thác kỳ vọng rất

lớn vào đoàn 532, vất vả rồi!”

Lực chiến đấu của đoàn 363 trang bị nặng ở đây không ai không biết, đó là

một sư đoàn danh xưng uy vũ “Hùng sư”, vậy mà cũng thua trong tay Lam

Quân, có thể tưởng tượng thực lực đối thủ lần này của bọn họ có mạnh mẽ

đến nhường nào.

Biểu cảm của Lục Trạm Minh nặng nề mấy phần, ông nói: “Bụng làm dạ chịu!”

Hách Nghĩa Thành đi tới trước sa bàn trầm ngâm nhìn hồi, chú ý tới những lá

cờ đã cắm trên sa bàn, rất nhanh đã hiểu chiến thuật của Hạ Hoằng Huân,

vẻ mặt anh bình tĩnh hỏi: “Nếu như xe tăng liên tục không chặn được tập

kích của Lam Quân thì sao?”

Ánh mắt Hạ Hoằng Huân rơi xuống sơn cốc 036 trong sa bàn, anh nói: “Lấy

trang bị của xe tăng dự tính ít nhất có thể ngăn 30 phút đánh chính

diện. Nếu như trong 30 phút pháo doanh trưởng không giành được bãi đất

412 Lam Quân, sẽ cho binh sĩ doanh trại trinh sát gánh vác công kích chủ lực đánh thẳng vào tiêu hao quân địch.”

Hách Nghĩa Thành rốt cuộc đưa mắt nhìn Hạ Hoằng Huân, anh lấy giọng điệu

chất vấn nói: “Toàn bộ hỏa lực tập trung đến sơn cốc 036, bộ chỉ huy gặp tập kích thì làm thế nào?” Để đối thủ xông vào hang ổ, tuyệt đối bị

đánh bại hoàn toàn.

“Không chỉ quân ta tập trung hỏa lực qua, hỏa lực Lam Quân tự nhiên cũng sẽ

thiên về bên kia. Bộ chỉ huy làm chủ chiến trường có hỏa pháo mặt đất

che chở” anh nói ngắn gọn, nghênh đón ánh mắt chất vấn lại khıêυ khí©h

của Hách Nghĩa Thành, Hạ Hoằng Huân vô cùng kiên định nói: “Bộ chỉ huy

gánh vác được!”

Lấy hỏa lực tiên phong cùng căn cứ tiếp tế làm mồi nhử dẫn Lam Quân tiến

vào vòng phục kích, áp dụng chiến sách phong tỏa hạn chế tự do là vô

cùng liều lĩnh, bất kỳ một bước nào xảy ra vấn đề, dù là một chút xíu

sai lệch, cũng sẽ khiến hành động thất bại. Nhưng đối với bộ đội đoàn

532 trang bị nặng mà nói, khi không biết rõ cách bộ đội đặc chủng tác

chiến, kỳ thật không có biện pháp nào tốt hơn đối kháng.

Trò chơi chiến tranh này, vốn chính một trong số những hoạt động xã hội tàn khốc nhất của loài người, không phải tiêu diệt đối phương, thì chính là bị đối phương phá hủy. Khi không biết người biết ta, trừ liều lĩnh đánh cuộc, bọn họ không có lựa chọn nào khác. Cho nên nói, quân nhân không

phải là không sợ chết, mà là, khi chiến tranh tới, chết là không thể

trốn tránh. Đó là sứ mạng quân nhân bọn họ phải gánh vác.

Hách Nghĩa Thành cùng Hạ Hoằng Huân giằng co làm bộ chỉ huy lâm vào yên tĩnh thời gian dài. Các sĩ quan đoàn 532 có chút sững sờ, bọn họ đề phòng

nhìn thủ trường sư bộ cùng chỉ huy “nhà mình”, không biết nên làm thế

nào để hóa giải giờ khắc giằng co sóng ngầm mãnh liệt này.

Cuối cùng, Hạ Hoằng Huân đánh vỡ trầm mặc, anh nghiêng người nhìn khẩu hiệu

quyết tâm tác chiến treo trên tường, lúc mở miệng giọng nói vang vang có lực, Hách Nghĩa Thành nghe được anh nói: “Không có mục tiêu không thể

tiêu diệt! Nếu như bộ chỉ huy của chúng ta không gánh được, bọn họ cũng

không chịu nổi chúng ta toàn lực đánh thẳng vào!” Ý nói, thực lực của

đoàn 532 là không cần bàn.

Đáy mắt Hách Nghĩa Thành lộ ra sắc bén nguy hiểm, anh lạnh nhạt quét qua bóng lưng Hạ Hoằng Huân một cái, không hỏi tiếp.

Lục Trạm Minh cúi mắt, chợt có chút hối hận đã hết lòng tiến cử Hạ Hoằng

Huân làm chỉ huy. Trước ông chỉ nghĩ đến kết quả sau khi thắng lợi, lại

quên một khi thua, bộ hạ ông coi trọng sẽ phải gánh chịu những gì.

Đêm trước hôm diễn tập, bên ngoài lều bộ chỉ huy, Hạ Hoằng Huân ngồi trên

cỏ, lấy tay vắt ra sau đầu cả người hơi ngửa ra sau, nhìn bầu trời tĩnh

lặng như tấm màn đen. Đây là thói quen của anh, trước lúc đối kháng,

anh thường ở một mình yên tĩnh.

Hồi lâu, giọng Lục Trạm Minh từ sau người vang lên: “Tạm thời điều chỉnh,

chỉ huy diễn tập do tôi đảm nhiệm, cậu dẫn dắt đội tiên phong phụ trách

tấn công, tiếp ứng cho Dịch Lý Minh và An Cơ.”

Hạ Hoằng Huân không đứng dậy, anh giữ nguyên tư thế bất động, cười cười

như tự giễu: “Tôi không phạm sai lầm, Đoàn trưởng ngài sao lại tùy tiện

bãi chức của tôi?”

Thái độ không chút để ý của anh làm Lục Trạm Minh có chút tức giận, ông bá

đạo nói: “Bãi chức cậu thì sao? Tôi là Đoàn trưởng, đó là lệnh!”

Hạ Hoằng Huân vò vò tóc đứng lên, rất nghiêm túc nhắc nhở Đoàn trưởng: “Mà tôi là chỉ huy Sư bộ bổ nhiệm, ngài muốn bãi chức cũng phải có lệnh từ

cấp trên.” Thấy Lục Trạm Minh còn muốn nói gì nữa, anh trách móc nói:

“Biết ngài vì tốt cho tôi! Chỉ là, luôn có người phải chịu trách nhiệm.

Huống chi, ai nói chúng ta sẽ thất bại?!”

Vốn đoàn 532 đối kháng với đoàn khác từ chi bộ, cho đến khi tập huấn kết

thúc, cũng chính là ngày hôm qua, Hạ Hoằng Huân nhận được bổ nhiệm của

Sư bộ mới biết đối thủ lại là bộ đội đặc chủng. Nói thật, anh rất hưng

phấn. Cho dù thua, có thể chiến đấu với đối thủ như vậy một lần, dù là

anh, hay là các chiến sĩ, tuyệt đối thu hoạch không ít lợi ích.

Chiến tranh trước mặt, vinh nhục cá nhân đều là chuyện nhỏ.

Thu lại vẻ mặt bất cần đời trên mặt, Hạ Hoằng Huân cam kết: “Ngài yên tâm, tôi có thể tìm đúng vị trí của bản thân!”

Lục Trạm Minh biết rõ Hạ Hoằng Huân chỉ biết làm thế nào xử lý quan hệ

“Nhảy dù” với chỉ huy Hách Nghĩa Thành, ông không khỏi thở dài, vỗ vỗ

bả vai vị cấp dưới bất tuân trước mắt này, nuốt xuống lời khuyên định

nói.

Mục Khả biết ngày mai là ngày diễn tập, cho nên tối nay cô không chờ điện

thoại của Hạ Hoằng Huân, mà là đi đến một cuộc hẹn rất quan trọng.

Hạ Nhã Ngôn mặc quần áo thoải mái, trong không khí nóng bức của quán lẩu,

cô cười khanh khách gắp thức ăn cho Mục Khả: “Mẹ em cũng gọi điện thoại

tới, hỏi anh em khi nào thì dẫn chị về nhà. Chị đến đơn vị anh ấy rồi

đúng không, em phát hiện anh em chả có chút tế bào lãng mạn nào cả, sao

không xin nghỉ ra bên ngoài đi dạo với chị, cái nơi tồi tàn đó có cái

gì mà chơi chứ. Được rồi được rồi, em nói xấu anh ý nữa, bị anh em biết

nhất định lại bị dạy bảo. Còn mẹ em, lại mắng em không biết lớn nhỏ, chị không biết đâu, địa vị anh em ở nhà rất cao......”

Vốn theo như quan hệ của hai người, lần đầu tiên chính thức gặp mặt nên có

Hạ Hoằng Huân ở đây. Chỉ là, ai bảo đồng chí Trung tá chưa được thủ

trưởng nhỏ phê chuẩn đã đem tình trạng yêu đương gần đây báo cáo cho mẹ

già. Kết quả bà vui mừng đến miệng cũng không khép được, lập tức gọi

điện thoại cho con gái hỏi thăm, còn giao trách nhiệm cho Hạ Nhã Ngôn:

“Anh con bận rộn công việc, con phải thay anh chăm sóc cho Mục Khả, nghe nói cô bé kia rất nhỏ.” Khiến cho Hạ Nhã Ngôn oán trách mẹ nhanh như

vậy đã thiên vị “Chị dâu”.

Dù sao cũng là gặp người nhà Hạ Hoằng Huân, mặc dù sau khi nhận được điện

thoại của Hạ Nhã Ngôn đã “Trưng cầu” ý kiến thủ trưởng Hạ mới tới, Mục

Khả vẫn không tránh khỏi có chút lo lắng. Chỉ là, Hạ Nhã Ngôn tự quen

thuộc cùng nhiệt tình làm hai người rất đã thân thiết. Mục Khả ăn lẩu

nồi cay ngon miệng, nghe Nhã Ngôn oán trách mà lại ngầm ca ngợi Hạ Hoằng Huân, đôi mắt cười cong thành hình trăng lưỡi liềm. Cô nghịch ngợm nói: “Không quan trọng, em thuận miệng nói chị tùy tai nghe, cam đoan không

nói cho anh em.”

“Vậy chị ngàn vạn đừng nói là em nói cho chị biết, nếu lỡ lời sẽ bị mập. Anh em á......” Vì vậy có thể tưởng tượng, Hạ Nhã Ngôn đem những

chuyện xấu hổ nhất của ông anh nhà mình khai báo ra hết, ngay cả chuyện

lúc học cấp 3 anh từ chối sự theo đuổi của nữ sinh lớp bên cạnh cũng

không chừa.

Tưởng tượng Hạ Hoằng Huân nhíu mày nói với người ta: “Thật xin lỗi bạn, tôi

không quen bạn. Cho nên, bạn hỏi tôi có thích bạn hay không thật sự quá

ảo diệu. Hẹn gặp lại.” Đi được hai bước lại dừng lại cải chính: “Tốt hơn là đừng gặp lại” Mục Khả buồn cười không chịu nổi.

Một bữa cơm này, hai cô gái buôn chuyện khí thế ngất trời cảm xúc dâng cao

uống một chút rượu. Sau khi tranh nhau trả tiền, cay đến nước mắt nước

mũi giàn giụa còn làm loạn trên đường. Đáng tiếc còn chưa gọi được taxi, dạ dày Mục Khả đã co rút lại, mặt thoáng chốc trắng bệch như tờ giấy,

trên trán phủ kín mồ hôi.

Hạ Nhã Ngôn hoàn toàn không ngờ chị dâu tương lai không thể uống rượu càng không thể ăn đồ cay, đoán cô có bệnh bao tử liền sốt ruột. Chờ mãi

không bắt được xe, cô quyết đoán rút điện thoại gọi cho đồng nghiệp là

Tả Minh Hoàng.