- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!
- Chương 3: Là phúc hay là họa
Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!
Chương 3: Là phúc hay là họa
Tín hiệu đèn vừa ‘phụt’ tắt, nơi đóng quân cũng chìm vào bóng tối, chỉ duy
nhất đèn trong phòng làm việc của Doanh trưởng vẫn còn sáng.
Thấy anh không có ý định đi nghỉ, Dịch Lý Minh lên tiếng nhắc nhở: “Lão Hạ,
cậu nên quý trọng thời gian nghỉ ngơi, đừng để đến khi cậu nằm xuống
cũng là lúc còi báo phải rời giường.” Thật ra thì Chính trị viên lớn
tuổi hơn Hạ Hoằng Huân, nhưng trong quân ngũ vẫn có thói quen xưng hô
như vậy, mọi người gặp nhau ai ai cũng gọi là ‘Lão’.
Hạ Hoằng Huân cũng không thèm ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm
vào tấm bản đồ quân dụng: “Không phải anh đang sợ về nhà muộn, chị dâu
sẽ cho một trận chứ?”
Nhắc đến vị nào đó trong nhà, Dịch Lý Minh khẽ cau mày: “Trước kia không có
điều kiện để đi theo quân ngũ thì cô ấy cứ đòi cả ngày lẫn đêm, bây giờ
có điều kiện được ở cùng nhau thì lại ầm ĩ suốt ngày, cậu không nhìn
thấy được bộ dáng như có thâm cừu đại hận của cô ấy đâu!”
“Chị dâu cũng không thoải mái gì, vì anh mà bỏ cả chỗ làm tốt đến đây, còn không đủ sao!”
Hạ Hoằng Huân đứng lên rót nước, uống một hớp rồi nói: “Khi không có người quản thì anh lại muốn, lúc có người hầu hạ rồi anh lại không vừa ý.
Đừng quên đàn ông độc thân thời nay so với quả phụ còn thảm hơn, tích
phúc đi!”
Hạ Hoằng Huân thuộc mẫu người sống trong huấn luyện đặc biệt, vô cùng mạnh mẽ, nhưng cũng không phải là loại liều mạng, ít khi nói về phương diện
tình cảm, gia đình, Dịch Lý Minh cảm thấy bất ngờ, cười nói: “Cảm nhận
này của cậu cũng rất sâu sắc nha? Sao đây, muốn cưới vợ rồi hả? Này,
thừa nhận đi, là đàn ông ai mà không muốn thế. Cậu nói xem, cậu có phải
là đàn ông hay không?”
Hạ Hoằng Huân tiện tay cầm xấp văn kiện trên bàn nện tới, bắt đầu đuổi
người: “Không muốn bị phạt thì hãy nghe theo chỉ thị của tôi mà làm, lập tức nghe khẩu lệnh, quay về phía sau, bước đều bước, trở về nhà ——”
Dịch Lý Minh không thèm để tâm, vừa thu dọn tư liệu ở trên bàn vừa không
ngừng lải nhải nói: “Tôi cũng không muốn nói đâu, lớn già đầu rồi, thật
còn muốn đánh nhau à? Không phải Chính ủy nói giới thiệu bạn gái cho cậu sao, cậu đừng thoái thác nữa. Mấy cô gái nhỏ bây giờ đều thích lãng
mạn, có đi xem mắt cũng nên chuẩn bị trước một chút.”
“Tôi chỉ biết chiến thuật. Cái loại nghệ thuật sống như lãng mạn gì đó không có trong cuộc sống của tôi.” Hạ Hoằng Huân ngắt lời Dịch Lý Minh, tiếp
tục vùi đầu nghiên cứu bản đồ quân dụng.
“Cậu cứ mạnh miệng đi.” Dịch Lý Minh cũng mặc kệ Doanh trưởng của anh có bao nhiêu ngang tàng, vươn tay rút tấm bản đồ quân dụng rồi gấp lại nhét
vào trong ngăn kéo, “Bản đồ quân dụng dù có đẹp mắt hơn nữa có thể so
được với mặt của vợ à? Mùa Đông năm nay không phát đệm sưởi cho cậu nữa, ôm lấy bản đồ mà sưởi ấm đi.”
“Số anh đúng là thích hợp với chức Chính trị viên, hay cằn nhằn!” Hạ Hoằng
Huân bất chợt đứng lên, dáng vẻ như là sắp đánh người, Dịch Lý Minh sợ
tới mức lao thẳng ra cửa, đến khi chạy ra phía ngoài mới dám đốp chát
lại: “Đợi lúc kết hôn rồi gặp phải khó khăn, tôi xem cậu còn ngông cuồng đến cỡ nào!”
Trở ngại trong hôn nhân? Hạ Hoằng Huân tức giận đến bật cười. Lơ đãng liếc
đến tờ danh sách huấn luyện quân sự, anh ngồi xuống tiện tay cầm lên,
vừa nhìn vừa nói: “Hai mắt vừa mở đã bận đến tắt đèn, ở đâu ra thời gian rảnh rỗi để nói chuyện yêu đương......” Ánh mắt lần lượt lướt qua
từng cái tên học sinh đi huấn luyện, anh theo bản năng nhớ tới lần đầu
tiên nhận được nhiệm vụ huấn luyện quân sự, khi đó có người hùng hồn già mồm với anh rằng: “Anh dựa vào cái gì dùng tiêu chuẩn quân đội yêu cầu
tôi? Anh thích nội vụ sạch sẽ là chuyện của anh, tôi mạn phép thích làm
cho nó bừa bộn đấy!” Khí thế đó cùng với sự liều mạng trên sân huấn
luyện anh tuyệt đối hiểu được.
“Còn biết thích sạch sẽ hóa nội vụ......” Hạ Hoằng Huân tựa lưng vào
trên ghế dựa mím môi cười, tâm tình đang đầy mây đột nhiên chuyển thành
quang đãng, cảm thấy việc huấn luyện quân sự lần này tuy rằng không bao
hàm kỹ thuật, nhưng vẫn rất thú vị.
Ngay lúc Hạ Hoằng Huân đang điều chỉnh tâm tình, thì trên tầng năm ký túc xá của công chức, giáo viên độc thân đại học C đã tối đen như mực từ lâu, chứng tỏ chủ nhân nơi này đã nghỉ ngơi.
Được bạn tốt Hướng Vi ban cho cái tên là “Chúa ngủ”, Mục Khả đang ngủ say
bỗng nhiên bị tiếng chuông điện thoại liên tục kéo dài đánh thức. Cô
duỗi tay qua cầm lên điện thoại, không đợi đầu bên kia lên tiếng nói
chuyện đã trực tiếp quát: “Xin cậu đừng có dùng loại phương thức không
dinh dưỡng này giày vò người ta có được không? Cậu có biết bệnh động
kinh tùy lúc này thật đáng ghét không hả?” Đây rõ ràng không phải là bị
“Quấy rầy” lần đầu.
Hướng Vi ở đầu điện thoại bên kia cũng không có bất kì một tia áy náy nào:
“Sao cậu biết là mình? Còn sớm vậy đã ngủ rồi? Thật là không phụ lòng
cái tên ‘Chúa ngủ’ mình đặt cho cậu.”
Ngoại trừ học Tiếng Anh ra, sở thích lớn nhất của Mục Khả chỉ có một từ đó là ngủ. Khi tán gẫu với cô, lúc người ta đang nói rất hăng hái, xoay người lại nhìn lên, cô nhóc nào đó đã nghẹo đầu lên ghế sofa ngủ thϊếp đi,
khóe miệng còn mang theo ý cười nhẹ. Hướng Vi lúc nào cũng cảm thán:
“Chẳng lẽ mình sinh ra là để dỗ cậu ngủ sao?” Từ đó cái tên riêng “Chúa
ngủ” được ra đời.
Thích ngủ có tội sao? Mục Khả dùng sức dập đầu xuống gối ngủ biểu lộ sự tức
giận, cắn răng nghiến lợi nói: “Trừ cậu ra còn ai có thể đêm hôm khuya
khoắt ân cần thăm hỏi mình?”
“Cậu khoan hãy nóng giận, mình gọi để đặc biết báo cho cậu biết một tin.”
Đối với sự gào thét của cô bạn thân, cô cũng coi như không thấy gì,
Hướng Vi thần bí nói: “Nghe ba mình nói huấn luyện quân sự cho tân sinh
viên kỳ này chỉ đạo viên cũng phải tham gia......”
Cái này mà cũng được coi là tình báo? Mục Khả thật muốn cắn chết cô bạn
mình: “Bạn Hướng Vi Vi à, xin cậu hãy nói với mình, chỉ đạo viên không
tham gia huấn luyện tân sinh kỳ này đi!”
“Cậu đừng ngắt lời, mình còn chưa nói xong đâu. Mình nói tham gia là chỉ
cùng tham gia huấn luyện quân sự cùng tân sinh......”
Cùng tham gia huấn luyện quân sự? Đi đều, đứng tư thế quân đội, nội vụ ngăn nắp? Quả thực là sấm sét giữa trời quang!
Cơn buồn ngủ của Mục Khả toàn bộ tiêu tan, bò dậy ngồi lên: “Nguồn gốc tình báo có thể tin được không?”
“Trong kế hoạch viết rất rất rõ ràng, tuyệt đối có thể tin......”
Mục Khả hoàn toàn tỉnh táo, cô gào to trong điện thoại: “Đả đảo Hiệu
trưởng!” Kế hoạch là Hiệu trưởng viết, mà Hiệu trưởng là cha của Hướng
Vi.
Hướng Vi ‘Ha’ một tiếng vui vẻ, “Mình vốn muốn cùng cậu lẻn vào trụ sở huấn
luyện chơi mấy ngày, xem ra có lẽ là không được rồi.”
“Chỉ số IQ của cậu bị âm à?” Mục Khả khinh thường nói: “Chỗ đó có gì chơi?
Cậu cảm thấy hứng thú với việc vác 20kg chạy trong sân huấn luyện à? Cậu có khuynh hướng thích bị ngược, hay là uống nước biển nhiều quá nên đầu biến mặn rồi?”
Yêu quân đội có lỗi sao? Đây là sở thích vinh quang cỡ nào chứ. Hướng Vi
kháng nghị: “Lúc cậu đả kích mình thì đừng lưu loát như vậy được không?” Tính toán nhỏ nhặt trong đầu bị đánh cho không còn, cô bắt đầu bàn điều kiện với đồng chí Mục khả: “Nếu như cậu đồng ý dẫn mình đi nhìn xem
Tham mưu trưởng Hách một chút, mình sẽ nói với ba mình không để cậu đi.”
Cô là người không có cốt khí như vậy sao? Cần phải đi cửa sau? Mục Khả
kiên cường cự tuyệt dứt khoát: “Nhất định không thể trao đổi!”
“Mục Khả Khả!” Hướng Vi tức giận: “Cậu chính là điển hình cho hán tử no
không biết lòng hán tử đói, mình chẳng qua chỉ muốn gặp thần tượng mình
một lần.”
“Thần tượng có thể tùy tiện gặp à? Hơn nữa cậu gặp cậu ấy còn ít chắc? Mỗi
lần cậu út đến thăm mình, không phải mình toàn gọi cậu sao?”
“Cậu ghen à?”
“Không được à?”
“Nhìn lòng dạ hẹp hòi đó của cậu giống như eo biển Paraná vậy......”
“Mình thích.”
“......”
Đánh bại Hướng Vi, Mục Khả tiếp tục trùm chăn ngủ.
Ngày hôm sau quả nhiên nhận được thông báo, toàn bộ chỉ đạo viên tất cả các
lớp lần này đều phải tham dự hành trình huấn luyện quân sự cho tân sinh. Đồng chí Mục Khả hai mươi hai tuổi, Tiếng Anh trên cấp tám, sau khi tốt nghiệp đại học được giữ lại trường giảng dạy, hiển nhiên nằm trong danh sách đó.
Mục Khả giận dữ, cô quơ lấy quyển sách giáo khoa trên bàn làm việc hung hăng nện nhẹ lên đầu mình mấy cái.
Lúc đang phát tiết, Hách Nghĩa Thành gọi điện thoại đến, không đợi cô lên
tiếng, anh trực tiếp căn dặn: “Năm phút sau cháu đến lớn cửa đợi lệnh!”
Người này có tật xấu quen thói ra lệnh không biết lúc nào mới có thể bỏ! Mục Khả thật muốn quật chết anh.
Lúc đi đến cổng trường học, xe của Hách Nghĩa Thành dừng ở ven đường, anh
quay cửa kính xe xuống, cong môi cười ngoắc tay ý bảo cô đi qua.
Hách Nghĩa Thành mặc quân trang không đội mũ, mái tóc vừa mới chỉnh sửa
trông anh vô cùng có tinh thần, Mục Khả nghịch ngợm mạnh mẽ bước tới, cô đưa tay sờ sờ đầu anh, bị anh nhéo vào mặt, “Mục Thần gọi điện thoại
cho cậu nói cháu lâu rồi không về nhà, công việc bận rộn như vậy sao?
Cậu nhớ khoảng thời gian trước hẳn là cháu đang được nghỉ hè.” Mục Thần
là em trai Mục Khả, tên nhóc trời sinh thích làm bản báo cáo nhỏ của cô.
Thì ra là khởi binh vấn tội. Mục Khả bĩu môi, lại nghe anh nói: “Thức ăn căn-tin không tốt hả, sao gầy như vậy?”
“Cậu và Hướng Vi quả thực là một đôi trời sinh, mỗi lần gặp mặt đều không thiếu được câu này. Hay là để cháu làm bà mối, hợp hai người lại thành một đôi.”
“Nói bậy bạ gì đó!” Hách Nghĩa Thành nở nụ cười, trong đôi mắt đen như mực lấp lánh tia sáng ấm áp.
“Ngày mai bắt đầu huấn luyện quân sự cho tân sinh? Cháu phải đi theo à?” Thấy Mục Khả gật đầu, anh cau mày: “Để cậu nói với bên đó một tiếng, cháu
không cần phải theo hết toàn bộ quá trình, đường huyết cháu thấp, lỡ như ngất xỉu thì làm sao?”
“Cậu coi cháu là Lâm Đại Ngọc à, gió vừa thổi cũng có thể ngã?” Cảm giác
được quan tâm lúc nào cũng thật ấm áp, Mục Khả cười, “Loại chuyện huấn
luyện quân sự nhỏ nhặt này đâu cần làm phiền cậu? Hơn nữa, coi như cháu
rèn luyện thân thể thôi.” Đặt tay lên mu bàn tay anh, ra vẻ như muốn
véo: “Nếu như cậu thương lượng cửa sau cho cháu, cháu sẽ một tháng không thèm để ý tới cậu!” Quả thực không tự nguyện đi huấn luyện quân sự,
nhưng cô không muốn có sự ưu đãi đặc biệt.
“Được rồi được rồi, đều tùy cháu.”
Hiểu rõ tính cách của cô, Hách Nghĩa Thành cũng không miễn cưỡng: “Có điều
không thể gây phiền phức, nếu để cậu biết được xảy ra vấn đề gì, sẽ
không tha cho cháu đâu.” Thấy cô trợn mắt, anh lại trách móc nói: “Tất
cả hành động nghe theo chỉ huy! Nếu không huấn luyện viên sẽ gϊếŧ gà dọa khỉ, cháu hứng chịu.”
“Tốt nhất anh ta đem khỉ gϊếŧ hết đi!” Mục Khả cười hì hì, nghĩ đến thời
gian trước anh vội vàng chuẩn bị chiến đấu, nên hỏi: “Đối kháng xong
rồi? Thu được toàn thắng không?”
Nghĩ đến trận đối kháng đó khiến anh buồn bực, Hách Nghĩa Thành vuốt vuốt mi tâm*: “Thua.”
*Mi tâm: điểm giữa hai đầu lông mày
“Sao có thể!” Mục Khả không tin được, “Đừng gạt cháu chứ, cậu mà thua á?”
“Sao không thể?” Hách Nghĩa Thành giơ tay lên gõ trán cô, “Không chỉ thua,
cậu còn trở thành tù binh...... Aizzz, cậu nói này, từ khi nào mà
cháu bắt đầu quan tâm đến việc này vậy? Lúc cậu thắng chưa bao giờ thấy
cháu hỏi một câu, đang đả kích cậu sao?” Nha đầu này từ trước đến giờ
không có hứng thú với chuyện quân đội của anh, đã đổi tính từ khi nào
vậy?
Mục Khả bị gõ đau, cô rướn người tới đánh anh: “Ai bảo thường ngày cậu chỉ biết lý luận suông, thua cũng xứng đáng.”
“Không biết lớn nhỏ!” Hách Nghĩa Thành cười mắng, vò mái tóc ngắn lộn xộn của
cô, thuận tay lấy cái túi lớn ở chỗ ngồi phía sau đưa tới trước ngực cô: “Cho cháu mang theo đến trụ sở huấn luyện đó. Nơi đó ngoại trừ gạo và
bánh bao quân dụng ra, cũng không có đồ ăn vặt gì cho cháu mài răng.”
Mục Khả vừa mở túi ra, thấy tất cả đều là những thứ ngày thường thích ăn,
cô đẩy cánh tay anh làm nũng: “Biết ngay là chỉ có cậu là tốt nhất, Tham mưu trưởng Hách!”
Trên khuôn mặt điển trai của Hách Nghĩa Thành tràn đầy yêu thương, vuốt vuốt mái tóc ngắn rối bù của cô, anh nói: “Được rồi, trở về đi, cậu còn có
việc rồi, có thời gian cậu sẽ đến trụ sở huấn luyện thăm cháu.”
Trụ sở huấn luyện ở vùng ngoại ô, ước chừng một giờ đường xe. Sau khi đến
nơi, dưới sự chỉ dẫn của sĩ quan, nhóm thầy trò đi huấn luyện được tiếp
đón đi đến doanh trại, Mục Khả thay trang phục rằn ri còn rộng hơn đồ
ngủ đi tham gia cổ vũ cho đại hội.
Mười giờ đúng, cửa hông hội trường két một tiếng được mở ra, một hàng sĩ
quan mặc mặc quân trang màu xanh lục đi tới, Trung Tá đi phía sau vô
cùng nổi bật trong đám người.
Nhóm nữ sinh có chút xôn xao, ngay cả nữ đồng sự đứng ở bên cạnh cũng bất
chấp dè dặt vui sướиɠ, kéo áo Mục Khả luôn miệng nói: “Mau nhìn mau
nhìn, Trung Tá kia đẹp trai chết đi được......”
“Đẹp trai thì đẹp trai, cậu kéo quần áo mình làm gì.” Mục Khả nhíu đôi mày thanh tú, ánh mắt dõi theo cái người Trung Tá vừa ra sân đã làm mê loạn rất nhiều chị em phái nữ, nhìn thấy người đó yên lặng duy trì tư thế ngồi uy
nghiêm.
Đại hội động viên cũng không dài dòng, sĩ quan thay mặt cùng đại biểu nhà
trường sau khi phát biểu ý kiến ngắn gọn xong, trực tiếp lược bỏ vài quá trình không cần thiết ở phần sau. Cuối cùng, mười người sĩ quan trẻ
tuổi đại biểu xuống đài bắt tay với giáo viên của nhà trường.
Mục Khả là người mới có thời gian làm việc ngắn nhất trẻ tuổi nhất đại học
C, cho nên đứng ở sau cùng trong hàng ngũ giáo viên. Mà anh là người phụ trách huấn luyện quân sự lần này, khiêm tốn đi ở phía sau những người
sĩ quan huấn luyện khác. Cho nên, tất nhiên bọn họ bắt tay nhau cuối
cùng.
Năng lực quan sát nhạy bén của anh khi nhìn vào phía sau thì phát hiện ánh
mắt bất thường của cô. Giây phút bắt tay cô, trên mặt Hạ Hoằng Huân
thoáng hiện ý cười như có như không, gió mát đưa giọng nói hùng hậu của
anh tiến vào trong tai, cô nghe anh hạ thấp giọng nói: “Làm phiền cô,
đừng dùng loại ánh mắt đó nhìn tôi!”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!
- Chương 3: Là phúc hay là họa