Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!

Chương 2: Át chủ bài doanh trại trinh sát

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chân trời phía đông còn chưa hửng nắng, cả vùng đất còn ngủ say trong ánh

trăng, những người tỉnh cũng đã mơ hồ ngửi thấy được trong không khí có

mùi thuốc súng nhàn nhạt, bọn họ biết, đó là mùi vị đặc thù của chiến

tranh.

Trong trung tâm khu ẩn nấp đơn giản, sáu sĩ quan trẻ tuổi đang thành thạo

điều khiển dụng cụ điện tử, tiếng dòng điện xèo xèo kéo dài không ngừng.

Hạ Hoằng Huân mặc trang phục huấn luyện, đứng thẳng như cây tùng, nhìn

chăm chú vào màn hình giới hạn, thu hết toàn cảnh chiến trường vào trong mắt.

Lúc này, truyền đến tín hiệu cảnh báo: “Nguy hiểm, nguy hiểm, con mồi đã tiến vào điểm phục kích của quân ta.”

Cúi đầu nhìn qua đồng hồ trên cổ tay, trong tiếng tích tắc, trên mặt Hạ

Hoằng Huân rõ ràng xẹt qua tia mỉm cười thần bí, giọng nói trầm thấp

hùng hậu giống như một làn sóng điện vô hình truyền đến bầy sói đang vận sức chờ phát động, anh tỉnh táo ra lệnh: “Tiểu đội đột kích tấn công

toàn diện, không được để lọt dù một con ruồi!”

Rừng núi vốn đang yên tĩnh, trong phút chốc tiếng gϊếŧ rung trời, lửa đạn

trí mạng chằng chịt quét ngang bầu trời. “Con ruồi” lượn trên tầng trời

thấp, tưởng rằng đã tránh được ra-đa, thần không biết quỷ không hay tiến vào doanh trại “Quân địch”, lại không ngờ đã rơi vào giữa mai phục.

Trong nháy mắt, ba chiếc máy bay trực thăng võ trang bị đánh trúng,

trong tiếng nổ vang dội, rơi thẳng xuống mặt đất.

Trong khoang điều khiển, ánh mắt Viên Soái vô cùng hài lòng, để nâng cao tầm

nhìn, anh nâng ghế lái, tựa đầu ra cửa xe, đồng thời thuần thục xoay cần điều khiển, xe tăng dựa vào vận tốc quay bánh xích chuyển hướng, cố ý

gϊếŧ “Con ruồi” đang bay phía sau trận địa.

Xa trưởng Trần Vệ Đông ở bên trong khoang cảm thấy chợt cao chợt thấp lắc

lư, sau đó đột nhiên phản ứng kịp, anh trầm giọng quát: “Mẹ nó, quay đầu về cho tôi.”

Đây là chiến trường, chung quanh ẩn giấu không biết bao nhiêu nguy hiểm,

chỉ cần hấp tấp sơ suất một chút là có thể phải trả giá bằng cả tính

mạng. Là Tiểu đội trưởng đội xe tăng đột kích, anh không cho phép tổ

viên có bất cứ sơ suất nào dù là nhỏ nhất, bởi vì sơ xuất của bất kỳ một thành viên nào đều sẽ ảnh hưởng đến cả chiến cuộc.

Đang chìm trong trạng thái phấn khởi, Viên Soái nghe tiếng quát đó chợt hiểu ra. Người vừa mới học đi đã muốn điều khiển xe tăng này cả người bỗng

chốc đổ mồ hôi lạnh, anh nhanh chóng đóng chặt cửa xe, còn chưa kịp sử

dụng súng máy xạ kích bảo vệ mình, xe tăng đã bị quân địch ẩn núp đánh

trúng, ngã lệch vào hố sâu ven đường.

“Thằng nhóc đáng chết!” Trong trung tâm chỉ huy, Dịch Lý Minh bực tức dậm chân.

“Bịt kín toàn bộ kính tiềm vọng phòng lái, nghe theo Xa trưởng chỉ huy đi

tiếp.” Hạ Hoằng Huân từ trên màn hình thấy được toàn bộ quá trình, trong đầu anh nhanh chóng hiện lên các loại tình huống có thể xảy ra, ra lệnh vào trong micro: “Pháo cao xạ xếp thành ba hàng đánh bọc qua, trường

pháo, nhị pháo thủ chuẩn bị.”

Sai lầm ngoài ý muốn cũng không làm cho con át chủ bài doanh trại rối loạn. Nghe được chỉ thị xong, tổ đột kích nhanh chóng điều chỉnh xếp thành

hình chữ S nhanh chóng kiên quyết hướng về chiếc chiến xa của Chiến

Nghị. Cùng lúc đó, xe tăng ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó lấy thế ngàn

quân dốc toàn bộ lực lượng, giống như muốn nghiền quân địch thành mảnh

vụn.

“Quân địch” được gọi là ‘Con ruồi’ kia dĩ nhiên cũng không phải loại dễ bắt

nạt, sau khi trúng mai phục trong thời gian cực ngắn đã phản ứng lại,

nhanh chóng sắp xếp đội hình chiến thuật, máy bay trực thăng võ trang

lao thẳng về phía mặt đất, lập tức cùng đoàn xe tăng tạo thành thế giằng co, dường như cố ý đón mặt mà đánh.

Trên khuôn mặt nghiêm nghị xẹt qua một tia cười lạnh khó thấy, Hạ Hoằng Huân trầm giọng nói: “Tổng hỏa lực tấn công!” Dứt lời, hỏa lực ngụy trang

thành rừng cây liền xông ra, nhắm ngay máy bay trực thăng võ trang đang

bay lượn trên đỉnh đầu, pháo xe tăng cùng súng máy trong nháy mắt đồng

loạt khai hỏa.

“Ầm......”

“Pằng pằng pằng......”

Biến hóa tức thì, vẻn vẹn chỉ trong nháy mắt.

“Chúng ta bị đánh trúng rồi!” Người điều khiển máy bay trực thăng mở nút khởi

động chống đạn xe tăng, kinh ngạc trợn tròn mắt, ngón tay còn chưa kịp

dùng sức mà ấn xuống, đã cảm thấy thân máy bay bị hư nặng, bắt đầu

nghiêng ngả đảo lộn, sau đó rơi xuống. Không chỉ có mình chiếc máy bay

ấy, cùng lúc đó, còn có vài chiếc máy bay trực thăng cũng bị tấn công.

Vì ngăn chặn cùng phản công đạn bọc thép, bộ đội tinh nhuệ biệt danh “Giận dữ” đã an bài hỏa lực hạng nặng từ trước, liền tiên phát chế nhân* bắn

ra mấy phát cực kỳ quan trọng, làm nhiều chiếc máy bay trực thăng của

quân địch mất đi cơ hội bắn tên lửa về phía xe tăng, chiến thuật đội

hình có lợi gần như đã bị hóa giải.

* Tiên Phát Chế Nhân: ra tay trước để dành chiếm ưu thế

Mùi thuốc súng gay mũi làm ý thức chiến đấu của Hách Nghĩa Thành chợt tỉnh, anh dựa lưng vào vách tường cabin, trên mặt lạnh lùng hiện lên tức giận hiếm thấy: “Đạn hỏa tiễn chuẩn bị! Bắn!”

“Bùm” mấy tiếng nổ lớn vang lên làm cho người ta cảm thấy đất rung núi chuyển, ngay sau đó khói đặc bốc lên cuồn cuộn.

Đội xe tăng bị tấn công từ trên không, ngổn ngang rối loạn. Dĩ nhiên, thế

này coi như may mắn, nếu là chiến tranh súng thật đạn thật, bọn họ sớm

đã biến thành một đống phế liệu.

Đánh trả thành công. Vẻ mặt Hách Nghĩa Thành nghiêm túc, ánh mắt cảnh giác

quét xuống mặt đất, điều chỉnh sách lược muốn lấy đội hình hình nón phản công về phía mặt đất. Vì vậy, anh một lần nữa phát ra chỉ thị: “Nâng độ cao, biến đổi đội hình.” Khi chiếc máy bay trực thăng võ trang anh đang ngồi, dưới sự chỉ huy của anh, chậm rãi dẫn đầu nâng độ cao thì lại bị

đối thủ nhạy bén nhìn ra sự khác thường.

Hạ Hoằng Huân nhìn chăm chú không rời vào màn hình, đang phân tích là lực

lượng nào lại khiến cho “Con ruồi” bị tấn công trong khoảng thời gian

ngắn phản ứng nhanh chóng, ngóc đầu trở lại như vậy. Chợt, anh phát hiện động tĩnh ở chiếc trực thăng phía cuối trong đội hình. Chiếc này bề

ngoài không có gì khác thường, nhưng nhìn kỹ lại dù là độ cao bay hay

tốc độ cũng đều thể hiện quyết sách chiến lược.

Trong đôi mắt thâm thúy của anh dâng lên ánh sáng sắc bén mà hưng phấn, anh

giơ tay chỉ chỉ vào chiếc máy bay trực thăng võ trang ở phía cuối đoàn

máy bay đang bị bao vây, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng hiện lên thâm ý khác cười, trầm giọng nói: “Dùng vũ khí phòng không khóa nó.”

Trung tâm chỉ huy di động!

Trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, Dịch Lý Minh thầm hiểu, anh hưng phấn tóm lấy máy truyền tin ra lệnh: “Hỏa lực chú ý, mục tiêu ngay phía trước, độ

cao...... Tập trung hỏa lực tiêu diệt......”

Mệnh lệnh vừa ra, trong nháy mắt, tiếng nổ kéo dài không ngừng, giao hỏa

mãnh liệt khiến cuộc chiến này tiến vào giai đoạn gay cấn, đánh thức cả

vùng đất ngủ say.

......

Khi mặt trời hừng hực vọt ra khỏi mây mù, dùng ánh sáng ấm áp vuốt ve cả vùng đất, chiến trường cuối cùng cũng an tĩnh lại.

Trận đối kháng trong thời bình này đã phân thắng bại. Đoàn trinh sát thiết

giáp 532 một lần nữa giành chiến thắng, mà trên tường phòng làm việc của Hạ Hoằng Huân đã không còn chỗ treo bất kỳ biểu tượng vinh dự, giấy

khen hoặc là cờ thưởng rồi.

Lúc đi tới phòng làm việc Đoàn trưởng, Chính ủy Ninh An Lỗi đã có mặt ở đó.

Đoàn trưởng Lục Trạm Minh xuất thân là người phương Bắc, là người ngay thẳng không câu nệ tiểu tiết. Đối với kết quả đối kháng tương đối hài lòng,

ông vừa thấy Hạ Hoằng Huân đi vào liền ha ha cười lớn nói: “Doanh trưởng Hạ lại lập công huân, tên này đặt rất hay.”

Cùng Ninh An Lỗi liếc mắt nhìn nhau, Hạ Hoằng Huân tháo mũ lính đặt trên bàn làm việc, “Ngài cũng đừng nói móc tôi, một năm trước thua trên tay ngài quả thật rất mất mặt.” Anh cũng không quên nhục trước, cho nên trước

khi chiến đấu đã khổ công trinh sát từ trên xuống dưới hỏa lực của quân

địch, tài tình tránh đối phương phản trinh sát, là mấu chốt của chiến

thắng đối kháng lần này.

“Thắng bại là chuyện thường của nhà binh.” Lục Trạm Minh ý bảo anh ngồi xuống, lớn tiếng nói: “Lại nói lúc này, có thể thuận lợi vui vẻ mà thu hồi đất mất trở lại. Cậu còn chưa thấy Sư trưởng Lý đen mặt, so với Bao Thanh

Thiên còn hơn một bậc”. Vừa nói vừa phá lên cười, thật đã quên người mặt đen kia chính là cấp trên của mình rồi.

Nghĩ đến vì trận đối kháng này, cả đoàn trinh sát nghẹn gần nổ phổi, nụ cười trên mặt Hạ Hoằng Huân biến mất, anh nghiêm túc nói nói: “Nếu không

phải là Chính ủy chỉ thị đừng ra tay quá độc ác với bọn họ, mặt Sư

trưởng Lý chắc chắn càng đen hơn.”

“Dù sao chỉ là đối kháng, đánh giá vẫn là đoàn chúng ta đã toàn thắng, quá

lộ liễu không tốt.” Chính ủy chính là Chính ủy, Ninh An Lỗi suy tính

tương đối nhiều, dù nói thế nào Sư trưởng Lý cũng là lão thủ trưởng của

Đoàn trưởng, dù sao vẫn phải nể mặt mũi của ông ấy.

Lục Trạm Minh không cảm kích: “Quản ông ta khỉ gió nhiều như vậy, chiến

trường không cha con.” Lại nghĩ đến Sư trưởng Lý mặt đen, ông ta cười ha ha nói: “Cùng lắm thì tôi mời ông ta uống Mao Đài (một loại rượu của

tỉnh Quý Châu – TQ).” Cười xong rồi, ông chợt nhớ tới cái gì, nói với

Hạ Hoằng Huân: “Cậu còn muốn dồn người ta à? Tham mưu trưởng Hách cũng

bị cậu bắt.” Bọn họ có thể toàn thắng trong trận đối kháng này thật ra

đã nằm trong dự liệu, dù sao Đoàn trưởng có thể để cho Hạ Hoằng Huân chỉ huy toàn cục, thì đương nhiên phải rất tin tưởng năng lực của anh,

nhưng bắt giữ quan chỉ huy cao nhất của đối thủ, lại nằm ngoài dự đoán.

“Bắt cũng đã bắt, tôi thả ra nói lời xin lỗi là được chứ gì?” Nhớ tới lúc

đối kháng kết thúc, anh đi nhận “Tù binh”, Hạ Hoằng Huân không thể không cười, nụ cười tự tin mang theo vài phần hài lòng cùng kiêu ngạo trẻ

con.

Ngày đó sau khi Hách Nghĩa Thành rời khỏi trung tâm chỉ huy bị vũ khí phòng

không khóa chặt, căn bản còn chưa kịp lẩn tránh đã bị đánh trúng, bị hỏa lực hạng nặng dồn chặt, anh ta đương nhiên trở thành tù binh. Ngồi trên mặt đất ngẩng đầu nhìn Hạ Hoằng Huân đi tới, anh thong thả ung dung vỗ

vỗ bụi đất trên bộ đồ rằn ri, lúc mở miệng âm luật hài hòa có lực, trong giọng nói cất dấu ý vị khıêυ khí©h: “Không hổ là lá con át chủ bài của

đội trinh sát, tôi quả thực được mở mang tầm mắt.” Người bị bắt còn kiêu ngạo như vậy quả cũng không nhiều, anh ta là một trong số đó.

So sánh với “Tù binh” nhếch nhác, Hạ Hoằng Huân thật ra thì cũng không tốt hơn bao nhiêu. Trước khi tiến vào trung tâm chỉ huy, anh phải ngồi xổm

trong bụi cây mấy giờ, từ đầu tới cuối nhìn lính của anh hoàn thành

nhiệm vụ ngụy trang bí mật, mồ hôi sớm đã khiến thuốc màu trên mặt anh

loang lổ, trên trang phục huấn luyện còn dính nhựa cây màu xanh lá, anh

đi ủng quân nhân đi tới, không chút để ý nói về: “Tạm được, tiếp tục

phát huy.”

Đây gọi là cao thủ so chiêu, nháy mắt gϊếŧ kẻ địch vô ảnh vô tung. Chính

trị viên Dịch Lý Minh nhìn hai quân nhân trẻ tuổi ngạo khí trước mắt,

nén cười quay đầu đi chỉ huy các chiến sĩ an trí các tù binh khác.

Lục Trạm Minh Minh từ trong miệng Dịch Lý Minh biết được chuyện kì lạ giữa

Hạ Hoằng Huân và Hách Nghĩa Thành, nghĩ đến hai người từng cùng xuất

hiện, để tránh cuộc so tài tỷ võ cuối tháng bọn họ lại gặp nhau, ông ý

bảo Ninh An Lỗi đem tài liệu trên bàn làm việc cho Hạ Hoằng Huân xem.

“Có nhiệm vụ mới?” Hạ Hoằng Huân nhận lấy tài liệu lật hai trang “bộp” một

phát quăng trở về: “Đây là cho tôi nghỉ phép à? Huấn luyện quân sự sinh

viên tùy tiện phái người nào đi mà chả được được? Trung đội trưởng của

tôi đi huấn luyện bọn họ cũng ngại lãng phí.” Tài liệu là kế hoạch huấn

luyện tân sinh viên đại học C, sai anh dẫn người đi trụ sở huấn luyện

tiến hành huấn luyện quân sự trong một tháng.

Sắc mặt Lục Trạm Minh nghiêm túc chất vấn: “Ý của cậu là đại tài tiểu dụng* hả?”

* Đại tài tiểu dụng: không biết trọng nhân tài; không biết người

biết của; gáo vàng múc nước giếng bùn; dao trâu mổ gà (dùng người tài

không đúng chỗ)

Hạ Hoằng Huân chuyển tới một ánh mắt bất mãn: “Tôi không có nói như vậy.”

Lục Trạm Minh minh đẩy trở về: “Ý cậu chính là như thế.”

Hạ Hoằng Huân thỏa hiệp: “Đoàn trưởng, tôi mang binh đi tham gia tỷ võ,

cũng không phải dẫn bọn họ đi đánh nhau với Hách Nghĩa Thành, ngài việc gì phải khẩn trương? Tôi cam đoan bảo đảm chất lượng hoàn thành nhiệm

vụ, không xung đột chính diện với hắn ta.”

Lục Trạm Minh minh liếc anh một cái: “Cậu đã xung đột rồi đấy thôi, yên tĩnh đi.”

“Đối kháng không xung đột thì gọi gì là đối kháng? Đó không phải hành động

thuộc về cá nhân tôi.” Ý là Đoàn trưởng ngài phái tôi đi, không liên

quan đến tôi.

Lục Trạm Minh minh đưa ngón tay chỉ vào anh, nghẹn họng, lại trợn mắt nhìn

anh nói: “Đây là mệnh lệnh!” Trừ dùng cái này ngăn chặn anh, Đoàn trưởng quả thật có lúc không chỉnh được sự ngang ngược của anh.

Quân nhân lấy phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức. Hạ Hoằng Huân còn có thể

nói gì? Tuy có lúc trình độ sơ suất của anh không thua gì Viên Soái,

nhưng không có nghĩa là anh sẽ cãi chỉ thị cấp trên giao cho.

Oán giận nhưng không có chỗ phát, anh nắm tài liệu đứng bật dậy, giọng nói

không tốt, hỏi: “Còn chỉ thị gì nữa không?” Bộ dáng kia ngang ngạnh

không chịu nổi, Lục Trạm Minh giận đến xoay người sang chỗ khác nhìn

ngoài cửa sổ không nói lời nào.

Ninh An Lỗi thấy thế đi ra hoà giải, ôn hòa vỗ vỗ bả vai Hạ Hoằng Huân: “Mỗi lần huấn luyện quân sự cho sinh viên đều phải cử hành đại hội động

viên, trình tự này không thể thiếu, đến lúc đó cậu lộ mặt ra, mượn

chuyện này khiến những sinh viên kia hiểu rõ hiểu về quân nhân cùng bộ

đội chúng ta......”

“Mở hội chiêu đãi phóng viên là được.” Kiêu ngạo bất tuân tận xương bị kích ra, Hạ Hoằng Huân cầm tài liệu xoay người đi, trong miệng còn nói năng

hùng hồn: “Tôi thấy chính là thỏa mãn sự sùng bái mù quáng của bọn học

sinh tiểu học thì có!” Đi ra trước cửa phòng làm việc anh xoay người làm quân lễ tiêu chuẩn, tức giận quẳng lại một lời: “Nếu để cho tôi đi,

trong lúc huấn luyện có người nào gục, tôi không chịu trách nhiệm.”

Cái thằng nhóc chết tiệt này! Xoay người lại, cùng Ninh An Lỗi liếc nhau một cái, Lục Trạm Minh cũng không nhịn được cười.

Trở lại trong doanh, Hạ Hoằng Huân đem tài liệu quăng cho Dịch Lý Minh,

“Cậu mang binh đi tham gia tỷ võ. Đυ.ng phải binh của Hách Nghĩa Thành,

đừng khách khí, cứ đập thẳng tay cho tôi!” Càng nghĩ càng giận, anh phát tiết bằng cách gào lên giống như cách bộ đội trao đổi thông tin, quát

nhân viên truyền tin: “Gọi Viên Soái đến đây cho tôi!” Cái tên nhóc chết bầm hành động không nghe chỉ huy! Hắn tưởng hắn tên Viên Soái thì chính là tướng quân chắc?
« Chương TrướcChương Tiếp »