Chương 1: Mở đầu khó hiểu

Lúc thân mật:

Thoát khỏi “Vòng vây” của anh, cô uất ức nói: “Môi đã bị anh cắn nát rồi, không biết nhẹ một chút sao, đồ thô lỗ ——”

Anh đi tới nhìn nhìn, có chút đau lòng: “Xin lỗi, anh đã quên loại động tác chiến thuật thông thường như hôn môi này cần chú ý đến nội dung trọng

điểm hơn.”

Gỡ bàn tay anh đang vươn qua ôm lấy cô ra, cô nhảy ra thật xa mà tố cáo:

“Anh xem đi, ở chung với anh trình độ cảnh giác tuyệt đối không thua kém gì việc sẵn sàng chiến đấu.”

Bất mãn sự với “Kháng cự” của cô, anh theo thói quen nhíu lông mày: “Nếu

em hành động nghe theo chỉ huy thì anh cũng đâu cần dùng sức mạnh tấn

công. Tránh xa như vậy để làm gì, xem anh là kẻ địch à? Qua đây!”

“Không qua! Dám thi hành bạo lực, em sẽ thông báo cho toàn quân của anh.” Cô

bướng bỉnh ném cái gối ôm qua, nhảy dựng lên đẩy cửa chạy ra ngoài.

Khi tiến hành trao đổi:

Sau khi kết thúc sự thân mật ngọt ngào, cô nhíu đôi mày thanh tú lầm bầm:

“Em đã trở thành vật phẩm quân dụng của anh, nhưng anh lại là tài sản

chung thuộc về quốc gia và nhân dân, thật không công bằng mà.”

Nhéo nhẹ khuôn mặt mềm mại của cô, anh nhịn không được nở nụ cười: “Bây giờ

đã nhận ra rồi hả? Không tệ, có tiến bộ. Sống chung với anh, tố chất cá

nhân của em đã được nâng cao nhanh chóng.”

Kỳ lạ, vẻ mặt cợt nhả không phải là tác phong của anh mà? Cô trừng mắt

nhìn anh: “Chú Giải Phóng Quân à, em đang thảo luận vấn đề rất nghiêm

túc với anh. Không được cười!”

Gọi anh là gì? Chú Giải Phóng Quân? Ba ngày không đánh, leo tường dỡ ngói, tập thành thói quen không ra gì rồi.

Anh thu lại ý cười xách lỗ tai nhỏ nhắn của cô: “Vậy thì đừng gối đầu lên

đùi anh nữa, ngồi dậy, dùng thái độ nghiêm túc nói chuyện với anh.”

Lại nữa rồi, nói chuyện phiếm với anh mà toàn bị anh chỉnh đốn như đi họp

vậy. Cô nổi điên, oán giận gào lên đẩy ngã anh......

Lúc cãi nhau:

“Võ lực chạm đến bụng dạ, ngôn ngữ chạm đến linh hồn” – câu này không áp

dụng được với những đôi đang yêu. Không tin à, vậy hãy xem cảnh tượng

tiếp theo này.

Để bù lại sự khác biệt về chiều cao, cô nhảy lên chiếc ghế đẩu ngoảnh

mặt về phía anh ầm ĩ: “Anh cho rằng anh là Ken Takakura à? Chẳng lẽ

không phải anh thì em không yêu được người khác sao? Không cần anh nữa,

em muốn chia tay!”

Bị cô chọc tức sùi bọt mép, kiên nhẫn vốn không nhiều lập tức tan biến hầu như không còn, Hạ Hoằng Huân đứng tại chỗ xoay một vòng cho hạ hỏa:

“Muốn vạch rõ ranh giới kéo dài khoảng cách với anh phải không? Nói cho em biết, không phê chuẩn!” Không đợi cô cãi lại, anh trầm giọng “Cảnh

cáo” cô: “Em nuốt cái ý nghĩ chia tay về cho anh, nếu còn có suy nghĩ đó nữa, anh sẽ ném em vào phòng tạm giam ở một mình. Không tin em cứ thử

xem?”

Dường như bị sự bá đạo của anh chọc giận, cô mất đi lý trí túm lấy cái gối

của anh dùng sức nện vào đầu mình, sau đó chống nạnh quát: “Em là lính

của anh à? Anh ra lệnh cho em? Em muốn chia tay! Chia tay, chia tay!” Bộ dáng ăn vạ như đứa trẻ cố tình gây sự.

Đôi mắt thâm thúy để lộ ra sự bất đắc dĩ cùng yêu chiều, anh giơ tay vuốt

vuốt mái tóc ngắn củn, bước hai bước lớn đi qua, không nói gì đã ôm

ngang eo cô: “Đừng ầm ĩ nữa, nên có chừng mực!” Không để ý tới tay đấm

chân đá của cô, anh dùng chất giọng vô cùng từ tính tuyên bố: “Ngày mai

anh sẽ làm báo cáo kết hôn!”

Ai với ai hả? Cô nói chia tay anh đòi kết hôn? Cô phát điên rồi, dùng

phương thức mãnh liệt nhất tránh thoát sự kiềm chế của anh, đồng thời

tàn sát lỗ tai anh: “Anh đi cưới heo đi!” Âm thanh lớn đến mức sắp làm

anh bị điếc.

Nghĩ đến khuôn mặt thơ ngây đỏ đến tận mang tai lúc cô phản bác cô không

phải con heo nhỏ, anh bị tức đến buồn cười, cánh tay chợt dùng sức nhấc

cao, vác cô đang không an phận lên vai giống như một bao cát, trêu tức

nói: “Vậy thì càng phải —— Cưới em!”

Xem ra, đối phó với cô gái nhỏ không hề có chút tâm cơ này, anh nhất định

phải áp dụng chiến thuật tốc chiến tốc thắng một lần đánh bại, tránh cho đêm dài lắm mộng.

Ngay sau đó, trong một căn phòng tầng hai nào đó trong khu dành cho người

nhà vang lên tiếng ‘Huỵch-bịch’, không biết là đang ném đồ, hay là...... Đang đánh nhau......

Nếu như là ném đồ vật thì vấn đề không lớn. Có câu nói là ‘cái cũ không đi

cái mới làm sao tới’, cùng lắm thì sau này bị ai đó mắng là ‘bại gia’

thôi. Chính xác mà nói là “Bại quốc”, toàn vật phẩm quân dụng có cần tự

mình bỏ tiền ra đâu. Nếu như đánh nhau, thì sự việc tương đối nghiêm

trọng. Người nào đó nói yêu thích hòa bình, nhưng không phải lần nào anh cũng giống như Thượng Đế bỏ qua cho sự tùy hứng trẻ con của cô, nhất là khi cô lại dám khıêυ khí©h nói ra câu không cần anh. Còn nữa, có ai

không biết anh xuất thân là lính Trinh Sát, năng lực tác chiến tương đối mạnh, cô có thể là đối thủ của anh sao?

Đáp án, rõ rành rành!

Thế thì, đồng chí nhỏ Mục Khả đáng thương của chúng ta sẽ mặc niệm xin tha? Hay là, lấy cái nồi che làm lá chắn để bảo vệ cái mông?