Thân thể cường tráng, cơ bụng tám múi với những đường cong nhu hòa, hạ thân được vây quanh bởi một cái khăn tắm, vô cùng gợi cảm. Phía dưới như ẩn như hiện, làn da mịn màng, trong suốt, từng giọt nước vẫn chầm chậm chảy xuống…
Thấy anh càng ngày bước đến gần mình, Tô Thiên Từ liền cảm nhận được một cổ nhiệt khí đang dần tiếp cận, tức khắc cô cảnh giác nhìn anh, một trận miệng đắng lưỡi khô truyền đến.
Theo bản năng mà tránh đi một bước, Tô Thiên Từ lùi lại, ho nhẹ một tiếng: “Mặc dù chúng ta đã kết hôn, nhưng mà trước khi kết hôn chúng ta cũng chỉ gặp qua hai lần, ăn hai bữa cơm mà thôi. Cho nên, chúng ta còn chưa hiểu rõ về đối phương, tôi thấy chúng ta cần phải có một đoạn thời gian để tìm hiểu về nhau.”
Lệ Tư Thừa nhìn động tác nhỏ này của cô, ánh mắt vạn năm không chút động tĩnh nay lại bị khuấy động, nhưng rất nhanh anh đã khôi phục lại dáng vẻ như bình thường.
Trước sau như một, trầm ổn mà thần bí.
Tô Thiên Từ thấy anh không nói chuyện, trong lòng có chút rợn tóc gáy, mở miệng lần nữa: “Cho nên, tôi cảm thấy chúng ta phân phòng ngủ riêng sẽ tốt hơn, như vậy anh cũng vui vẻ, không phải sao?”
“Ừm.” Lệ Tư Thừa nhàn nhạt lên tiếng, lấy khăn bông lau mái tóc ướt, giọt nước cũng theo đó mà chảy xuống, thoạt nhìn mát lạnh… lại gợi cảm!
Tô Thiên Từ nhìn đến mặt đỏ tai hồng, theo một tiếng này của anh mà tâm tình thả lỏng đi không ít.
Đúng là cô rất sợ anh sẽ không đồng ý!
Rốt cuộc, thì so với kiếp trước, quỹ đạo phát sinh đã khác đi rất nhiều, nó không chỉ dừng lại ở một hai sự kiện.
Vạn nhất tâm tình cái người đàn ông thần bí khó lường này mà không tốt, cự tuyệt cô thì cô cũng không có biện pháp nào khác.
Dù sao bọn họ cũng là vợ chồng hợp pháp.
Cũng may, anh vẫn là anh, một chút cũng không thay đổi.
Cho dù có tâm tình bất định, thì tóm lại là anh luôn chán ghét cô.
Nghĩ đến đây, Tô Thiên Từ lại thấy nhẹ nhàng hơn, xoay người tiếp tục dọn đồ.
Qua nửa giờ sau, rốt cuộc thì Tô Thiên Từ cũng dọn xong, cô thở hắt ra một hơi.
Lúc này mới thoải mái mà đi tắm, cô trở ra lần nữa đã là hơn 8 giờ tối.
Di động có ba cái cuộc gọi nhỡ.
Là mẹ Dung.
Mẹ Dung là người hầu ở bên nhà phái tới biệt thự chính là để chăm sóc việc cơm nước, cuộc sống hàng ngày cho bọn họ. Nhưng bà cũng có gia đình của riêng mình, cho nên đến 7 giờ liền tan tầm.
Cô ấn số gọi lại, bên kia truyền đến giọng nói lo lắng của mẹ Dung, “Phu nhân, tiên sinh đã ăn cơm chưa?”
“Tôi không biết.”
“Sao lại không biết? Phu nhân, dạ dày của Tiên sinh không tốt, nếu không ăn cơm, sẽ bị đau dạ dày.”
“Phu nhân, người vẫn nên đi nấu gì đó cho Tiên sinh đi, để bụng đói sẽ không tốt!”
“Phu nhân?”
Tô Thiên Từ nhíu nhíu mày, “Đã biết, tôi đúng là thiếu nợ anh ta.”
Nói xong, cô liền vứt điện thoại lên trên giường.
Cũng không vội vã mà nhích người đi lau khô tóc, mãi một lúc sau mới chậm rì rì đi đến phòng bếp.
Cô mở ra tủ lạnh ra, chọn mấy cái nguyên liệu đơn giản để nấu bát mì.
Hơn mười phút sau, Tô Thiên Từ đi đến phòng ngủ chính, gõ cửa.
“Lệ tiên sinh?”
Không ai đáp lại.
Cô mở cửa đi vào, trong phòng không có một bóng người.
Anh không có ở đây.
Tô Thiên Từ lập tức nghĩ tới một chỗ, thư phòng!
Lệ Tư Thừa thỉnh thoảng sẽ mang công việc chưa làm xong về nhà xử lý tiếp.
Nhưng mỗi lần, đều là vì ứng phó với các vị trưởng bối nên mới lựa chọn mang công việc về.
Nếu không có trưởng bối ở đây, Lệ Tư Thừa đều tình nguyện ở lại công ty tăng ca, cũng không muốn trở về nhà một bước.
Cô liềm nghĩ tới chuyện ở kiếp trước, khi anh nói anh bận có lẽ khả năng cao là ở trong công ty làm việc thâu đêm.
Ôm tâm lý bình tĩnh mà đến, Tô Thiên Từ bưng khay thức ăn lại gần chỗ cửa thư phòng, gõ gõ vài tiếng.
“Lệ tiên sinh?”
Cách cánh cửa, Tô Thiên Từ có thể nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên trong.
Anh đang nghe điện thoại sao?
Cô bèn thu tay lại, Tô Thiên Từ đứng trước cửa, chuẩn bị gõ cửa thêm lần nữa thì cánh cửa liền bị mở ra.
Tuy nhiên, cửa thư phòng mở là hướng ra phía ngoài.
Đồ trên tay Tô Thiên Từ bị đυ.ng phải, nước canh nóng bỏng lập tức sóng sánh bắn ra ngoài…