- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Hạnh Phúc Đơn Sơ
- Chương 4: Tháng thứ ba: Hắn thật sự rất tốt
Hạnh Phúc Đơn Sơ
Chương 4: Tháng thứ ba: Hắn thật sự rất tốt
Đối với Hàn Đông mà nói, sau khi yêu đương với Lục Dao, cuộc sống cũng trở nên nhiều màu sắc hơn.
Hai người cùng nhau đi làm, cùng nhau tan ca.
Cùng đi ăn những món mà mình thích, làm rất nhiều chuyện mà trước đây chưa từng làm.
Ví dụ như xem phim.
Đúng vậy, hai người bọn họ từ trước đến nay chưa từng đến rạp xem phim.
Hàn Đông là bởi vì không thích ra ngoài, trong một năm số lần cô ra khỏi xưởng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Khi Lục Dao đề nghị cùng đi xem phim, Hàn Đông còn sửng sốt một lúc lâu.
“Hả? Xem phim à. Từ trước đến nay em chưa đi bao giờ.”
Lục Dao sờ tóc đuôi ngựa của cô, thì thầm bên tai: “Thật ra anh cũng chưa từng đi, nhưng không sao cả, bây giờ chúng ta cùng đi.”
Bởi vì người khác nói xem phim là một trong những hoạt động của các đôi tình nhân ra ngoài hẹn hò, Lục Dao đương nhiên không muốn bỏ lỡ.
Tuy rằng bạn gái hắn không thích ra ngoài, nhưng nếu đi với hắn thì cô sẽ đồng ý, quả nhiên là như vậy.
Lục Dao tìm trên Baidu lịch chiếu phim và những thứ cần lưu ý, chuẩn bị cùng Hàn Đông tận hưởng lần đầu tiên.
Hôm nay sáng chủ nhật, Hàn Đông thức dậy rất sớm, mặc một bộ váy dài bằng lụa màu nâu, vạt áo bay bay, mái tóc bình thường cột cao kiểu đuôi ngựa hôm nay cũng xoã ra, trông càng dịu dàng khả ái.
Bởi vì Hàn Đông lúc đi làm vẫn mặc quần áo lao động to rộng màu xanh lam, không nổi bật được làn da và vóc dáng.
Vì vậy bây giờ cho dù cô để mặt mộc, cũng thật sự có thể khiến ánh mắt Lục Dao sáng ngời.
Còn Lục Dao thì lại giống như đã có hẹn trước với cô, mặc một chiếc áo thun màu nâu và quần tây đen rộng rãi, hai người đứng cùng một chỗ xứng đôi bất ngờ.
Thành phố S rất phồn hoa, hệ thống giao thông nhanh chóng tiện lợi, tuy phần lớn những người trẻ tuổi đều ưa chuộng tàu điện ngầm hơn, nhưng Lục Dao và Hàn Đông thì chỉ thích ngồi xe buýt, bởi vì còn có thể thuận tiện ngắm cảnh đường xá bên ngoài.
Chủ nhật đông người, xe buýt càng chật chội.
Sau khi Hàn Đông lên xe đã bị Lục Dao kéo đến vị trí chính giữa, cánh tay hắn vô cùng đáng tin cậy, trở thành tay vịn thịt người cho Hàn Đông, bên trong thùng xe lắc lư, đám đông chen chúc còn có thể quang minh chính đại ăn chút đậu hũ của cô.
“Vợ yêu, ôm eo anh này. Có đột nhiên cảm thấy an toàn hơn không? Nhìn vòm ngực dày rộng của anh là biết có thể chứa được thân hình nhỏ bé của em rồi.”
Hàn Đông nhìn bộ dạng khoe khoang của hắn mà có chút bực bội, nhưng cũng không thể buông tay vào lúc này, chỉ có thể véo một khối thịt mềm bên hông hắn, chỉ là tay đã véo đến đau đớn còn hắn thì vẫn tươi cười.
“Thịt trên người anh là làm thế nào mà lớn lên vậy? Sao lại cứng như thế? Hơn nữa em cũng có bao giờ thấy anh ăn thịt đâu?” Hàn Đông lấy làm lạ.
“Haha, vợ à. Em đã quên nhà anh làm nghề gì rồi à? Nuôi heo đó! Làm sao anh lại không ăn thịt heo được, chẳng qua là trước kia anh ăn quá nhiều, bây giờ ngán rồi, không ăn nữa mà thôi.”
“Ha ha, sống ở trong phúc mà không biết phúc. Vậy phải bắt anh về nhà em, để Lý Xuân Mai nấu nhiều canh cải trắng cho anh ăn mới được.”
“Sao lại như vậy được?! Ăn cơm bình thường là được rồi không cần phải điều chỉnh. Nếu không khi anh quay về nhà mẹ ăn cơm, bà ấy sẽ tưởng rằng anh bị người ta đánh tráo.”
“Huống chi chẳng phải toàn thân anh rất cơ bắp sao, vợ có vuốt cũng thoải mái hơn mà?”
“Miệng lưỡi dẻo quẹo, tới rồi.”
Chỗ bọn họ đến là một rạp chiếu phim trong thành phố, ở lối vào còn có một tiệm trò chơi điện tử, Lục Dao trông thấy liền hai mắt sáng lên, đôi tay ngứa ngáy, nhưng lại bị Hàn Đông mạnh mẽ kéo đến trước một cái máy gắp thú bông.
Lục Dao chỉ có thể chấp nhận số mệnh đi đổi xu chơi, thấy Hàn Đông bừng bừng phấn khởi cho xu vào máy, nhưng lần đầu thì vẫn là lần đầu, đã chơi hết toàn bộ số xu, vẫn không gắp được con thú bông nào.
Hàn Đông tức giận đến mức vò đầu bứt tai, không còn một khí thế nào, nhìn sang Lục Dao đứng bên cạnh cũng có chút khó chịu.
“Anh làm đi, anh làm đi, không gắp được một con cho em thì hôm nay không đi đâu cả! Lúc nãy đi vào đây, thấy ai cũng cầm một con gấu bông trong tay, em còn tưởng là dễ chơi lắm.”
Lục Dao nghiêng đầu cười dữ dội, sau một hồi lắc lư trước cái máy, đầu tiên tốn một xu gắp được con thỏ bông đến gần lỗ, lại tốn thêm một số nữa, không được tích sự gì, cuối cùng thêm một xu, mới có thể gắp được con thỏ ra ngoài.
Dưới ánh nhìn chăm chú và sùng bái của Hàn Đông, Lục Dao đã dùng số xu còn dư lại gắp được năm con thú bông.
Xu cuối cùng là đáng tiếc nhất, lỗ tai thỏ đã đến được chỗ cửa ra, nhưng nửa người đó bị kẹt lại, cuối cùng không ra được.
Lục Dao thấy giờ chiếu phim đã sắp đến, liền kéo lấy Hàn Đông còn đang dõi mắt trông mong, nhìn chằm chằm máy gắp thú bông, ra ngoài.
“Vợ yêu, đi thôi. Đã có năm con rồi, lần sau chúng ta lại đến, bộ phim sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi mua chút thức ăn vặt đi.”
Lục Dao mua một túi bắp rang lớn cho Hàn Đông cầm, còn mình lại chạy đi mua hai ly đồ uống to tướng.
Hàn Đông một đường đi theo Lục Dao, cho đến khi ngồi vào chỗ mới yên tâm, cô chỉ sợ hai người bọn họ có từ chỉ hành động không thích hợp sẽ khiến người ta chê cười.
Bởi vì bộ phim mà Hàn Đông chọn là thể loại huyền bí, phiêu lưu mạo hiểm, Hàn Đông xem say mê, Lục Dao ngồi bên cạnh cô, ánh mắt nhìn theo ánh đèn huỳnh quang từ màn hình chiếu qua lại trên mặt cô, lại thỉnh thoảng mà đưa thức ăn khăn giấy, phục vụ cô.
Cho đến khi hết phim, Lục Dao cũng không hiểu nội dung là gì, nhưng mà chỉ cần cùng đi xem với Hàn Đông, vui vẻ là được.
Hai người ra khỏi rạp chiếu phim, bắt đầu đi dạo lang thang trên đường phố không mục đích, thành phố S vô cùng phồn hoa, đến mức gần như toàn là nhà cao tầng, không có một chút cảnh sắc nên thơ nào để ngắm.
Trên đường có một nhà hàng kiểu Tây, tay Hàn Đông bị Lục Dao túm chặt lấy.
“Đi thôi, vợ yêu, chúng ta đi ăn một bữa xa hoa, dù sao cũng đã giữa trưa rồi.”
Hàn Đông có chút giãy giụa, ở đây rất đắt tiền.
“Thôi bỏ đi, đắt lắm. Chúng ta đến tiệm cơm bình thường là được rồi, ăn những món này em không quen đâu."
Một trong số những nguyên nhân mà Hàn Đông ít khi ra ngoài chính là, ra thành phố lớn chơi mấy ngày, thì đã có thể tiêu sạch cả một tháng tiền lương, cho dù là ra ngoài ăn cơm, cũng chỉ đến những hàng quán vỉa hè, nhiều nhất là tiệm ăn bình dân mà thôi.
Loại nhà hàng Tây sang trọng này luôn không nằm trong phạm vi lựa chọn của cô.
“Thôi đừng mà, vợ yêu. Hôm nay không phải là lần đầu tiên chúng ta ra ngoài hẹn hò sao? Phải ăn cái gì ngon ngon chứ.”
“Tuy rằng từ trước đến nay anh cũng chưa từng ăn ở đây, nhưng hẳn là cũng không tốn bao nhiêu tiền đâu, yên tâm, chẳng phải hôm qua vừa mới lãnh lương hay không?”
Hàn Đông đương nhiên là nhớ hôm qua vừa mới lãnh lương, hơn nữa tiền lương tháng này của Lục Dao còn cao hơn cả cô, những điều mà cô cảm thấy kinh ngạc chính là, chẳng lẽ hắn dự định tiêu cả một tháng tiền lương cho một ngày đi chơi hay sao?!
Hàn Đông còn định nói thêm thì đã bị Lục Dao kéo vào, Hàn Đông thấy thế cũng không kiên trì, sau khi ăn cơm xong, hai người tìm một ghế đá trong công viên ngồi trò chuyện.
Nói chuyện trên trời dưới đất, nhưng lại không có việc nào là phong hoa tuyết nguyệt.
“Hàn Đông, hỏi thật nhé. Em có dự định gì cho tương lai không?” Gió nhẹ thổi qua, xua tan cái oi bức của mùa hè, Lục Dao hơi híp mắt, vô cùng nghiêm túc hỏi Hàn Đông.
Hàn Đông thấy hắn ngày thường đều là vẻ mặt tưng tửng, không hiểu sao hôm nay lại nghiêm túc như vậy, cũng cúi đầu suy nghĩ.
Bản thân mình bỏ dở việc học giữa chừng là không đúng, nhưng đây cũng là lựa chọn của chính mình, cô không hối hận.
Nhưng nếu nói có dự định gì trong tương lai, Hàn Đông muốn mở một cửa hàng sách, ngày nào cũng có thể ngồi đọc sách bất chấp lợi nhuận.
Nếu cô có thể học đại học đàng hoàng, bà Hàn sẽ tuyệt đối không cho phép cô con gái sinh viên của mình thỏa mãn với việc mở một cửa hàng sách nho nhỏ kiếm ăn qua ngày, dù sao đi nữa cũng phải là một nhân viên công vụ hoặc giáo sư, nếu không thì những công việc khác đều là không có tiền đồ trong mắt bà ấy.
Nhưng Hàn Đông cũng biết hiện tại mình chỉ có thể gọi là đủ sống, mở hiệu sách thì làm gì có nhiều tiền đến vậy?
Có phải chính vì như vậy mà cô luôn muốn kiếm nhiều tiền?
“Em muốn mở một hiệu sách, không cần lớn, nhưng bên trong đều phải là những loại sách mà em thích đọc, còn phải có album và poster của các ngôi sao, như vậy ngày nào cũng có thể ở cửa hiệu thì tốt quá.”
Hàn Đông nghĩ đến đây, vẻ mặt tràn đầy khát vọng nhìn chằm chằm Lục Dao.
“Còn anh thì sao? Anh muốn làm gì?”
“Haha, lúc anh còn nhỏ thì muốn làm đại anh hùng, trừ bạo an dân, giữ gìn chính nghĩa và hoà bình thế giới.”
“Sau này bị mẹ anh thành công tẩy não, từ bỏ đại nghĩa. Anh muốn trở thành một người làm ăn nhỏ, phát triển trại nuôi heo của nhà mình, cải tạo kỹ thuật nuôi heo, đưa heo giống nhà mình đi khắp cả nước, rồi vươn ra toàn thế giới.”
Lục Dao thao thao bất tuyệt, thần thái sáng ngời, phát ra vẻ quyến rũ không thể chống đỡ.
Hàn Đông ngẩng đầu, Lục Dao đã che nắng mùa hè chói chang cho cô, khiến cho chóp mũi hắn cũng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, nhưng những gì lúc đó hắn nói, cô vẫn luôn nhớ rõ.
Hàn Đông nghĩ, Lục Dao thật sự rất tốt, cả người tràn đầy sức mạnh, đến mức có thể cảm nhận được nhiệt lượng phát ra từ hắn.
Đột nhiên cô rất muốn nhìn thấy người này trưởng thành.
Cũng muốn rằng trong quá trình đó, chính cô cũng sẽ trưởng thành, tiếp theo, hai người sẽ ở bên nhau cùng hướng đến mục tiêu của mình.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Hạnh Phúc Đơn Sơ
- Chương 4: Tháng thứ ba: Hắn thật sự rất tốt