Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hạnh Phúc Đơn Sơ

Chương 1: Ngày đầu tiên: Hắn thật kỳ quái

Chương Tiếp »
Hàn Đông nhìn cậu trai tung tăng nhảy nhót ở cách cô không xa, chân mày nhíu lại, nhét miếng bánh bao thịt cuối cùng vào trong miệng, cầm thẻ đeo lên chuẩn bị vào xưởng làm việc.

Hàn Đông hiện là nữ công nhân trong dây chuyền của một xưởng sản xuất đồ may mặc lớn, mỗi ngày đi về ba điểm đến, cuộc sống không có bất kỳ biến động nào.

Nhưng gần đây cuộc sống bình yên của cô lại có sự thay đổi, tất cả những điều này đều bắt nguồn từ cậu trai xấp xỉ tuổi cô kia.

Lần đầu tiên Hàn Đông lần đầu tiên gặp Lục Dao là ở phân xưởng, cô còn đang dán nhãn hiệu lên một đống túi vải, đúng lúc hắn được tổ trưởng dẫn tới, nói là để giải quyết vấn đề thiếu hụt nhân công trong tổ.

“A… xin chào, tôi là Lục Dao, rất vui được quen biết với cô…”

Hàn Đông bị giọng nói sang sảng của hắn làm giật mình, cô bỏ công việc trong tay xuống, ngẩng đầu đánh giá hắn một cách tỉ mỉ.

Hắn cao khoảng hơn 1,8m, khuôn mặt bình thường, mày rậm mắt to, vô cùng sáng sủa.

“Xin chào, tôi là Hàn Đông.”

“Trời đông giá rét, giờ thì lại trời đông giá rét giữa mùa hè nha, tên này thật độc đáo.”

“Không phải như vậy.”

Hàn Đông cũng không buồn giải thích thêm, chỉ đưa thẻ đeo của mình tới trước mặt cho hắn xem rồi sau đó cũng nói nữa.

Lục Dao thấy mình bị làm ngơ, cũng không nhụt chí, sờ sờ mái đầu đinh của mình, vẫn muốn tiếp tục sáp tới.

“Nè, cô sống ở đây là bao nhiêu năm rồi? Hôm nay tôi vừa mới tới, sau này còn phải nhờ cô chỉ giáo nhiều hơn”

“Từ khi sinh ra tôi đã ở đây, được chưa.”

Hàn Đông nhìn hắn đang cười đến ngờ nghệch, tùy tiện trả lời mấy câu, cũng không quan tâm đến biểu hiện kinh ngạc của hắn thì đã vội vàng tiếp tục làm việc của mình, tổ trưởng căn dặn xong mọi chuyện cũng không nán lại nữa.

Huống hồ cô nói cũng không sai, bản thân cô vốn chính là sinh ra ở trong xưởng này.

Bởi vì ba mẹ Hàn Đông đều là công nhân lão thành ở đây, mẹ của cô là quản lý ký túc xá công nhân kiêm quản lý sách báo, trong khi đó ba cô là đội trưởng đội bảo vệ kim sửa chữa điện.

Hai người bọn họ cũng rất ngộ nghĩnh.

Hàn Đông nhìn Lục Dao ngồi ở bên cạnh mình với vẻ mặt tự cho là thân thiết, động tác làm việc cũng nhanh hơn.

Lục Dao cũng không mấy quan tâm đến sự thờ ơ của cô, thấy cô bỏ đi, cũng tự mình bắt tay vào việc của mình.

Lúc đến giờ tan ca, Hàn Đông cầm thẻ công nhân của mình đi theo cả nhóm, cà thẻ tan tầm.

Kế đó có một con chó Nhật to lớn tên Lục Dao tò tò đi theo phía sau cô.

“Ôi, tôi nói này Hàn Đông, cô vẫn nên sửa tên thành trời đông giá rét đi, tôi cảm thấy cái tên này rất hợp với cô đấy, thật mà.”

Hàn Đông bất lực, ngẩng đầu nhìn tên ngốc cười đến mức vẻ mặt hiền lành kia, bĩu môi.

“Còn tôi hỏi anh, vì sao đã tan ca rồi mà còn đi theo tôi?!”

“À thì… không phải bây giờ đã đến giờ cơm chiều hay sao? Tôi không biết đường đi đến nhà ăn cho nên muốn đi theo cô.”

Hàn Đông cười ha hả, đây đúng là một tên ngốc to con, cô chỉ cao một mét rưỡi so với mực nước biển, ngước lên nhìn hắn cũng có chút đau cổ.

“Nếu vậy thật là ngại quá, tôi về ký túc xá công nhân ăn cơm ba mẹ tôi nấu.”

Nói xong liền xoay người đi theo hướng ngược lại với hắn, về nhà.

Hàn Đông chậm rãi quay trở về ký túc xá liền bất ngờ phát hiện ở nhà bếp núc lạnh tanh, căn bản không ai nấu cơm cả!

Ngay cả cửa cô cũng không muốn mở, đã lập tức xé tờ giấy tùy tiện dán trên cánh cửa xuống.

Con gái, hôm nay ba tăng ca, kêu mẹ con nấu cơm đi.

- ---- Hàn Ích

Ôi haha, Hàn Đông bước chân xoay chuyển, đi đến chỗ phòng làm việc của mẹ… chính là thư viện trong xưởng.

Tiếng xào bài mạt chược ở bên trong vang lên hết đợt này đến đợt khác, âm thanh vui cười cũng hồi này lớn hơn hồi trước.

Hàn Đông đứng ở cửa, gõ cánh cửa sắt đến vang dội.

“Mẹ, về nhà nấu cơm đi, con chết đói rồi.”

“Con bé chết tiệt kia, đi căn tin mà ăn, mẹ con đang thắng tiền đây này.”

Lý Xuân Mai còn chưa thấy người đã nghe tiếng.

Hàn Đông chép chép miệng, nghĩ thầm với đức hạnh này của mẹ mình, chữ cũng không biết được bao nhiêu, abc còn không sắp xếp được rõ ràng, cũng có thể trở thành nhân viên quản lý sách báo, bây giờ thì đang dẫn đầu bàn mạt chược trong phòng.

Nói thẳng ra thì Lý Xuân Mai tuy là người không có tri thức, nhưng EQ cực cao, làm người khéo đưa đẩy lại lõi đời, còn dựa vào một cái miệng dẻo quẹo và khả năng đánh bài mà chinh phục từ già đến trẻ ở trong xưởng, có thể chơi bài với các dì nấu bếp, cũng có thể đánh mạt chược với phu nhân tổng giám đốc.

Nếu không phải năng lực làm việc của bà ấy xuất sắc, Hàn Đông thật sự sẽ cho rằng những gì bà ấy có được ngày hôm nay là nhờ vào bàn mạt chược.

Mẹ không nấu cơm, Hàn Đông cũng không còn cách nào, bản thân cô ghét nhất là bị đói bụng, liền cầm theo phiếu cơm đi đến nhà ăn.

Bởi vì đến trễ cho nên thức ăn cũng chỉ còn lại canh suông, không còn cách nào khác, chỉ có thể tùy tiện lấy một phần cải trắng xào thịt heo và thịt heo kho.

Hàn Đông vừa bưng thức ăn đến khu vực bày bàn ghế chọn một vị trí thích hợp, thì liền có một cái bóng ngồi xuống ở trước mặt.

“Ôi, Hàn Đông thật trùng hợp!” Người tới chính là Lục Dao.

Haha không hề trùng hợp một chút nào, cũng không biết có phải anh cố tình ở đây chờ tôi hay không.

Vừa rồi còn tự tin nói rằng mình về nhà ăn cơm, bây giờ đã ngồi ở chỗ này, Hàn Đông cảm thấy mình giống như vừa bị vả mặt.

Sau khi liếc mắt một cái đầy khinh thường, cô gục đầu xuống, cắm cúi ăn.

Lục Dao đặt nĩa ở đối diện cô, cũng bắt đầu ăn, được một lát thì liền phát hiện cô gái ở đối diện hình như toàn là ăn thịt heo?

Thịt heo rất ngon.

“Hàn Đông, vì sao cô chỉ ăn thịt heo, mà cũng không béo lên được chút nào thế kia?” Hắn nhìn Hàn Đông từ đầu đến chân một lát, cô gái này xương cốt mảnh khảnh, toàn thân từ trên xuống dưới cũng không nhìn thấy một miếng thịt mỡ nào.

“Tôi thích ăn thịt thì sao, nếu không có thịt thì tôi có thể khóc cho anh xem trong một giây đấy.” Hàn Đông lẩm bẩm, nhưng không ngờ lại bị Lục Dao nghe thấy.

“Ha ha, tâm trạng tốt nhỉ.”

“À đúng rồi, tôi ở khu nhà số 3, phòng 211, ít nhiều cũng nhờ mẹ của cô xếp cho tôi một căn phòng đơn, khi nào rảnh cô cứ đến chỗ tôi chơi.”

“Ừ…”

“Hàn Đông, số điện thoại của cô là bao nhiêu? Tôi muốn add cô vào WeChat.”

“Tôi không có số điện thoại, càng không chơi WeChat, anh muốn tìm tôi, thì cứ đến phân xưởng hoặc là ký túc xá.”

Lục Dao nghe cô nói như vậy vốn cũng không tin nhưng lại thấy biểu hiện hờ hững của cô, ôi trời ơi không phải là thật đấy chứ? Có một người trưởng thành nào trong thời đại này mà còn không có số điện thoại?

Người nguyên thủy sao….

Hàn Đông thấy biểu hiện của hắn đã biết hãy suy nghĩ nhiều, có điện thoại mà không có số thì lạ lắm hay sao? Phân xưởng có điện thoại, chỗ nào cũng có wifi, có gì phải kinh ngạc như vậy...

“Không chỉ như vậy, tôi còn không có QQ, không chơi Weibo, cũng không chơi điện tử.”

Ánh mắt Lục Dao tràn đầy khâm phục, đây chính là người từ sao hỏa tới.

“Xin cô nương nhận của tại hạ một lạy, nếu vậy bình thường những hạng mục giải trí và gϊếŧ thời gian của cô là gì?”

“Ngồi ngây ngốc có tính không?!”

“666666”

“Nói tiếng người đi!”

“Lợi hại, đại tỷ.”

“Nói bậy gì đó, năm nay tôi chỉ mới 18 thôi. Đại tỷ con khỉ.”

Lục Dao muốn hôn mê, hôm nay không thể nói chuyện được nữa.

Hàn Đông chậm rãi ăn cơm xong, lại cùng Lục Dao rời khỏi nhà ăn đi về ký túc xá

Thấy đã sắp đến nhà, Lục Dao ôm quyền nói với Hàn Đông.

“Hôm nay gặp được cô thật vui, ngày mai gặp lại.”

Hàn Đông gật gật đầu, sau khi cũng trả lời một câu ngày mai gặp lại, thì đã nghe thấy Hàn Ích lớn tiếng gọi cô.

“Con gái, ở nhà hết nước uống rồi, tới phòng bảo vệ khiêng một thùng về đây đi.”

Hàn Đông đáp lời, lại phát hiện mình vừa mới vào nhà thì cái đuôi nhỏ kia cũng đi theo.

“Anh vào đây làm gì?!”

“Lấy nước giúp cô đó, một cô bé gái nhỏ như vậy làm sao mà khiêng thùng nước được, chà chà.” Lục Dao lấy cái thùng rỗng đi ra ngoài, chỉ một lát sau đã khi một thùng đầy nước quay trở lại.

“Cảm ơn anh!” Hàn Đông nói cảm ơn xong, liền thấy hắn xoay người nhảy tung tăng quay trở về phòng mình.

Một người đàn ông cao hơn 1, 8m, làm hành động này thật là chướng mắt.

Khi cô trở vào nhà thì Lý Xuân Mai cũng đã quay về, Hàn Đông chào mẹ một câu rồi đi vào WC.

“Quả bí nhỏ, cậu trai hôm nay tới thế nào? Thích không? Tên Lục Dao phải không, người cũng cao lớn, làm việc cũng nhanh nhẹn.” Lý Xuân Mai tựa vào cửa WC, làm mai mối cho Hàn Đông bên trong.

“Con nhìn kỹ một chút đi, mẹ thấy cậu ta không tệ đâu xứng với con đấy, mẹ còn cố ý sếp cho cậu ta một căn phòng đơn, con cần phải nắm chặt một chút, nếu con không lưu ý, vài ngày nữa sẽ bị đám sói đói bên ngoài ngoạm đi mất thôi.”

“Con nói này mẹ, bây giờ nóng muốn chết, mở máy lạnh đi được không...” Hàn Đông ngồi bên trong mồ hôi đầm đìa, thế mà người bên ngoài cứ luôn miệng ríu rít.

“Mở máy lạnh không tốn điện à? Không cần phải trả tiền sao? Mẹ đang nói chuyện quan trọng với con, con lại đánh trống lảng, mấy đứa con gái bằng tuổi con ở trong xưởng này, con cái đã có thể xuống đất tập đi rồi đấy.”

Hàn Đông đột nhiên kéo cửa, bồn cầu tự hoại đồng thời kêu ầm một tiếng, thực sự khiến Lý Xuân Mai hoảng sợ.

“Con bé chết tiệt này, đi tắm đi.” Lý Xuân Mai liếc con gái trắng mắt, rồi lập tức đẩy Hàn Đông đi.

Hàn Đông vui vẻ cực kỳ, tắm rửa sạch sẽ rồi bò lên giường, toàn thân sảng khoái.

Thành phố S là nơi rất tốt, mùa đông ấm áp, mùa hè cũng có gió biển, nhưng mùa hè không có gió biển thì thực sự là nóng đến chết người, giống như tối nay.

Hàn Đông cuối cùng cũng nóng đến mức không chịu đựng nổi nữa, bò xuống giường chạy đến phòng ba mẹ, rón ra rón rén trộm lấy điều khiển từ xa, chỉnh máy lạnh lên 19°, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn, bò lại giường.

Công xưởng cấp cho bọn họ một căn hộ kép, phòng Hàn Đông và ba mẹ chỉ có một lớp ván sắt ngăn cách, gió từ máy lạnh có thể thổi xuyên qua chỗ này.

Hàn Đông lẩm bẩm trong lòng: mình nhất định phải kiếm đủ tiền, sau này làm một tiểu phú bà, muốn ăn thịt thì sẽ ăn thịt, muốn mua đồ mới thì sẽ mua, muốn mở máy lạnh thì mở máy lạnh.

Vừa nghĩ như vậy vừa tiến vào trong mộng đẹp.

Trong mộng có anh chàng với vẻ mặt đáng khinh kia, có Lý Xuân Mai đã lắc mình biến hoá, mặc một bộ trang phục đỏ thẫm của bà mối, mặt còn có nốt ruồi lớn đặc trưng, đưa cô và anh chàng kỳ quái kia vào động phòng.

Hàn Đông trong lòng kinh hãi, lập tức đẩy Lục Dao ra, lúc này mới trời quang trăng sáng, mơ thấy có thật nhiều thịt heo để ăn, nhưng ăn một lúc thì bản thân mình lại mất đi ý thức, chìm vào trong giấc ngủ say.
Chương Tiếp »