Chương 19: Đây là cảm giác được người khác nhớ thương sao?

Edit: Blue

Hạ Doanh Nghiên trở về nhà để làm đề tài vào buổi tối, chiếc điện thoại di động đặt sang một bên rung lên. Cô nhìn vào màn hình khóa sáng đèn của điện thoại di động, trên đó hiển thị tin nhắn thoại của Trang Tử Nguyên, phỏng chừng anh vừa mới luyện tập xong.

Cô không quan tâm, tiếp tục ngồi làm đề. Nhưng mà điện thoại di động để dưới đất ba lần bảy lượt rung lên, cô cau mày có chút khó chịu, cầm điện thoại lên mở ra, Trang Tử Nguyên đã gửi tới mười mấy tin nhắn voice.

Cô bấm vào cái đầu tiên, giọng nói trầm thấp thở dốc của Trang Tử Nguyên vang lên: "Nghiên Nghiên! Tớ tập luyện xong rồi!"

Sau đó nó tự động bật tin nhắn tiếp theo: “ Cậu học xong chưa? Cậu đã về nhà chưa?”

“ Khu dạy học bên kia đã tắt hết đèn, cậu hẳn là đã về nhà rồi.” Qua tin nhắn có thể nghe thấy hình như cậu đang đi bộ, có lẽ cậu ấy đang đi về.

“ Tớ đã hỏi huấn luyện viên sau này có thể về sớm hơn hay không, tốt nhất là về trước tiết tự học.”

“ Anh ta bảo tớ đừng có mơ, sau đó còn mắng tớ không biết tự lượng sức mình”

“ Không biết tự lượng sức mình là có ý gì?”

“ Huấn luyện viên luôn chửi tục, tớ cảm thấy như vậy không hay, tớ đã nói anh ấy và bị anh ấy mắng.”

“ Bây giờ tớ đang ở trong xe trên đường về nhà.”

“ Nghiên Nghiên, tớ rất nhớ cậu.”

“ Cậu có nhà không? Cậu đang làm gì đấy?”

“ Tại sao không chờ tớ về chung?”

“ Tớ thực sự muốn nghe giọng cậu.”

“ Tớ nhớ cậu!”

Hạ Doanh Nghiên nghe được tâm trạng của Trang Tử Nguyên biến đổi từ vui vẻ đến cáu kỉnh sau đó là nhỏ giọng buồn bã, trong lòng cô trở nên mềm mại và có chút cảm động.

Đây là cảm giác được người khác nhớ thương sao?

Không tệ.

Đang nghĩ nên trả lời cái gì thì Trang Tử Nguyên gọi tới, cô nhìn di động một lát rồi ấn nghe.

Ngay khi tôi kết nối, giọng nói hơi phấn khích của Trang Tử Nguyên vang lên: "Nghiên Nghiên? Nghiên Nghiên, cậu đang nghe máy sao?"

“Ừm.” Hạ Doanh Nghiên đáp lại.

Trang Tử Nguyên vui vẻ nói: "Cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói của cậu! Sao cậu không trả lời tớ, làm tớ lo lắng."

Hạ Doanh Nghiên trong lòng than thở, nhưng vẫn đáp: “ Tớ đang làm đề.”

Giọng của Trang Tử Nguyên trở nên thận trọng: "Vậy tớ có phiền cậu học không không? Cậu có tức giận không?"

“ Không sao.”

“ Ồ, may quá.” Trang Tử Nguyên nhẹ nhõm nói, lại nhếch mép cười: “Nghiên Nghiên, giọng nói của cậu nghe điện thoại hay quá!”

Hạ Doanh Nghiên không trả lời vì cô thực sự không biết phải nói gì.

Trang Tử Nguyên bên kia lại thúc giục: “Nghiên Nghiên, cậu nói gì đi, nói thêm mấy câu được không? Tớ muốn nghe."

Cô chợt nghĩ ra điều gì đó liền hỏi: "Bây giờ cậu đang ở trong xe của mình à?"

Cô nhớ hình như anh nói có tài xế đến đón.

"Ừm! Xe đang chạy!"

""

“ Nếu vậy không phải tài xế đã nghe thấy cuộc nói chuyện của họ sao?”

Hạ Doanh Nghiên nhất thời có chút khó chịu, cô không muốn người khác biết chuyện của cô và Trang Tử Nguyên, đặc biệt là người nhà anh ấy.

Thế là cô dứt khoát tắt máy. Nhưng nghĩ lại thì vừa nãy mình cũng chưa nói gì không nên nói. Nhưng nghĩ lại thì Trang Tử Nguyên có nói. Cậu ấy nói mấy lời đó thật sự rất không bình thường, được không?

Hạ Doanh Nghiên bực bội mà “Chậc” một tiếng, một lần nữa cảm thấy rằng tên ngốc này thực sự là một rắc rối lớn.

Điện thoại lại rung lên, là Trang Tử Nguyên gọi lại cho cô, cô liền cúp máy, cậu lại gọi tới, cô lại tắt.

Chuyện này lặp đi lặp lại mấy lần, Trang Tử Nguyên có lẽ đã cảm nhận được điều gì đó ở bên kia, cậu nói: "Nghiên Nghiên, sao cậu không nhấc máy? Cậu tức giận sao? Có phải tớ đã làm sai chuyện gì không?"

Hạ Doanh Nghiên nhắn vài chữ qua: "Cậu đang ở trong xe, không tiện."

Trang Tử Nguyên trả lời: "Không, tớ rất tiện!"

Cái tên đại ngốc này.

Hạ Doanh Nghiên đành phải nói thẳng: "Trên xe có tài xế, chúng ta nói chuyện sẽ bị nghe thấy, tớ không thích điều này."

Trang Tử Nguyên nói: "Không đâu, tớ đã nâng vách ngăn lên, chú Lưu sẽ không nghe thấy!"

Sau đó cậu khẽ hạ giọng nói: “Nghiên Nghiên đừng lo lắng, cậu đã bảo chuyện của chúng ta phải giữ bí mật nên tớ sẽ không để người khác biết!”

Hạ Doanh Nghiên yên lòng: Ừm, vậy là tốt rồi.

Trang tử nguyên hỏi: “Vậy bây giờ tớ có thể nói chuyện với cậu được không?”

Hạ Doanh Nghiên đã gửi một câu: Đợi đến khi về nhà đi. Ngoan nào.

Vì vậy Trang Tử Nguyên ngoan ngoãn nói: "Được, về đến nhà tớ sẽ gọi cho cậu, Nghiên Nghiên chờ tớ nhé!"

Hạ Doanh Nghiên cười cười,đặt điện thoại xuống và tiếp tục giải đề.

Đợi gần hai mươi phút, điện thoại gửi đến tin nhắn thoại, cô mở ra nghe, có thể cảm thấy giọng nói bên kia đột nhiên trầm đi rất nhiều, bởi thế thanh âm của Trang Tử Nguyên có vẻ đặc biệt rõ ràng chân thật: “Nghiên Nghiên, tớ về đến nhà rồi!”

Thanh âm kia phảng phất ở bên tai, Hạ Doanh Nghiên không khỏi xoa xoa lỗ tai.

“Ừm.” Cô trả lời, lại hỏi: “Cậu hiện tại ở đâu? Ở phòng của cậu sao?”

“Ừ! Tớ vừa trở về liền vào phòng!”

“ Nhà cậu còn có ai khác không?”

“Chỉ có dì Đồng, nhưng dì ấy đã xuống lầu ngủ rồi.”Trang Tử Nguyên trấn an cô một lần nữa: “Đừng lo lắng, Nghiên Nghiên, tớ chưa nói với họ về cô, về sau khi chúng ta nói chuyện cũng sẽ không để người khác biết!”

“Được.” Hạ Doanh Nghiên đáp, nhưng cô không biết phải nói gì tiếp theo.

Cũng may Trang Tử Nguyên căn bản không biết xấu hổ, ở bên kia thao thao bất tuyệt: “ Nghiên Nghiên, khi nào cậu đến nhà tớ chơi?”

"Dì Đồng mỗi tháng phải về nhà riêng hai ngày. Chỉ có mỗi mình tớ ở nhà, đến lúc đó cậu đến đây chơi đi. Nhà tớ có rất nhiều cái vui!"

Hạ Doanh Nghiên chưa từng nghĩ muốn tới nhà anh ấy, chỉ nói cho có lệ: “Ừm biết rồi.”

Trang Tử Nguyên lại trở nên hào hứng: "Chúng ta còn có thể ra ngoài chơi! Tớ sẽ dẫn cậu tới công viên giải trí, chơi rất vui! Nhưng tớ chỉ chơi được một lần, bởi vì ông tớ nói rằng lớn rồi không nên đi nữa. "

"Nhưng tớ rất muốn chơi với cậu! Cậu nhất định sẽ thích nó!"

Thật ngượng ngùng, tớ thật đúng là không thích.

Trang Tử Nguyên nói một hồi lâu, nhưng vẫn không có động tĩnh gì, hơi trầm xuống: "Nghiên Nghiên, cậu có đang nghe không? Cậu còn đang học sao? Tớ đang phiền cậu sao?"

Hạ Doanh Nghiên thực sự đang giải đề, cô ấy giảm âm lượng điện thoại. Lúc này, cô hoàn toàn chìm đắm trong đề hóa học, nên không để ý đến những gì cậu nói.

Bên kia lại nói: “Nghiên Nghiên? Nghiên Nghiên?”

Vẫn không đáp lại, Trang Tử Nguyên có chút tức giận: "Nghiên Nghiên, cậu không để ý tớ."

Đằng này vẫn không nói lời nào, cậu suy nghĩ một chút, mới cúp điện thoại, trực tiếp gọi video.

Hạ Doanh Nghiên thấy điện thoại đang rung và nhận ra rằng cuộc gọi thoại không biết đã bị ngắt lúc nào.

Trang Tử Nguyên bên kia lại nói: “Nghiên Nghiên, tớ muốn nhìn cậu một chút.”

“ Cậu không nói lời nào, tớ rất bối rối, để tớ nhìn cậu được không?”

“ Cậu chỉ cần bắt máy thôi, không cần nói gì cũng được, để tớ nhìn cậu thôi.”

Hạ Doanh Nghiên do dự một lúc, cảm thấy cũng không sao, nên cô nhắn một câu: [OK. Nhưng Cậu phải im lặng, không được nói gì.]

Một cuộc gọi video lại gọi đến, cô bắt máy, đột nhiên khuôn mặt đẹp trai và ngốc nghếch của Trang Tử Nguyên xuất hiện trên màn hình.

Trang Tử Nguyên vừa thấy Hạ Doanh Nghiên liền cười híp mắt, nhìn càng ngốc.

“ Nghiên Nghiên! Tớ nhìn thấy cậu rồi, cậu có thấy tớ không?”

Hạ Doanh Nghiên "ừm" một tiếng, đặt điện thoại lên giá đỡ bên cạnh: "Bây giờ tớ muốn tiếp tục giải đề."

“ Được, cậu cứ làm đi, tớ nhìn cậu.”

Trang Tử Nguyên vui vẻ cầm điện thoại trong tay, nhìn gương mặt thanh tú và nghiêm túc của cô gái trên màn hình.

Một lúc sau, cậu đột nhiên tiến lại màn hình điện thoại, hôn hai cái rồi tiếp tục cười ngây ngốc nhìn vào màn hình như thể không biết chán.

Chờ Hạ Doanh Nghiên làm xong đã là mười giờ rưỡi, cô ưỡn vai một cái, nhìn về phía màn hình điện thoại, Trang Tử Nguyên vẫn đang nhìn cô ở đó, nhưng đôi mắt của cậu đã hơi nhắm lại, ánh mắt có chút mất tập trung như thể buồn ngủ.

Dù gì cũng huấn luyện cả ngày, tiêu tốn không ít sức lực khẳng định rất mệt.

Hạ Doanh Nghiên cầm lấy di động gọi cậu: “Đã đến giờ ngủ rồi, cúp máy nhé.”

Trang Tử Nguyên ngay khi nghe thấy giọng nói của cô lập tức lấy lại tinh thần, trợn to mắt nhìn cô lắc đầu, trong miệng rì rầm: “Tớ không mệt, chúng ta tiếp tục call video được không, Nghiên Nghiên? Tớ muốn nhìn cậu ngủ. "

“Không.” Hạ Doanh Nghiên từ chối dứt khoát.

"Vậy thì không mở video, giữ vậy thôi được không? Tớ muốn nghe cậu ngủ,"

"Không," Hạ Doanh Nghiên lại từ chối, có chút không kiên nhẫn: "Tớ đi tắm, tớ cúp máy đây."

“Đừng cúp máy!” Trang Tử Nguyên đột nhiên cao giọng, sốt sắng nói: “Nghiên Nghiên, tớ muốn xin cậu một chuyện!”

Hạ Doanh Nghiên dừng tay lại: “Mau nói đi.”

“Tớ, tớ” Trang Tử Nguyên nghĩ vừa rồi Hạ Doanh Nghiên nóiVhai chữ “Tắm rửa”, lỗ tai lại bắt đầu nóng lên, đè thấp thanh âm ấp úng nói: “Tớ muốn nhìn chỗ đó của cậu, cho tớ xem được không?”

Hạ Doanh Nghiên sửng sốt chớp mắt một cái, không nghĩ tới Trang Tử Nguyên sẽ đưa ra loại yêu cầu này, tiểu ngốc đơn thuần này thật sự bị dạy hư.

Trong lòng lại ẩn ẩn một cảm giác kí©h thí©ɧ sảng khoái khiến cơ thể cô lập tức phản ứng.

Vì vậy, cô chậm rãi nhỏ giọng nói: "Cậu nói xem, anh muốn nhìn nơi nào của tớ?"

Trang Tử Nguyên hô hấp đã dồn dập lên: “Ở, ở nơi đó.”

“Nơi đó là nơi nào?” Cô lại bắt đầu dụ dỗ, muốn nhìn tờ giấy trắng được nhuộm thêm nhiều màu sắc lộng lẫy.

“ Chỗ có thể ăn sữa và cả bên dưới kia nữa.” Trang Tử Nguyên cắn môi, có lẽ là cảm thấy mấy câu nói thật sự quá thô tục, cho nên đành phải nói: “Là chỗ tớ đã liếʍ qua.”