Editor: YuuRừng núi mùa đông rét buốt, những ngọn núi cùng rừng dốc vây quanh con đường dường như không thể nhìn thấy điểm cuối.
Khương Hoan Du đưa Dư Tiên Thiều tới gặp Như Nhược Thủy. Cô im lặng suốt cả đường đi, Dư Tiên Thiều cũng im lặng.
Trước đó, Khương Hoan Du đã hỏi qua Dư Thâm Lam, liệu cô có thể đưa Dư Tiên Thiều tới gặp Như Nhược Thủy một lần không. Dư Thâm Lam đã đồng ý.
Cậu cũng cảm thấy rằng, thật ra chuyện này cũng nên để cậu phải đồng ý.
Như Nhược Thủy đi đến như bây giờ, Dư Tiên Thiều đúng thật là phải chịu trách nhiệm. Mà cuộc hôn nhân của ông và Từ Uyển Khanh đã không còn cách nào có thể tiếp tục được nữa, nên cũng không cần phải miễn cưỡng.
Tết đã đến gần, các nhân viên trong bệnh viện đang bận rộn dọn dẹp vệ sinh, rất nhiều đèn l*иg được trang trí trong khu điều dưỡng vắng vẻ.
Dì Vương biết Khương Hoan Du đang đến, sớm đã chở ở cổng. Khi thấy xe của Khương Hoan Du đến, bà ấy đã vẫy tay với cô.
Sau khi nhìn thấy dì Vương, Khương Hoan Du đỗ xe sang một bên, nói với Dư Tiên Thiều: “Đây là dì Vương, là người đã chăm sóc cho chị họ cháu suốt thời gian qua. Sinh hoạt hàng ngày của chị họ đều là dì ấy chăm lo cho.”
Dư Tiên Thiều gật đầu, hỏi Khương Hoan Du: “Một lát nữa chú có thể gặp trực tiếp cô ấy sao?”
“Nhìn dáng vẻ của dì Vương, tình trạng của chị họ hôm nay có vẻ tốt. Nhưng lát nữa sau khi gặp chú xong, chị ấy ra thành cái gì thì cháu không rõ. Lần trước cháu đưa Dư Thâm Lam tới đây, chị ấy đã nhận nhầm cậu ấy thành chú. Sau khi chúng cháu rời đi, chị ấy đã phát bệnh.”
“Nếu như cô ấy nhìn thấy chú, không cho chú đi, chú sẽ không đi.”
Khương Hoan Du nhìn Dư Tiên Thiều, thấy ông kiên định như vậy, cô chỉ thở dài, nói: “Chú Dư, cháu hy vọng chú đã hiểu rõ.”
Ngược lại, Dư Tiên Thiều lại mỉm cười, nói: “Chỉ có thể làm những chuyện mình muốn làm khi tuổi đã hơn nửa một trăm, nói đến cũng thật bi ai. Mặc kệ hôm nay mọi chuyện thành ra như thế nào, lát nữa cháu trở về, giúp chú nói với Thâm Lam một tiếng xin lỗi. Người làm ba như chú, có quá nhiều điều phải xin lỗi nó.”
“…Chú thật sự quyết định ở lại đây sao?”
“Nếu cô ấy cần, chú sẽ dành quãng đời còn lại của mình để ở bên cô ấy.”
“Nhưng đã lâu như vậy rồi mới gặp lại chị ấy, có lẽ chú sẽ phát hiện ra chị ấy không còn dáng vẻ như năm đó nữa. Chị ấy già đi, tiều tụy, gầy gò…”
“Cô ấy già đi, chú không phải cũng già đi sao?”
Khương Hoan Du không biết phải nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ, nói với Dư Tiên Thiều: “Chúng ta xuống xe thôi, để dì Vương dẫn chúng ta đến gặp chị ấy.”
Như Nhược Thủy sau khi ngủ trưa dậy, tinh thần cũng tốt hơn một chút. Sau khi uống thuốc, cô ấy đứng ở bên bệ cửa sổ, cầm lấy bút vẽ.
Bởi vì sau khi Khương Hoan Du và Dư Thâm Lam tới đây lần trước, liều lượng thuốc của Như Nhược Thủy cũng tăng lên gấp dôi. Những loại thuốc này dường như sắp moi móc sạch mọi thứ trong cơ thể cô ấy.
Dì Vương đưa Khương Hoan Du và Dư Tiên Thiều đến trước cửa, nhưng cũng không dám để Dư Tiên Thiều đi vào. Bà ấy muốn nói gì đó lại thôi, Khương Hoan Du thấy vậy liền nói: “Dì Vương, để cho chú ấy vào đi ạ. Chú ấy chính là người chị Nhược Thủy muốn gặp nhất.”
“Là người đó?!” Dì Vương đã chăm sóc Như Nhược Thủy lâu như vậy, bà coi cô ấy như con gái trong nhà. Sau khi biết Dư Tiên Thiều chính là người đàn ông đã biến Như Nhược Thủy đã thành như bây giờ, bà không khỏi cảm thấy căm phẫn.
“Một cô gái tốt như vậy, bây giờ lại thành như này, đúng là oan trái mà.”
Lời này của dì Vương chính là nói cho Dư Tiên Thiều nghe. Dư Tiên Thiều thừa nhận đây chính là lỗi của mình, ông cũng không giải thích bất cứ điều gì cả.
Dì Vương mở cửa cho ông, nói: “Chúng tôi ở ngay cửa, và chúng tôi sẽ đi vào ngay khi thấy điều gì đó không ổn.”
Dư Tiên Thiều gật đầu với dì Vương, sau đó nhìn thoáng qua Khương Hoan Du, rồi đẩy cửa ra đi vào.
Cánh cửa rất nhanh được đóng lại, nhưng chỉ khép hờ. Khương Hoan Du và dì Vương đứng ở cạnh cửa, sợ bên trong sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Mặt trời chiều ngả về phía tây. Khương Hoan Du dựa vào vách tường bên cạnh cửa, nhìn dãy núi phía xa xa. Những vầng hào quang vàng rơi trên đỉnh núi, hoàng hôn đang buông xuống.
Cô hỏi dì Vương: “Dì Vương, dì có nghĩ bệnh của chị họ cháu sẽ tốt hơn trong mấy ngày nữa không?”
“Trên đời này có một loại bệnh, gọi là tâm bệnh. Tâm bệnh phải điều trị bằng thuốc tốt. Dì đã chăm sóc Nhược Thủy lâu như vậy, nhưng dì có thể nhìn thấy rất rõ. Con bé chính là không vượt qua được cửa ải kia trong lòng. Có lẽ khi người này xuất hiện, con bé sẽ ổn hơn thôi.”
“Có lẽ vậy, cả một đời dài như vậy, nhưng có lẽ cuộc đời của chị ấy còn chưa chân chính bắt đầu.”
Hoàng hôn hôm nay thật đẹp. Khương Hoan Du không nhịn được mà lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh hoàng hôn đan xen cùng với những ngọn núi, gửi nó cho Dư Thâm Lam.
Dư Thâm Lam nhanh chóng trả lời: “Mọi chuyện sẽ ổn chứ?”
Khương Hoan Du: “Họ đang nói chuyện ở bên trong. Dì Vương và em ở bên ngoài, không đi vào.”
Dư Thâm Lam: “Anh hy vọng mọi chuyện sẽ ổn.”
Khương Hoan Du không trả lời lại tin nhắn của cậu. Mội lát sau, cậu gửi tới mấy chữ.
—— Đột nhiên rất nhớ em, rất muốn lập tức nhìn thấy em.
Khương Hoan Du nhìn điện thoại, khẽ mỉm cười. Rõ ràng buổi sáng vừa mới gặp nhau mà…
Mặt trời dần lặn xuống phía sau khu rừng, trời đã bắt đầu tối lại.
Hai người ở trong phòng không có bất cứ âm thanh gì. Khương Hoan Du nhìn xuyên qua cánh cửa khép hờ, cô nhìn thấy Như Nhược Thủy đang nằm trên giường ngủ, Dư Tiên Thiều ngồi ở bên cạnh bảo vệ cô ấy.
Cảnh tượng này khiến Khương Hoan Du cảm thấy như thể cô đang được nhìn thấy bọn họ khi còn trẻ.
Có lẽ khi bọn họ còn trẻ, hai người đều cẩn thận từng li từng tí mà khắc chế tình yêu của mình, nhưng lại không có cách nào có thể hoàn toàn che giấu nó. Có lẽ khi bọn họ còn trẻ, tất cả những gì bọn họ muốn chính là được ở bên nhau đơn giản như vậy.
Dì Vương hỏi Khương Hoan Du: “Tiểu Khương, có cần vào trong gọi vị tiên sinh đó ra không?”
“Không cần đâu ạ, chú ấy sẽ ở lại với chị họ.” Khương Hoan Du lắc đầu, nói với dì Vương: “Sau này, chú ấy đều sẽ ở bên cạnh chị ấy.”
Tối muộn, Khương Hoan Du một mình trở về.
Lúc này, cô mới trả lời Dư Thâm Lam: “Đang về rồi, em cũng rất muốn nhìn thấy anh.”
Trong bệnh viện, y tá mang thuốc mới được kê đơn tới, sau đó dặn dò Dư Thâm Lam: “Nên uống thuốc đúng giờ, sau này cũng đừng vận động quá mạnh. Có tình huống nào xảy ra nhất định phải kịp thời tới bệnh viện để tái khám.”
Dư Thâm Lam gật đầu, hỏi y tá: “Ngày mai là có thể làm thủ tục xuất viện đúng không?”
“Đúng, nhưng tình huống cụ thể như thế nào vẫn phải đợi sáng mai bác sĩ đến kiểm tra đã. Bây giờ cậu uống thuốc đi, chú ý nghỉ ngơi.”
Y tá căn dặn xong, liền bận bịu đi làm việc khác.
Từ Uyển Khanh vẫn luôn ở bên cạnh Dư Thâm Lam nãy giờ, bà cầm thuốc lên, nhìn nó rồi thở dài: “Con phải uống rất nhiều thuốc trong một ngày.”
“Thật ra con cảm thấy con không sao đâu, cũng không biết tại sao phải uống nhiều thuốc như vậy, còn nhất định phải nằm viện nữa chứ.” Dư Thâm Lam nhẹ nhàng nói, dường như muốn làm vơi đi nỗi lòng của Từ Uyển Khanh.
“Xuất huyết não là một việc rất nghiêm trọng, lúc nào cũng có thể tái phát. Con vẫn phải cẩn thận một chút.” Từ Uyển Khanh đặt bình thuốc xuống, như vô tình hỏi: “Hôm nay sao không thấy bạn gái con đến đây vậy?”
Dư Thâm Lam nhìn điện thoại, nhẩm đi nhẩm lại mấy lần tin nhắn Khương Hoan Du vừa gửi tới, mới mỉm cười, nói: “Buổi sáng cô ấy đã tới rồi. Hôm nay có chút việc, lát nữa sẽ tới đây ạ.”
“Vậy mẹ đi trước. Mẹ với con bé đó không có gì để nói với nhau, gặp mặt sẽ chỉ đỏ mắt mà thôi.”
“Mẹ ——”
Nhìn Từ Uyển Khanh dường như thật sự muốn rời đi, Dư Thâm Lam đặt điện thoại xuống gọi bà lại.
“Mẹ không thể thử chấp nhận cô ấy sao? Cô ấy thật sự vô tội mà.”
“Mẹ không thể chấp nhận được con bé đó. Nó vô tội, mẹ và con cũng vô tội. Sau này mẹ còn phải gặp ba mẹ và họ hàng của nó, mẹ sẽ phải giới thiệu mình như thế nào chứ? Nếu bọn họ biết chuyện giữa ba con và chị họ nó, bọn họ sẽ nghĩ gì về mẹ con chúng ta? Chúng ta sẽ chỉ trở thành một trò cười thôi.”
“Mẹ, mẹ đừng nghĩ theo cách này, mọi thứ đều đã qua rất lâu rồi.”
Đôi mắt Từ Uyển Khanh đỏ hoe, cả người dường như bị kích động: “Sự việc đó giống như vừa mới xảy ra ngày hôm qua, giống như vừa mới xảy ra ngay trước mắt mẹ. Mẹ không thể quên được, một chút cũng không thể quên được.”
“Mẹ…” Dư Thâm Lam nhìn sự yếu ớt của mẹ mình, trong lòng cũng không đành lòng. Cậu nhỏ giọng an ủi Từ Uyển Khanh, nói: “Con biết mẹ phải chịu rất nhiều tủi thân, cũng rất đau khổ. Ba yêu người khác, đó là nỗi buồn lớn nhất trong cuộc đời mẹ. Nhưng…Ông ấy đã không còn yêu mẹ nữa, mẹ không thể thử buông xuống, rồi tìm cuộc sống riêng cho mình sao?”
Nói đến đây, Từ Uyển Khanh đột nhiên cười khổ. Bà nói với Dư Thâm Lam: “Con trai, con sai rồi, ba con từ trước đến nay chưa từng yêu mẹ. Có lẽ con vẫn luôn không biết, ba mẹ con chưa từng yêu nhau.”
Đây là thất bại lớn nhất trong cuộc đời Từ Uyển Khanh. Chồng bà chưa từng yêu bà, ngay từ đầu, hai người kết hôn là vì gia đình hai bên cùng tác hợp. Sau này miễn cưỡng ở cùng một chỗ, là bởi vì trách nhiệm đối với gia đình, đối với đứa con của bọn họ. Nhưng Từ Uyển Khanh từ đầu đến cuối vẫn luôn yêu chồng mình, dù xưa nay người chồng đó chưa từng đặt bà ở trong lòng.
“Nếu đã không yêu, vậy đừng ở bên nhau nữa. Mẹ, mẹ ly hôn với ba đi.”
Dư Thâm Lam nói, nhưng trong đáy mắt lại hiện ra sự không đành lòng. Nhưng vì cuộc sống riêng của ba mẹ sau này, cậu nghĩ mình vẫn nên khuyên Từ Uyển Khanh ly hôn với Dư Tiên Thiều.
Từ Uyển Khanh run lên rất lâu, sau đó bà bật khóc.
“Ba con trước kia đã từng yêu cầu ly hôn, nhưng mẹ không đồng ý. Vài ngày trước ông ấy cũng đã đề nghị ly hôn, nhưng mẹ vẫn không đồng ý. Nhưng mẹ từ trước đến nay chưa từng nghĩ, con cũng sẽ khuyên mẹ ly hôn. Thâm Lam, nếu mẹ ly hôn, mẹ sẽ không có nhà, con cũng sẽ không có nhà…”
“Không sao cả, con vẫn là con trai của mẹ. Chỉ là ly hôn thôi mà, nó không có ý nghĩa gì cả.”
“Nhưng ly hôn, đồng nghĩa với mẹ nhận thua. Là mẹ đem chồng mình đi trao cho người khác.”
Dư Thâm Lam thật sự đau lòng nhìn mẹ mình bật khóc nức nở lúc này. Cậu an ủi bà: “Một người không yêu mẹ sẽ chỉ đem lại đau khổ cho mẹ. Mẹ, về sau chúng ta sẽ bắt đầu cuộc sống mới.”
“Vậy con nguyện ý trở về với mẹ sao? Nếu mẹ đồng ý ly hôn với ba con, con sẽ nguyện ý trở về với mẹ, con sẽ nguyện ý từ bỏ tất cả để trở về với mẹ sao?”
Từ Uyển Khanh nhìn rất đáng thương. Ly hôn ở tuổi hơn nửa một trăm, cũng chỉ có một người con trai duy nhất.
Bà hỏi Dư Thâm Lam như vậy cũng là có ý khác.
“Mẹ không có gì cả, chỉ có mình con…”
Dư Thâm Lam hiểu những gì bà đang nói, trái tim cậu đau nhói.
Cậu nên làm như nào, nên trả lời như thế nào, cậu rơi vào trầm tư.
Rất rất lâu sau, cậu gật đầu, giọt nước mắt lăn xuống, nói: “Con sẽ trở về với mẹ.”
Khương Hoan Du vẫn đang đứng ở cửa, tay đang đặt trên nắm cửa chuẩn bị mở ra, lập tức lạnh buốt.
Những lời Dư Thâm Lam và Từ Uyển Khanh nói, cô đều nghe thấy tất cả.
Giờ khắc này, cô cảm thấy trái tim mình đau nhói, như thể nó đang bị xé toạc ra, sau đó bị rót nước đá vào, tất cả máu trong người cô đều đông lại.
Khương Hoan Du tuyệt vọng quay người, từng bước rời đi.
Hóa ra cuối cùng, người Dư Thâm Lam chọn vẫn là mẹ cậu.
Hóa ra, chưa bao giờ có câu trả lời chính xác cho câu đố muôn thuở: “Nếu mẹ và bạn gái đều rơi xuống nước cùng một lúc, bạn sẽ chọn cứu ai.”
Hóa ra…
Là cô thua, tất cả sự kiên trì của cô tại thời khắc này hoàn toàn không có ý nghĩa gì.