Chương 42: Cô thật sự yêu người con trai trước mặt muốn chết

Editor: YuuBầu trời phủ đầy mây đen, như thể nó có thể đổ ập cơn mưa xuống bất cứ lúc nào.

Khương Hoan Du ngồi ở trong xe, cầm tay lái, trong lòng quả thật có chút không vui. Cô có thể nhìn ra được, Từ Uyển Khanh không thích mình lắm. Khương Hoan Du có chút lo lắng, nếu Từ Uyển Khanh không thích cô thật, vậy điều đó có ảnh hưởng đến Dư Thâm Lam không?

Dư Thâm Lam sẽ một mực kiên trì đối với cô chứ?

Khương Hoan Du cảm thấy có lẽ mình đã suy nghĩ nhiều rồi, cô nên tin tưởng vào tình cảm của Dư Thâm Lam.

Rốt cuộc, sự khó chịu suốt bốn năm qua cô vẫn có thể chịu đựng được.

Thời gian không còn sớm nữa, Khương Hoan Du cũng khởi động xe chuẩn bị rời đi. Khi cô định quay đầu lại, cô nhìn thấy Dư Thâm Lam đột nhiên xuất hiện trong gương chiếu hậu.

Khương Hoan Du lập tức dừng xe lại, có hơi chút trì độn. Sau đó, cô lập tức tháo dây an toàn ra, rời khỏi xe, chạy về phía Dư Thâm Lam đang đứng ở phía sau xe. Dư Thâm Lam nhìn cô chạy về phía mình, liền đứng tại chỗ, dang rộng cánh tay ra chào đón cô.

Khương Hoan Du chạy tới trước mặt Dư Thâm Lam, nhưng không ôm cậu. Cô thu lại nét mặt mình, cố ý nghiêm túc hỏi: “Tại sao anh không ở nhà nghỉ ngơi mà lại ra ngoài làm gì?”

“Em muốn đi, tại sao anh có thể không đến gặp em chứ.” Cánh tay Dư Thâm Lam vẫn dang ra, duy trì động tác vừa rồi, hơi nũng nịu nói: “Cánh tay đau quá, nếu em không ôm một cái, anh sợ là mình sẽ không kiên trì nổi mất.”

Khương Hoan Du liếc nhìn cậu, nhưng cô vẫn tiến lên một bước rồi sà vào lòng cậu, trong miệng còn lẩm bẩm: “Thật vô dụng, chỉ mới một lúc như thế mà không kiên trì nổi.”

“Mẹ anh chỉ là sợ em về một mình quá muộn vào ban đêm sẽ không an toàn. Em đừng giận bà ấy nhé.” Dư Thâm Lam buông hai tay xuống, ôm lấy cái eo nhỏ của Khương Hoan Du, thay Từ Uyển Khanh giải thích.

Khương Hoan Du gật đầu, không nói gì cả. Dư Thâm Lam buông cô ra, lo lắng hỏi: “Em thật sự tức giận sao?”

“Sao anh suốt ngày hỏi em có tức giận hay không vậy. Em cũng đâu phải loại người bụng dạ hẹp hòi đâu.”

“Anh chỉ sợ rằng em sẽ buồn thôi. Nếu em không vui, anh chắc chắn cũng sẽ không vui.”

“Tại sao?”

Khương Hoan Du hỏi một câu hỏi ngớ ngẩn như vậy, hai con mắt của Dư Thâm Lam dường như lóe sáng lên. Cậu trả lời rất nghiêm túc: “Bởi vì em ảnh hưởng đến tất cả mọi thứ của anh, giống như là phản ứng dây chuyền hạt nhân…”

“Gì cơ?”

“Là hiệu ứng cánh bướm ý. Hiệu ứng cách bướm có nghĩa là một sự vật nhỏ bé có thể ảnh hưởng đến sự phát triển của những sự vật khác. Một sự thay đổi nhỏ của em thôi cũng có thể ảnh hưởng đến anh ——”

“Dừng lại, dừng lại.” Khương Hoan Du vội vàng ra hiệu cho Dư Thâm Lam dừng lại. Cô miễn cưỡng bĩu môi, nói: “Em không hiểu những gì anh đang nói cả. Không phải anh biết em học hành rất kém sao? Nhất là mấy môn toán, lý, hóa, anh còn nói cái gì mà hiệu ứng cánh bướm nữa, em thật sự không hiểu gì cả…”

Dư Thâm Lam mỉm cười. Đúng rồi, cậu gần như đã quên mất, môn toán, lý, hóa của Khương Hoan Du vô cùng tệ. Nhưng thật ra cô cũng rất chăm chỉ. Chẳng qua, sự chăm chỉ của cô không đỡ lại được sự thiên phú.

Cậu giúp Khương Hoan Du gạt sợi tóc mai bị gió thổi lên sau tai, dỗ dành cô: “Em chỉ cần hiểu nhưng gì anh đã nói trước đó là được. Em ảnh hưởng đến tất cả mọi thứ của anh. Em cũng là tất cả của anh.”

Khương Hoan Du ngượng ngùng cúi đầu, nắm tay nhỏ đấm mấy cái lên ngực cậu.

Sau đó, cô nói: “Gió nổi lên rồi, đừng đứng đây hóng gió nữa. Đi vào đi, em về đây.”

“Anh thật sự không phải bệnh nhân mà. Hãy để anh ở lại với em một lúc.”

“Não bị chấn động cũng không phải chuyện đùa đâu. Mau vào trong đi, đừng cản trở em về nhà nữa.”

Khương Hoan Du thật sự lo lắng cho Dư Thâm Lam. Dù sao cũng là đυ.ng chạm phải đầu, tuy không xảy ra vấn đề gì lớn, nhưng vẫn có chút vấn đề nhỏ xảy ra. Cô đẩy Dư Thâm Lam về phía cửa nhà cậu, nhưng Dư Thâm Lam vẫn đứng ở đó.

“Nghe lời nào, nếu không mẹ anh sẽ cảm thấy em bắt anh đứng đây hóng gió đó.”

Dư Thâm Lam không còn cách nào khác đành phải nhún vai thỏa hiệp.

“Thôi được rồi, vậy anh sẽ nhìn em rời đi. Em đi thì anh sẽ đi vào nhà.”

“…Ừ.”

Khương Hoan Du có chút lưỡng lự, nhưng lúc nên rời đi thì vẫn phải rời đi thôi.

Cô lưu luyến nhìn Dư Thâm Lam, sau đó quay người rời đi. Chưa đi được mấy bước, cô lại nghe thấy Dư Thâm Lam ở đằng sau hét lên: “Chị, chị đánh rơi đồ này.”

Khương Hoan Du bối rối quay đầu, trên mặt đầy sự kinh ngạc.

Dư Thâm Lam mỉm cười ấm áp với cô, nói: “Chị làm rơi em rồi.”

Lúc này, Khương Hoan Du cảm thấy, cô thật sự yêu người con trai trước mặt muốn chết.

Sau khi từ chức, cuộc sống của Khương Hoan Du vẫn giống như trước đây, không khác gì mấy, ngoại trừ việc cô còn không bận rộn làm hồ sơ xin việc để đi tìm việc làm nữa. Cô muốn suy nghĩ về cuộc sống một chút, nhìn xem rốt cuộc mình muốn làm điều gì.

Mùa đông năm nay đặc biệt lạnh. Khương Hoan Du mặc bồ đồ ngủ dày, bận rộn ở trong bếp. Buổi sáng nay cô đã dậy rất sớm, đi ra chợ mua rau và xương ống tươi. Cô muốn hầm một ít canh xương rồi mang tới cho Dư Thâm Lam.

Khương Hoan Du một bên tra công thức nấu ăn, một bên làm theo những gì trên công thức viết, bận rộn mất nửa ngày. Khoảng giữa trưa, món canh hầm tình yêu và dinh dưỡng của cô đã được nấu chín.

Khương Hoan Du cho canh hầm vào bình giữ nhiệt, đóng nắp lại cẩn thận, sau đó đi thay quần áo, hy vọng có thể mang kịp đến vào bữa trưa cho Dư Thâm Lam.

Tại nhà Dư Thâm Lam, Từ Uyển Khanh đã chuẩn bị xong bữa trưa từ sớm. Lúc bà chuẩn bị gọi Dư Thâm Lam ra ăn cơm, bà nhận được một cuộc điện thoại. Nhìn thấy tên người gọi, Từ Uyển Khanh lập tức trở nên nghiêm túc, cầm điện thoại lên rồi đi vào trong phòng mình để nghe.

“Alo, chị Từ, tôi đã nghe ngóng được chuyện mà hai ngày trước chị nhờ tôi tìm hiểu.”

Đối phương lịch sự gọi Từ Uyển Khanh một tiếng “Chị Từ”, được Từ Uyển Khanh ủy thác đi tìm hiểu chuyện gì đó. Từ Uyển Khanh cũng rất nóng lòng muốn biết kết quả, liền hỏi: “Gia đình cô bé đó có trong sạch không?”

“Rất trong sạch, ba mẹ trước kia đầu tư bất động sản, gia sản có đủ, gia đình bọn họ cũng không có tiền sử gì xấu. Cô gái này sau khi tốt nghiệp đã làm việc tại một công ty phân phối thức ăn nhanh, thời gian gần đây mới xin từ chức, hiện tại đang ở nhà chờ tìm việc.”

Người mà Từ Uyển Khanh muốn nhờ nghe ngóng, chính là Khương Hoan Du.

Dư Thâm Lam là đứa con trai độc nhất của bà, là đứa con duy nhất của bà trên đời này. Cuộc hôn nhân của bà đã không mấy vui vẻ, vì vậy bà hy vọng cuộc sống của Dư Thâm Lam sẽ trôi qua trong sự hạnh phúc. Dư Thâm Lam đột nhiên nói chuyện yêu đương, cũng không nói cho bà biết về điều đó, khiến Từ Uyển Khanh có chút không yên tâm. Hơn nữa, Khương Hoan Du còn lớn hơn Dư Thâm Lam hai tuổi, bà cần biết lai lịch của Khương Hoan Du như thế nào. Liệu hai người họ có hợp nhau hay không, liệu có thể ở bên nhau được hay không.

Nghe được đối phương nói Khương Hoan Du không có vấn đề gì đặc biệt, Từ Uyển Khanh nói chung cũng thấy nhẹ nhõm. Khương Hoan Du cũng có vẻ tốt bụng, Từ Uyển Khanh cũng không nghĩ sẽ ngăn cản bọn họ ở bên nhau.

Chính lúc đang nghĩ như vậy, người ở đầu dây bên kia ngập ngừng nói: “Chị Từ, còn có một chuyện…”

“Chuyện gì?” Từ Uyển Khanh cảnh giác hỏi lại.

“Tôi nghe ngóng được cô gái đó còn có một người chị họ tinh thần không được ổn định lắm. Nhưng dù sao hai người họ cũng chỉ là chị em họ, chắc không có vấn đề gì đâu…”

“Ý cậu là tiền sử bệnh tâm thần sao? Đây là di truyền đó, là một vấn đề lớn. Cậu có biết cụ thể như thế nào không?”

“Tôi cũng thăm dò một chút. Nghe nói, chị họ của cô gái đó mười năm trước bị người ta vứt bỏ, sau đó chán nản mà sinh bệnh tật, đã được đưa tới một bệnh viện tâm thần. Đây là chuyện xảy ra bất ngờ, không phải là bẩm sinh, nên không phải di truyền đâu.”

Từ Uyển Khanh im lặng, người kia lại nói: “Nói đến người chị họ kia cũng khá đáng thương. Nghe nói khi còn trẻ, cô gái đó học mỹ thuật, rất có tài năng. Cô ấy đã bắt đầu giành được các giải thưởng lớn nhỏ khi còn rất trẻ. Không ai ngờ sau này lại…”

Người kia nói xong mới nhận ra mình đã nói quá nhiều, mà toàn nói những chuyện không liên quan. Vì vậy anh ta dừng lại, hỏi Từ Uyển Khanh: “Chị Từ, chị còn hỏi thêm vấn đề gì khác không?”

Từ Uyển Khanh cầm chặt điện thoại, tay bà có hơi run lên, dường như giọng nói cũng bắt đầu run rẩy. Bà hỏi: “Có phải cô gái bị bệnh tâm thần mà cậu đề cập đến, tên là Như Nhược Thủy đúng không?”

“Chị Từ, làm sao chị biết được?” Đối phương kinh ngạc, nói: “Có vẻ là cái tên này. Cái tên đó rất hay, cũng đặc biệt êm tai…”

“Tiểu Lý, chuyện lần này phiền cậu rồi, cảm ơn cậu.”

“Chị Từ không cần khách sáo, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi sẽ không làm phiền chị nữa.”

Từ Uyển Khanh ngắt cuộc điện thoại với cái người tên Tiểu Lý kia, người bà không khỏi run lên.

Như Nhược Thủy, Như Nhược Thủy.

Cả đời này bà không thể quên được cái tên này, cũng không thể quên được người phụ nữ đó.

Người mà bà hận nhất trên đời này, chính là Như Nhược Thủy.

Thật không nghĩ tới, Như Nhược Thủy như vậy mà lại phát điên, phải sống trong bệnh viện tâm thần.

Từ Uyển Khanh thật sự rất muốn bật cười lớn, cũng rất muốn cảm thán rằng, đúng là gieo gió thì gặt bão mà.

Ở bên ngoài truyền đến âm thanh của một chiếc xe ô tô. Từ Uyển Khanh ở bên cửa sổ nhìn thấy xe của Khương Hoan Du, biểu cảm lạnh lùng dần lộ ra trên gương mặt. Bà đặt điện thoại xuống, lặng lẽ ra khỏi phòng, sợ rằng sẽ kinh động đến Dư Thâm Lam.

Khương Hoan Du mang theo bình canh xương xuống xe, đi đến cửa nhà Dư Thâm Lam. Cô vừa định gõ cửa thì cửa liền được mở ra.

Từ Uyển Khanh đứng trước cửa, quan sát Khương Hoan Du từ trên xuống dưới một vòng.

Trực giác của Khương Hoan Du mách bảo là có chuyện gì đó không ổn, và sắc mặt của Từ Uyển Khanh có hơi…Đáng sợ. Cô thận trọng chào Từ Uyển Khanh: “Dì…”

“Thâm Lam vẫn còn đang ngủ trong phòng. Tôi có vài điều muốn nói với cháu, cháu ra đây với tôi một chút.”

Khương Hoan Du cúi đầu nhìn bình giữ nhiệt mà mình mang theo, bàn tay không khỏi siết chặt lại.

Trên con đường nhỏ cách nhà Dư Thâm Lam không xa, Từ Uyển Khanh và Khương Hoan Du ngồi ở hai đầu chiếc ghế gỗ dựa màu vàng. Bên cạnh là một cánh đồng trồng ngô rậm rạp, những phiến lá ảm đảm lung lay trong ánh nắng mùa đông thưa thớt.

Khương Hoan Du ôm bình giữ nhiệt, trong lòng có chút bồn chồn, không biết Từ Uyển Khanh muốn nói gì với mình.

Cô lên tiếng gọi Từ Uyển Khanh một lần nữa: “Dì, dì ——”

“Như Nhược Thủy là chị họ của cháu?”

Từ Uyển Khanh không chút nào che giấu, trực tiếp hỏi Khương Hoan Du. Khương Hoan Du sửng sốt một chút, sau đó trả lời: “Vâng, nhưng sao dì lại biết? Dì biết chị họ của cháu sao?”

Từ Uyển Khanh cười khẩy: “Còn hơn cả người quen mới đúng.”

Khương Hoan Du đột nhiên có một linh cảm rất, rất, rất xấu.

Quả nhiên, Từ Uyển Khanh nói tiếp: “Không biết Thâm Lam đã từng nói với cháu hay chưa, tôi và ba nó quan hệ không tốt. Mà chị họ cháu, chính là người khiến mối quan hệ của chúng tôi không được tốt.”

“…Ý dì là gì ạ?”

“Có ý gì cháu vẫn không hiểu sao? Cô ta chen chân vào cuộc hôn nhân của tôi, nhất quyết làm tiểu tam không biết liêm sỉ, thiếu chút nữa biến Thâm Lam thành một đứa trẻ có ba mẹ ly dị. Nói như vậy, đã đủ để cháu hiểu chưa?”

Đầu óc Khương Hoan Du lập tức muốn nổ tung.

Cô không biết Từ Uyển Khanh đang nói gì, cũng chưa bao giờ nghĩ đến điều này. Làm sao cô có thể nghĩ đến, cái người khiến Như Nhược Thủy nhiều lần điên cuồng muốn tự sát, lại là ba của Dư Thâm Lam.

Điều này thật sự khủng khϊếp, thật sự đáng sợ.