Chương 24: Cô nghĩ có lẽ cô nên thử tiến thêm một bước nữa xem

Editor: YuuĐêm dài.

Khương Hoan Du và Lâm Tiểu Nhu nằm trên cùng một cái giường, xoay lưng vào nhau, cả hai đều miên man suy nghĩ.

Khương Hoan Du ngủ không được, hỏi Lâm Tiểu Nhu: “Ngủ rồi sao?”

“Chưa.” Lâm Tiểu Nhu trả lời bằng giọng mũi.

Khương Hoan Du quay lại nhìn lưng Lâm Tiểu Nhu, nói: “Tớ xin lỗi, hôm nay tớ đã không nhận ra cậu thực sự rất buồn, cũng không an ủi cậu.”

“Bây giờ tớ đã khá hơn nhiều rồi. Không phải chỉ là ly hôn thôi sao, không có Đào Tử Khiêm, tớ lại càng dễ sống hơn.”

“Tiểu Nhu…”

“Thật sự sau khi khóc xong tớ đã khá hơn rất nhiều rồi, không sao đâu, cậu không cần phải lo lắng.”

Vành mắt Khương Hoan Du đều đã phiếm hồng, cô thật sự đau lòng thay Lâm Tiểu Nhu.

Nhiều năm thanh xuân như vậy, từ trung học đến đại học rồi lại đến bây giờ, tất cả đều giống như chỉ là một giấc mộng.

“Tiểu Nhu, cậu sẽ còn gặp được người tốt hơn.”

“Thôi bỏ đi, tạm thời tớ không muốn nghĩ đến việc đó đâu. Nhưng mà Hoan Du, còn cậu thì sao?”

“Tớ?”

“Tớ kéo cậu tới đây, một nửa nguyên nhân là không muốn trở về chỉ có mình cậu với tớ đối mặt với nhau trong một căn nhà, nửa nguyên nhân còn lại, là bởi vì cậu. Tớ biết cậu vẫn còn rất thích Dư Thâm Lam, tớ hy vọng cậu có thể hạnh phúc.”

Lâm Tiểu Nhu muốn tạo cơ hội cho Khương Hoan Du và Dư Thâm Lam. Nếu cô ấy đã không chiếm được, cô ấy liền hy vọng Khương Hoan Du sẽ có được nó.

Khương Hoan Du im lặng, Lâm Tiểu Nhu lại khuyên cô: “Nếu cái bóng mà chị họ cậu tạo ra quá lớn, tớ rất hiểu, nhưng cậu cũng nên dũng cảm lên. Bốn năm trước cậu đã bỏ lỡ nó một lần rồi, lần này đừng bỏ lỡ nó nữa.”

“Tiểu Nhu, cậu ấy nhỏ tuổi hơn tớ.”

“Chỉ là nhỏ hơn hai tuổi thôi, cũng có kém nhiều đâu.”

“Tớ không để ý đến tuổi tác, chỉ là tớ…Tính tình tớ không tốt, thường xuyên bốc đồng, lại không thành thục. Cậu ấy cũng không thành thục, không bình ổn. Chúng tớ ở bên cạnh nhau chắc chắn sẽ có rất nhiều mâu thuẫn.”

Khương Hoan Du rất hiểu bản thân mình, cô tự nhận tính cách mình không tốt, cô với Dư Thâm Lam chắc chắn sẽ mâu thuẫn với nhau.

Những cuộc va chạm khắc khẩu lớn nhỏ với nhau, nhất định sẽ từ từ tiêu tốn tình cảm của bọn họ.

Giống như…Lâm Tiểu Nhu và Đào Tử Khiêm. Tình cảm của hai người bọn họ không phải cũng chỉ vì cuộc sống sinh hoạt thường ngày mà dần dần hao mòn sao?

Những điều Khương Hoan Du lo lắng sợ hãi thật sự quá nhiều.

Lâm Tiểu Nhu thật sự không nhịn được, xoay người lại hỏi Khương Hoan Du: “Cậu mỗi ngày lo lắng hết chuyện này đến chuyện khác. Cậu có từng nghĩ tới chuyện nếu cậu không tóm lấy người đó trước, đợi người đấy biến mất rồi, cậu hối hận cũng không kịp không?”

Khương Hoan Du cắn môi, lệ cũng bắt đầu chảy xuống từ khóe mắt. Cô nói: “Tớ sẽ không hối hận.”

“Cậu có dám thề với lương tâm mình rằng, bốn năm qua cậu chưa từng hối hận một lần không?”

Khương Hoan Du không trả lời.

Cô hối hận chứ, trong những đêm khuya tĩnh lặng của những năm đó, vào lúc cô rất nhớ, rất nhớ Dư Thâm Lam. Cho dù cô lúc nào cũng tự tẩy não mình, nhưng luôn có những lúc cô không thể che giấu được cảm xúc của bản thân.

Nhìn bộ dạng lặng lẽ rơi nước mắt của Khương Hoan Du, Lâm Tiểu Nhu đã biết đáp án của cô.

Cô ấy thở dài, giúp Khương Hoan Du lau đi những giọt nước mắt, nói: “Không ai biết về sau sẽ như thế nào, đừng quá lo lắng về tương lai mà bỏ qua hiện tại, thật sự rất đáng tiếc. Đời người ngắn ngủi như vậy, cậu ngàn vạn lần đừng để già rồi mới hối hận.”

Lâm Tiểu Nhu nói, mỗi câu mỗi chữ đều dừng lại trong tim Khương Hoan Du.

Cô đột nhiên cảm thấy Lâm Tiểu Nhu nói thật sự rất đúng, những thứ cô sợ hãi do dự nghe vô cùng nhỏ bé, không đáng kể.

Khương Hoan Du nhớ tới những gì Dư Thâm Lam đã nói lúc buổi tối, sự chân thành tha thiết, còn cả sự cẩn thận của cậu, đều khiến cô thấy mình thật sự rất ích kỷ. Cô nghĩ có lẽ cô nên thử tiến thêm một bước nữa xem.

Hành trình nghỉ ngơi tại khu nghỉ dưỡng suối nước nóng đã sớm kết thúc.

Ngày hôm sau, bốn người bọn họ thu dọn hành lý trở về nhà.

Một đường này đều là Dư Thâm Lam lái xe. Lúc tiến vào nội thành, Lâm Tiểu Nhu nói với cậu: “Ở ngã tư phía trước thì cho chị xuống.”

“Cậu về nhà sao?” Khương Hoan Du ngồi bên cạnh Lâm Tiểu Nhu, hỏi: “Cậu có muốn ở lại với tớ thêm vài ngày nữa không?”

“Không cần đâu, không muốn quấy rầy cậu. Dù thế nào tớ vẫn phải trở về đó, đó vẫn luôn là nhà của tớ mà.” Lâm Tiểu Nhu mỉm cười. Thoạt nhìn, cô ấy đã tiều tụy hơn rất nhiều.

Khương Hoan Du vô thức nhìn Khương Việt ngồi ở ghế phụ, cũng không biết có nên đợi lát nữa về nhà hỏi Khương Việt về chuyện cậu ta thích Lâm Tiểu Nhu không.

Có lẽ mọi người đều mệt mỏi, bốn người cũng không nói thêm gì nữa. Sau khi đưa Lâm Tiểu Nhu về nhà xong, Dư Thâm Lam cũng lái xe đến trước cửa nhà cậu.

Cậu xuống xe, Khương Hoan Du cũng xuống theo, đổi chỗ sang ghế điều khiển.

Khương Hoan Du mở cửa sau ra, vừa lúc Dư Thâm Lam cũng lấy hành lý của mình ra khỏi cốp xe.

Cô đứng đó một lúc lâu, muốn nói gì đó lại không biết nên nói như thế nào.

Dư Thâm Lam đóng cốp xe lại, vừa đúng lúc nhìn thấy bộ dạng muốn nói gì đó lại thôi của Khương Hoan Du, khóe miệng hơi nhếch lên: “Chị, có chuyện gì sao?”

“…Không có gì, cậu vào nhà đi, chúng tôi về đây.”

Khương Hoan Du ngượng ngùng xoay người đi, Dư Thâm Lam nói với theo cô: “Chị, đừng quên những gì em đã nói với chị ngày hôm qua. Em thật sự rất chân thành đó.”

Khương Hoan Du nghe xong, không đáp lại, bước nhanh trốn vào trong ghế điều khiển. Cô không biết tại sao vừa rồi mình lại lo lắng như vậy, trái tim giống như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực vậy.

Rõ ràng cũng chỉ là nói một hai câu thôi mà…

Khương Việt đang dựa vào ghế xe suy nghĩ về cuộc sống, tâm trạng trong lòng vẫn luôn thấp thỏm, một đường vừa rồi cũng không nói gì.

Khương Hoan Du ngồi vào ghế điều khiển, dường như có chút bối rối, Khương Việt mở miệng, nói: “Chị, có chuyện gì vậy?”

“Không, không có gì. Chúng ta đi thôi.”

“Vâng.”

Khương Việt tiếp tục dựa vào ghế suy nghĩ về cuộc sống.

Khương Hoan Du khởi động xe, chậm rãi lái xe rời khỏi nhà Dư Thâm Lam.

Đứng tại chỗ nhìn xe Khương Hoan Du càng ngày càng đi xa, Dư Thâm Lam khẽ mỉm cười.

Dường như cậu…Có rất nhiều ảo giác, mà những cái ảo giác đó lại không giống như là ảo giác. Chúng rất chân thật và thật sự tồn tại.

Khương Hoan Du đối với cậu thật sự không phải là không có cảm giác.

Câu trả lời như vậy thật sự khiến Dư Thâm Lam rất vui vẻ.

Trên đường về, vài lần Khương Hoan Du đã muốn tìm cơ hội mở miệng hỏi Khương Việt, nhưng nhìn bộ dạng như muốn đổ bệnh của cậu ta cô lại không đành lòng mà hỏi.

Cứ coi như là mình không biết đi, Khương Việt cũng không dự định nói ra mà, thêm một người nữa biết sẽ chỉ càng làm cậu ta thấy bối rối.

Chuyến du lịch này có thể nói thật sự thay đổi quá nhiều chuyện.

Vài ngày sau, thứ ba.

Thẩm Ngọc Lâm và Khương Tất Đạt trở về sau chuyến du lịch cùng với mấy người cao tuổi trong khu phố, cuối cùng cũng có thời gian để đi kiểm tra lại hàm răng của mình.

Buổi sáng Khương Hoan Du đã dậy từ sớm, đi ra vùng ngoại thành đón Thẩm Ngọc Lâm, sau đó đưa bà tới phòng khám nơi Dư Thâm Lam đang làm việc.

Lần này Thẩm Ngọc Lâm ra ngoài đặc biệt mang rất nhiều hải sản trở về, nhét đầy cốp xe của Khương Hoan Du.

“Mẹ, lần đầu tiên con thấy có người mang quà lưu niệm về là kim chi đó. Với lại nhiều như vậy, mẹ muốn con ăn đến tan nát cõi lòng sao?” Khương Hoan Du thật sự không thể hiểu được cái hành động mang đồ chua về của Thẩm Ngọc Lâm, không biết rốt cuộc bà đã đem bao nhiêu hũ kim chi về nữa.

“Con mang về đi, không biết nấu gì thì cứ nấu chút cháo rồi ăn cùng với kim chi là được, ha ha. Lúc đi du lịch mẹ với ba con đã gọi một bát mỳ cùng với một nồi lẩu xiên, bọn họ đều mang kim chi ra thay cho món khai vị.”

“Vậy lát nữa mẹ mang về mà tiếp tục ăn với ba, con không cần.”

“Con không cần nhưng Khương Việt lại cần đấy. Đúng rồi, mang một chút tới cho Thâm Lam nữa. Với lại lâu lắm rồi Thâm Lam không đến nhà mình ăn tối, cuối tuần này bảo nó đến nhà mình ăn một bữa đi.”

Mỗi lần Thẩm Ngọc Lâm nhắc tới Dư Thâm Lam là lại thao thao bất tuyệt, cũng không chú ý tới gương mặt bối rối của con gái mình.

“Nó ở một mình, chắc chắn sẽ không ăn cơm đầy đủ. Ai, thật là một đứa trẻ ngoan, con không có việc gì thì quan tâm tới nó một chút.”

“…Mẹ, con gái mẹ cũng sống một mình mà. Tại sao mẹ không nhờ ai đó đến chăm sóc con chứ.”

“Không phải có Khương Việt ở đấy sao, hai đứa các con mẹ không cần phải lo lắng.”

Khương Hoan Du bất lực. Lúc hai người đang nói chuyện thì cũng vừa hay đến phòng khám nha khoa.

Khương Hoan Du đỗ xe xong rồi đi cùng với Thẩm Ngọc Lâm vào bên trong.

Hai người vừa đẩy cửa kính bước vào liền nhìn thấy một bác sĩ nam mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang đứng ở quầy lễ tân viết viết gì đó. Người đó quay lại nhìn thấy bọn họ, lập tức mỉm cười.

“Dì, chị.”

Dư Thâm Lam chào hỏi Khương Hoan Du và Thẩm Ngọc Lâm, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Khương Hoan Du.

Đôi tai của Khương Hoan Du đều nóng lên. Bộ dạng mặc trang phục bác sĩ của Dư Thâm Lam, thật sự rất đẹp. Vừa trẻ trung lại vừa đẹp trai, ngay cả khi mang khẩu trang chỉ để lộ ra một đôi mắt, nhưng vẫn khiến người khác liếc mắt một cái đều không thể quên được.

Khương Hoan Du cảm thấy có khả năng mình thật sự bị điên rồi.

Thẩm Ngọc Lâm vừa nhìn thấy Dư Thâm Lam, lập tức kéo dài giọng: “Ai da, Thâm Lam, mới mấy ngày không gặp mà đã gầy thế này? Mau tới nhà dì ăn cơm đi, dì sẽ làm mấy món cháu thích ăn.”

Cô y tá ở quầy lễ tân nhìn thoáng Thẩm Ngọc Lâm và Khương Hoan Du, sau đó hỏi dò Dư Thâm Lam: “Bác sĩ Dư, hai người này……”

“Là bệnh nhân đã hẹn trước, cũng là người quen của tôi.”

Dư Thâm Lam chỉ giải thích đơn giản. Cậu chỉ vào chiếc ghế trị liệu trống không bên trong phòng, nói với Thẩm Ngọc Lâm: “Dì, dì vào bên trong chờ cháu, cháu sẽ vào ngay lập tức.”

“Được rồi, bên trong đúng không, để dì vào trước.” Thẩm Ngọc Lâm đi vào bên trong, Khương Hoan Du liền đứng tại chỗ.

“Cậu…Khám giúp mẹ tôi xem, bà ấy nói hình như là bị đau răng.”

“Vâng.”

Khương Hoan Du đột nhiên có cảm giác cuộc nói chuyện của hai người có chút câu nệ. Cũng không biết từ khi nào, Dư Thâm Lam đã tháo khẩu trang xuống, cười với Khương Hoan Du: “Chị, chị ngồi ở sofa kia chờ một chút. Không biết tình trạng của dì như thế nào, cũng không biết sẽ mất bao lâu.”

“…Biết rồi.”

“Chị.”

“Hả?”

“Dì bảo em tới nhà ăn cơm, chúng ta cùng đi sao?”

Khương Hoan Du liếc nhìn đi chỗ khác, gật đầu, đôi tai đều đỏ ứng lên. Mặc dù miệng vẫn còn cố cãi bướng, nhưng cũng vô cùng cam chịu: “Không phải cậu có chân có tay sao, sao không tự đi đi? Tôi không muốn lái xe, cậu lái đi.”

“Được, để em lái.” Dư Thâm Lam mỉm cười tinh tế, chỉ là tình yêu trong đáy mắt không thể nào che giấu được.

Cậu nói với Khương Hoan Du: “Em vào trong trước.”

“Đi đi.”

Khương Hoan Du tới ghế sofa dành cho khách hàng để nghỉ ngơi, khi vừa quay lưng lại, khóe môi không nhịn được mà hiện ra một nụ cười.

Cách đó không xa, Giang Thiên Chỉ đang kiểm tra lại dụng cụ đã nhìn thấy một màn nói chuyện vô cùng thu hút ánh mắt của Khương Hoan Du và Dư Thâm Lam.

Cô nhìn thấy được nụ cười trên mặt Dư Thâm Lam, đó là thứ mà cô ấy chưa từng nhìn thấy một lần nào. Kể cả khi còn học cao trung, lúc Dư Thâm Lam nhận được giải nhất kỳ thi Olympic Toán học, cậu cũng chưa từng cười như vậy.

Hóa ra không phải cậu không thích cười, chỉ là không gặp được người kia mà thôi.

Hóa ra, người kia chính là Khương Hoan Du, là chị gái của Khương Việt.

Lúc này, Giang Thiên Chỉ mới nhận ra, vì sao buổi tối ca hát ngày hôm đó, Dư Thâm Lam lại quan tâm Khương Hoan Du như vậy.

Cô ấy ghen tỵ, thật sự, thật sự rất ghen tỵ với Khương Hoan Du.