Chương 11: Biện pháp phòng tránh

Editor: YuuLần đó, Khương Hoan Du và Dư Thâm Lam không sử dụng bất cứ biện pháp phòng tránh nào.

Ngày hôm sau, Khương Hoan Du bí mật đến hiệu thuốc để mua thuốc tránh thai khẩn cấp. Nhưng sau khi uống không được bao lâu, người cô bắt đầu phát ban rồi sốt. Cô cảm thấy mình như sắp chết, lại không biết mình bị bệnh gì, sau đó, cô sợ nó có liên quan đến loại thuốc cô vừa uống, cũng không dám nói cho người nhà biết.

Khương Hoan Du nhờ Lâm Tiểu Nhu đưa mình tới bệnh viện để khám da liễu. Lâm Tiểu Nhu cũng chỉ nghĩ là Khương Hoan Du bị dị ứng với hải sản. Kết quả bác sĩ hỏi Khương Hoan Du đã ăn những gì, Khương Hoan Du thành khẩn trả lời rất thẳng thắn: “Có dùng thuốc tránh thai khẩn cấp. Buổi sáng uống xong lập tức bị phát ban.”

Bác sĩ cũng không cảm thấy kỳ lạ lắm, dù sao cũng gặp nhiều trường hợp như thế này rồi. Nhưng Lâm Tiểu Nhu ở bên cạnh hoàn toàn bị sốc.

Từ lúc Khương Hoan Du khám bệnh cho đến lúc đi lấy thuốc xong, Lâm Tiểu Nhu vẫn luôn ở trong trạng thái hoang mang tột độ. Sau khi đi ra khỏi bệnh viện, Lâm Tiểu Nhu mới kéo tay Khương Hoan Du hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao cậu lại uống thuốc tránh thai khẩn cấp? Tại sao cậu lại dùng nó?”

Bởi vì vừa mới cãi nhau với Dư Thâm Lam, tâm trạng Khương Hoan Du thật sự không tốt chút nào. Cô hạ giọng nói: “Cậu còn muốn hỏi vì sao tớ dùng nó sao?”

“Cậu……Cậu cậu cậu cậu……Cậu với ai hả! Người đàn ông đó là ai!!! Có phải hắn ta cưỡng bức cậu đúng không?! Có cần phải báo cảnh sát không?!”

“Không cần phải báo cảnh sát, không phải bị cưỡng bức, là tớ cưỡng bức người ta mới đúng.”

“Cậu cưỡng bức? Rốt cuộc là ai, cậu có bạn trai từ lúc nào vậy hả?”

Vốn dĩ chuyện này Khương Hoan Du cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý ở trong lòng. Bởi vì chuyện đã đến nước này rồi, nếu không nói với Lâm Tiểu Nhu, nhất định Lâm Tiểu Nhu sẽ phát điên lên. Lâm Tiểu Nhu chắc chắn sẽ tra khảo cô trên trời dưới biển, thậm chí không cẩn thận còn làm lộ ra với người khác.

Khương Hoan Du thở dài, nói: “Là Dư Thâm Lam, tớ với Dư Thâm Lam. Nhưng chúng tớ không ở bên nhau, một chút cũng không dính dáng tới nhau. Chỉ là tối hôm qua vô tình uống nhiều quá nên mới ngủ một đêm.”

Dư Thâm Lam!!!

Lâm Tiểu Nhu nghe xong càng ngạc nhiên gấp vạn lần, cô ấy không chắc chắn mà hỏi lại: “Là anh em tốt của Khương Việt, Dư Thâm Lam? Là Dư Thâm Lam mà chúng ta quen biết sao?”

“Chẳng lẽ còn một Dư Thâm Lam thứ hai sao?”

“Trời ạ, hai người…Hai người uống rượu như nào mà để xảy ra chuyện như vậy thế này…Không đúng, cậu vừa mới nói chính cậu là người cưỡng bức cậu ta? Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Khương Hoan Du cúi đầu nhìn chằm chằm vào túi thuốc trên tay mình, nói: “Tớ thích cậu ấy, cứ như vậy thôi.”

“Cậu —— Cậu thích cậu nhóc đó?” Lâm Tiểu Nhu thật sự cảm thấy mình chính là kẻ ngốc mà. Mỗi ngày hai người đó đều lắc lư trước mắt cô ấy như vậy, vậy mà cô ấy một chút cũng không phát hiện ra tâm tư của Khương Hoan Du.

“Ừ, tớ thích cậu ấy. Chỉ có cậu biết thôi, tớ sẽ không nói cho bất cứ ai biết, kể cả cậu ấy.”

“Nhưng không phải hai người đều đã…Cậu cũng sẽ không nói sao?”

“Tớ chưa từng nghĩ tới chuyện có bất cứ quan hệ nào với cậu ấy. Tối hôm qua chỉ là một việc ngoài ý muốn, là tớ không kìm lòng được, là tớ sai. Tớ cũng đã giải quyết xong với cậu ấy rồi, cùng nhau quên những chuyện đã xảy ra, thì đương nhiên sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa.”

“Cậu có phải kẻ ngốc không vậy Khương Hoan Du. Loại chuyện này làm sao có thể quên được chứ!”

Khương Hoan Du mỉm cười, cố gắng kìm nén giọt nước mắt của mình lại, cô kiên định nói với Lâm Tiểu Nhu, cũng như là tự nhủ với chính mình: “Tớ có thể quên, tại sao tớ không thể quên chứ.”

Vào những ngày cuối hè năm đó, Khương Hoan Du cố gắng kìm nén những giọt nước mắt của mình, cùng với tình cảm của mình đối với Dư Thâm Lam.

Sau đó, Khương Hoan Du dường như đã thật sự quên được, cũng đã bốn năm trôi qua.

Nhớ lại những gì đã xảy ra vào lúc đó, dường như đó thật sự là chuyện của rất lâu về trước.

Khương Hoan Du lặng lẽ rửa mặt. Lâm Tiểu Nhu cũng nhận thức được mình vừa mới nói những chuyện không nên nói, nên cô ấy cũng lặng lẽ đứng ở bên cạnh Khương Hoan Du nhìn cô rửa mặt.

Một lát sau, Khương Hoan Du cũng rửa mặt xong. Cô thoa một chút kem dưỡng da rồi bắt đầu trang điểm.

Khi đang bôi kem nền lên mặt, cô hỏi Lâm Tiểu Nhu: “Cậu nói buổi chiều đi ăn bồi bổ thân thể, định ăn cái gì vậy?”

“…Cái gì cũng được, cậu muốn ăn cái gì?”

“Tiệc buffet hải sản ở khách sạn Thiên Thành, được không?”

Trong quán cà phê internet của Khương Việt, Khương Việt và Dư Thâm Lam đang ngồi ở một chỗ riêng biệt để chơi game.

Ngón tay của Khương Việt nhanh chóng di chuyển một cách điệu nghệ trên bàn phím, tay phải không ngừng nhấp chuột, vô cùng chăm chú cùng với đối phương đoạt lấy con rồng. Mà đồng đội Dư Thâm Lam của cậu giống như đem tất cả những bực tức trong lòng vào trong game, đánh nhau vừa hung ác lại vừa khốc liệt.

Bọn họ cùng nhau chơi đến 5 giờ chiều, sức lực cũng hao tổn không ít.

Dư Thâm Lam châm thuốc của mình xong, cầm lấy hộp thuốc lên rồi lắc nó, xác nhận rằng trong hộp trống không mới quay sang hỏi Khương Việt: “Còn thuốc không?”

“Từ trưa đến giờ mày hút cũng đủ rồi đấy lão tẩu thuốc ạ!” Khương Việt thật sự không thể nhìn được nữa, cái gạt tàn gần tay Dư Thâm Lam đã tràn đầy tàn thuốc lá.

Dư Thâm Lam không trả lời, Khương Việt quan tâm hỏi: “Mày làm sao vậy, tâm trạng không tốt à?”

Dư Thâm Lam xoa xoa cổ họng khô khốc của mình, sau đó cầm lấy bình nước khoáng lên uống mấy ngụm, nói: “Một vài việc nhỏ.”

Lúc này, điện thoại Dư Thâm Lam lại reo lên. Cậu liếc mắt một cái, khẽ cau mày lại.

“Này, tao thấy điện thoại mày reo lên không ngừng suốt chiều nay rồi đấy. Có bạn gái rồi à?”

“Không, là Giang Thiên Chỉ. Tao quên chưa nói với mày, hiện tại tao với cô ấy là đồng nghiệp.”

“Giang Thiên Chỉ?” Khương Việt cảm thấy cái tên này rất quen, suy nghĩ một chút liền nhớ ra: “Có phải bạn học hồi trung học của chúng ta, Giang Thiên Chỉ đúng không. Hai người cũng thật là có duyên, hiện tại còn trở thành đồng nghiệp nữa chứ.”

“Có duyên sao?” Dư Thâm Lam không cảm thấy vậy.

“Cũng có thể coi là có duyên, mày xem tao còn chưa gặp lại cô ấy lần nào. Đúng rồi, cô ấy nhắn tin cho mày có chuyện gì vậy?”

“Muốn gọi tao đi hát cùng, nhưng tao thật sự không muốn đi.”

Vừa nghe thấy mấy cái hoạt động giải trí như là ca hát, Khương Việt lập tức cảm thấy có hứng thú. Cậu ta cũng khuyến khích Dư Thâm Lam: “Mày nói với cô ấy đi, chúng ta đi cùng nhau, lâu lắm rồi tao cũng chưa gặp lại cô ấy.”

Dư Thâm Lam đặt bình nước xuống, lắc lắc cổ tay có chút đau nhức của mình, không hứng thú nói: “Quá mệt, mày muốn đi thì cứ đi, tao về nhà ngủ.”

“Nhưng người mà người ta muốn rủ là mày chứ có phải tao đâu, chúng ta cùng nhau đi chơi có sao đâu. Đương nhiên sẽ không để con gái nhà người ta trả tiền, tối nay tao bao, được không?”

Dư Thâm Lam thấy bộ dạng của Khương Việt lúc này thật sự rất muốn đi, vì vậy cậu cũng không kiên quyết từ chối nữa.

Dù sao tâm trạng bây giờ cũng không được tốt, có thể vui chơi một lúc rồi hát vài bài coi như phát tiết cũng được.

“Vậy đi, để tao trả lời cô ấy.”

Màn đêm buông xuống, những cơn gió đêm mùa thu cũng bắt đầu thổi.

Khương Hoan Du cùng Lâm Tiểu Nhu ăn một bữa hải sản no nê tại khách sạn Thiên Thành xong liền cùng nhau tới trung tâm thương mại bên cạnh đi dạo, coi như là để tiêu hóa bớt thức ăn.

Bởi vì là vào cuối tuần, trung tâm thương mại vô cùng náo nhiệt, đặc biệt là khu vui chơi ở tầng ba.

Khương Hoan Du bị Lâm Tiểu Nhu kéo đến khu vui chơi bên này để gắp thú bông. Kỹ thuật của Lâm Tiểu Nhu thật sự rất kém, cô ấy đã tiêu liên tục hết 50 xu chơi trò chơi, nhưng cũng chưa một lần gắp được vào chân của con thú bông.

Khương Hoan Du dựa vào máy gắp thú bông ăn kem ốc quế, cảm thấy vô vị mà khuyên cô ấy: “Từ bỏ đi, buông tha cho con gấu bông đấy, buông tha cho cả tớ nữa, được không.”

“Không, tớ nhất định phải gắp được một con đem về.” Lâm Tiểu Nhu càng bại càng hăng, thật sự không muốn chịu thua.

Tiền xu trong tay gần như đã hết, Lâm Tiêu Nhu rút trong túi ra một xấp tiền giấy màu đỏ có hình ông Mao đưa cho Khương Hoan Du: “Cậu giúp tớ cầm tiền đi đổi xu với, tối nay tớ sẽ quyết chiến với cái máy này.”

Khương Hoan Du thật sự không còn cách nào khác, lười biếng dùng ngón tay kẹp lấy xấp tiền, hỏi: “Đổi bao nhiêu?”

“Đổi hết.”

“…”

Khương Hoan Du cạn lời đi đến máy đổi tiền tự động để đổi tiền xu. Một trăm đồng tiền xu dùng để chơi trò chơi từ trong máy rơi ra, cô cúi đầu nhặt, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Khương Việt.

“Chị?”

Khương Hoan Du ngẩng đầu lên, quả nhiên là Khương Việt, bên cạnh cậu ta còn có Dư Thâm Lam, còn có……Mấy người con gái đi theo sau hai người họ nữa.

Mấy người con gái đó đều trang điểm rất xinh đẹp, trông rất trẻ trung, thoạt nhìn cũng không lớn hơn Khương Việt là mấy.

Thật là kỳ lạ, mặc dù cô cũng chỉ lớn hơn hai người họ hai tuổi, tại sao Khương Hoan Du lại cảm thấy mình thật sự già đi rất nhiều.

“Tới chơi với bạn bè sao?” Khương Hoan Du hỏi Khương Việt, ánh mắt liếc sang một bên khác, cố tình tránh ánh mắt của Dư Thâm Lam.

Tối hôm qua tát Dư Thâm Lam một cái, cô hiện tại thấy hơi xấu hổ.

“Em đi hát với mấy người bạn cùng học trung học. Vẫn còn sớm nên tới đây chơi một lúc. Sao chị lại ở đây? Tới một mình sao?” Khương Việt nói.

Khương Hoan Du chỉ cho Khương Việt một cô gái dù đã kết hôn nhưng vẫn chiến đấu quyết liệt với máy gắp thú, cô có chút bất đắc dĩ nói: “Lâm Tiểu Nhu điên rồi. Tối nay cô ấy mà không gắp được gấu bông, xem chừng chị cũng không thể về nhà được.”

Khương Việt nhìn thấy Lâm Tiểu Nhu, hai mắt lập tức sáng lên, cậu ta đi qua chỗ cô ấy.

Khương Hoan Du cũng đang muốn quay trở lại đấy, lại nghe thấy một cô gái trong nhóm người đi với bọn họ nói với Dư Thâm Lam: “Thâm Lam, chúng ta cũng tới đó đi, tớ cũng muốn gắp thú bông.”

Thâm Lam, gọi tên thật thân mật.

Khương Hoan Du nhìn thoáng cô gái đó, lúc cười rộ lên trông rất ngọt ngào, nhưng thật sự không vừa mắt cô lắm.

Dư Thâm Lam không nhìn Giang Thiên Chỉ, chỉ lặng lẽ nhìn Khương Hoan Du, sau đó nói: “Được.”

Nghe thấy lời này, Khương Hoan Du lập tức rời khỏi chỗ máy đổi tiền tự động, đi nhanh tới chỗ Lâm Tiểu Nhu.