Bỏ mặc chân và tay đang rỉ máu nhìn đồng hồ Thiên Băng chạy nhanh "muộn rồi" cô nghĩ.
Trước mặt cô là THPT Hoa Viên, nơi cô sẽ tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình.
Ngôi trường này tuy không phải trường quốc gia như cô đã từng học nhưng nó khá khang trang, khuôn viên trường rất đẹp và sạch sẽ sân trường phủ kín màu xanh mát và những sắc hoa đang nở rộ.
Những khu phòng học, bộ môn.. rộng rãi, học phí ở ngôi trường này không phải rẻ nhưng giờ muốn tìm một nơi khác cũng khá khó với Thiên Băng bây giờ cô sẽ cố gắng dành học bổng để đỡ phí học.
Đứng ngắm nhìn hồi lâu cô giật mình giờ chắc cũng đã vào lớp 15 phút rồi Thiên Băng vội đi lên phòng hiệu trưởng.
Vết xước trên làn da trắng mịn của cô đang rỉ máu Thiên Băng cắn chặt môi cố nhấc chân lên lầu ba.
Cốc.. Cốc..
– "Mời vào"
Thiên Băng nhẹ nhàng mở của bước vào phòng xung quanh bày chí khá đơn giản căn phòng này khá đặc biệt khi cô thấy những chậu cây cảnh được đặt rất nhiều trong phòng cách bày chí rất đẹp tạo cho người ta cảm giác thoải mái khi vào đây.
Trên bàn hiệu trưởng một người trung niên chắc khoảng 60 tuổi khuôn mặt hiền hậu. Thấy Thiên Băng bước vào thầy ngước mặt lên nhìn.
– "Em chào thầy"
Cô cúi người xuống lễ phép.
– "Em là học sinh mới chuyển đến"
Giọng thầy ấm áp nhẹ nhàng
Còn học sinh nữ thỉnh thoảng liếc nhìn cô rồi lại nói gì đó.
– "Em giới thiệu về bản thân đi"
Cô vẫn im lặng khuôn mặt thanh tú của cô toát lên vẻ lạnh lùng làm không khí lớp căng thẳng lên.
– "Em ngồi đâu thưa cô"
Câu hỏi của Thiên Băng làm cô giáo và mọi người ngạc nhiên.
– "Bàn cuối chỗ Thiên Văn còn trống một chỗ em xuống ý ngồi đi"
Cô chỉ tay về phía cuối lớp dãy ngoài cạnh cửa sổ.
Có vẻ thái độ không mấy gần gũi của Thiên Băng nên mọi người cũng nhanh chóng quay lại tiết học.
Chỉ còn vài người thì thầm to nhỏ.
– "Con nhỏ đó có gì hay ho chứ, nó rõ sướиɠ được ngồi cùng hoàng tử của chúng ta"
– "Yên tâm đi nó không ngồi đó được đâu"
– "Nhìn đã thấy ghét rồi"
Thiên Băng biết họ đang nói ai cô không quan tâm những lời nói đó.
Đặt cặp xuống, ngồi cạnh phía cánh cửa. Do vết xước lúc sáng còn đau nên trượt tay đặt cặp hơi mạnh làm cậu học sinh cùng bàn tỉnh dậy.
– "Cô là ai, ai cho cô ngồi đây cút ngay"
Cậu ta đứng bật dậy đập mạnh vào bàn nói lớn. Mọi sự chú ý của cả lớp lại đổ dần về phía cô.
Nhìn quanh mọi người cô thấy ánh mắt họ nhìn học sinh nam trước mặt cô có vẻ dè chừng giờ cô mới ngửa mặt lên nhìn cậu học sinh này.
– "Lại là cô, sao cô lại ở đây"
Cậu ta nheo mày nhìn Thiên Băng với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Cố gắng nhớ lại, tên trước mặt cô không phải người làm cô đến muộn đây sao "đúng là oan gia mà".
Cô không ngần ngại nhìn thẳng vào mắt cậu ta.
– "Ai cho cô ngồi đây đi ra mau"
Anh ta chỉ tay ra phía ngoài. Thái độ này làm Thiên Băng rất khó chịu ngày hôm nay là một ngày không hề may mắn với cô giờ mọi người cũng đang chú ý không muốn nói nhiều cô cũng không muốn gây gổ với ai cô còn là học sinh mới nữa.
Nhìn lên bảng rồi giở tập ra cô coi như không có ai tồn tại vậy.
Anh ta vẫn nổi khùng vô cớ hét lên
– "Cô điếc à có nghe tôi nói không hay giờ muốn tôi lôi cô ra sao"
Thái độ thờ ơ của cô càng làm cậu ta nổi điên lên.
– "Thiên Văn em ngồi xuống cho tôi đang trong giờ học em muốn quậy thì đi ra ngoài"
Giọng cô khó chịu
Thiên Văn nhìn cô rồi lấy chân đạp mạnh chiếc ghế ngồi của cậu ta rồi một mạch đi ra ngoài.
Từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên cô gặp một người ngang ngược đến vậy.
Hình như mọi người đã quá quen thuộc nên mọi người chẳng mấy bận tâm.
Lớp học lại được tiếp tục, giờ không gian im ắng chỉ còn tiếng bút viết và tiếng cô giảng bài, Thiên Băng thở dài chống cằm nhìn ra cửa sổ.