"Mỗi con người đều trải qua những nỗi đau họ không thể hạnh phúc mãi với thế giới tươi đẹp được"
Thiên Băng đã từng nghe nói vậy, cô không hiểu hết được câu nói lúc đó.
Đúng vậy con người thường có rất ít thời gian tĩnh lặng để nhìn lại cuộc sống và bản thân họ, để một ngày nào đó họ nhận ra rằng những thói quen hằng ngày sẽ biến mất ngay cả nếp sống và gia đình, người thân.
Cô đã quá phụ thuộc vào họ để giờ khi mất đi mới có cảm giác mọi thứ trống trải vô nghĩa.
Khi con người trải qua quá nhiều đau đớn họ sẽ có những cách vượt qua nó. Thiên Băng cũng vậy những cú sốc cô phải chịu đựng nó đã thành những vết thương trong tim cô chúng chẳng bao giờ lành lại được nữa.
Từ đêm hôm đó Thiên Băng trở thành một con người hoàn toàn khác cô thu mình lại xa lánh mọi người xung quanh.
Duy Vũ và Thanh Thanh cô cũng không trách họ cô đâu muốn níu kéo thứ không thuộc về mình nhưng cô cũng đâu cao thượng đến mức giờ có thể coi họ là bạn và quên hết được chuyện tối hôm đó.
Cứ đứng đó nhìn anh giờ cô mới thấy anh gầy đi rất nhiều mắt anh lộ rõ quầng thâm sao anh phờ phạc đến vậy
– "Anh Duy Vũ anh có sao không"
Tiếng Thanh Thanh làm cô giật mình chuyển ánh mắt đi nơi khác. Thanh Thanh chạy lại đỡ anh dậy nhìn họ hạnh phúc vậy cô không đủ can đảm đứng đó quay lưng đi cô chỉ để lại một câu.
– "Xin lỗi tôi không cố ý"
Giọng nói của cô làm người nghe thấy lạnh lẽo xa cách chính cô cũng không biết mình như vậy từ khi nào nữa.
– "Anh có sao không anh lại chảy máu nữa rồi để em đưa anh đến bác bệnh viện"
– "Không sao đâu"
Duy Vũ lau máu từ trên mũi đang chảy xuống anh lững thững bước đi anh biết anh đã làm tổn thương Thiên Băng thật rồi.
Nhìn dáng Duy Vũ mệt mỏi, bóng lưng anh cô đơn Thanh Thanh không khỏi sót xa.
– "Thật sự em muốn chuyển trường sao"
– "Vâng"
– "Em suy nghĩ kĩ chưa nếu em có khó khăn có thể nói thầy cô và bạn bè sẽ giúp đỡ em"
Bạn bè sao giờ cô còn bạn sao Thiên Băng chua sót nghĩ.
– "Cảm ơn thầy đã quan tâm em suy nghĩ kĩ rồi"
– "Năm nay còn là năm cuối em thật sự muốn đi"
Nhìn ánh mắt kiên quyết của Thiên Băng hiệu trưởng chỉ biết lắc đầu tiếc nuối khi trường Minh Viễn sẽ mất đi một học sinh ưu tú.
Cúi chào hiệu trưởng cô bước ra ngoài nhìn quanh ngôi trường đã gắn bó với cô 17 năm qua những kỉ niện đẹp về con người khung cảnh cô sẽ nhớ mãi nơi này.
Ra sân bay cầm vé máy bay trên tay Hà Nội nơi cô sẽ đến nơi cô sẽ bắt đầu cuộc sống tự lập khi chỉ một mình. Nơi mà cô sẽ quên đi mọi nỗi đau này.