Chương 11

"Chúng ta không thể nhớ những ngày đã qua, nhưng chúng ta có thể nhớ những khoảnh khắc".

Ông tần đã từng nói với Thiên Băng như vậy. Đứng trước mộ của bố mẹ cô tự hứa

– "Con sẽ sống thật tốt bố mẹ luôn bên con mà! Đúng không?"

Nước mắt cô lại rơi dù đã cố nhủ với lòng sẽ cố gắng vượt qua nhưng trước giờ cô đâu mạnh mẽ như vậy cô luôn ỷ lại vào bố mẹ cô thụ động cô sống trong hạnh phúc quá lâu chưa từng biết những vấp ngã thì làm sao cô có thể tư mình đối mặt với mọi chuyện sau này được.

– "Thiên Băng à về thôi trời sắp tối rồi"

Duy Vũ lại gần vỗ nhẹ vào vai Thiên Băng. Cô lau nước mắt quay lại gật đầu với anh rồi hai người cùng đi về. Trên ôtô im lặng kì lạ Thiên Băng nãy giờ chỉ quay mặt ra cửa kính, cô như người mất hồn vậy.

– "Mai anh đến đón em đi học"

Giọng nói nhẹ nhàng của anh phá tan không khí im lặng.

– "Vâng"

Cô không biết nãy giờ anh chỉ chăm chú nhìn cô cô như vậy anh đau lòng hơn ai hết. "Bao giờ em mới trở lại là Thiên Băng của trước kia" Duy Vũ thầm nghĩ anh chỉ muốn cô lại vui vẻ hồn nhiên người luôn chọc phá anh chứ không phải một người im lặng buồn bã như hiện tại.

Reng.. reng.. Tiếng chuông điện thoại của Duy Vũ vang lên,

– "Xin lỗi để anh chờ hơi lâu giờ chúng ta đi được rồi"

Khoác cặp lên vai cô cùng anh đi ra cửa.

Đi một lúc đây đâu phải đường đến trường cô thắc mắc.

– "Anh định đi đâu vậy?"

– "Hôm nay chúng ta sẽ nghỉ học một hôm"

Nhìn con đường này cô cũng đoán ra anh đinh lai cô đi đâu. Hơn tháng nay cô chưa ra đây rồi khung cảnh vẫn vậy những bông hoa oải hương vẫn khoe sắc và tỏa hương mọi thứ thật yên bình cô dường như quên hết mọi chuyện đã sảy ra cô đắm chìm trong không gian bình yên này. Chỉ có ở đây mới khiến Thiên Băng thoải mái.

Cô rất cảm ơn vì sau những chuyện sảy ra vẫn luôn có anh bên cạnh cô cô vẫn có nơi để dựa dẫm.

– "Cảm ơn anh vì đã luôn ở bên em như vậy"

Dựa vào vai anh cô thì thầmthầm.

Ánh mắt của Duy Vũ xa xăm giờ anh không biết phải làm gì anh không thể cho cô biết bệnh tình của mình cũng không thể rời bỏ cô lúc này được.

– "Nếu một ngày anh rời bỏ em em có ghét anh không"

Cô ngửa đầu lên nhìn anh ánh mắt anh cố tránh né cô. Thiên Băng cảm thấy có chút bất an.

– "Sao anh lại nói vậy có phải anh cũng định bỏ rơi em không?"

Nước mắt cô bắt đầu chảy xuống cô đã mất bố mẹ giờ anh bỏ cô làm sao cô sống được anh rất quan trọng đối với cô anh và bố mẹ là cả sinh mạng của cô mất đi họ thì sự sống của cô cũng đâu còn.

Nhìn Thiên Băng như vậy tim anh thắt lại, anh mỉm cười ôm cô

– "Ngốc lắm anh chỉ nói nếu như thôi"

Cô ôm chặt anh.

– "Đừng bao giờ bỏ em lại một mình xin anh đấy"

Anh lai cô về nhà hôn nhẹ lên trán cô

– "Anh mãi yêu em!"

Chờ cô bước vào trong nhà Duy Vũ phóng thẳng xe đi anh lao mình trong bóng tối những cơn gió rít bên tai dừng xe lại ở quán rượu nhỏ bên đường Duy Vũ đã uống rất nhiều anh không muốn mọi chuyện như vậy anh phải bảo vệ người con gái anh yêu nhưng giờ liệu anh có thể.

– "Dạo này nhìn anh xanh xao lắm anh bị bệnh xao?"

Ngồi ăn ở căng-tin Thiên Băng thấy Duy Vũ không ăn cô hỏi. Ngạc nhiên bởi câu hỏi của cô Duy Vũ sợ cô biết nên cười xoa đầu cô.

– "Không sao đâu anh vẫn khoẻ lắm em nhìn xem này"

Anh giơ cánh tay lên gồng cho cô xem nhìn anh Thiên Băng không nhịn được cười.

– "Luôn tươi cười như vậy nha anh không muốn thấy em khóc nữa"

Anh giơ tay xoa nhẹ vào má cô. Gần đây cô đã vui vẻ hơn nhiều anh cũng bớt lo hơn.