Chương 7

Editor: Mưn

07.

Cuối tháng tám, cũng đã vào mùa tựu trường.

Đủ loại xe ô tô hạng sang đậu ngoài cổng trường cao trung số một Hỗ Giang, người qua đường cũng đã quen với điều này.

Dù sao trường cao trung số một ở Hỗ Giang và trường cao trung số bảy Thượng Hải đều là những trường cấp ba quý tộc ở Thượng Hải, học sinh có thể vào đây đều là con nhà giàu hoặc có quyền thế.

Một chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen tới từ ngã tư chạy tới, đậu bên kia đường.

A Bưu xuống xe, mở cửa xe cho Tống Tri Hoan đang ngồi phía sau xe: "Tiểu thư, chúng ta đã tới rồi."

Tống Tri Hoan ậm ừ, cầm chiếc cặp trên ghế, đeo lên lưng rồi bước ra xe.

A Bưu lập tức đóng cửa xe, đang muốn mở miệng: "Tiểu..."

Tống Tri Hoan quay đầu nhìn anh ta: "Buổi tối tan học, anh không cần tới đón tôi."

"Nhưng còn thiếu gia bên kia..." A Bưu muốn nói lại thôi, sắc mặt khó xử.

Tống Tri Hoan cười giễu một cái "Chậc chậc". Lạnh giọng nói: "Cha nuôi bảo anh ta tự mình đi mà trở về."

Thấy giọng điệu của cô lạnh lùng, A Bưu theo bản năng run một cái rồi thầm thở dài.

Kể từ buổi tối ba hôm trước, thiếu gia và tiểu thư ai cũng không vui, Tiểu thư mỗi lần nhắc tới thiếu gia lời nào cũng gai góc, thiếu điều muốn làm cho thiếu gia thành nhím mới chịu bỏ qua,

Tống Tri Hoan lạnh lùng nhìn anh ta: "Anh không cần lo lắng cho con người đó, có biết không ?"

A Bưu giật mình: "Đã biết."

Người nghèo chịu khổ như bọn họ luôn là người đáng thương mà.

Tống Tri Hoan điều chỉnh lại quai đeo cặp, mặt không đổi bước chân về phía trường học.

Có cả những bậc phụ huynh, bạn học đều ngoảnh lại nhìn qua cô.

Cô gái thân hình cao gầy, bộ dáng xinh đẹp. Tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục học sinh mùa hè, áo sơ mi trắng và nơ đỏ, váy đen xếp ly kẻ sọc, đôi chân thon dài trắng nõn.

Đôi giày thể thao màu trắng trên chân không được tốt lắm, nửa gót giày nằm dưới chân cô, giây giày buộc bừa bãi, lộ ra chút nổi loạn của tuổi mới lớn.

Một vài nam sinh nhìn chằm chằm vào bóng lưng mảnh khảnh của Tống Tri Hoan nói khẽ:

"Nữ thần của tôi chỉ trong một kỳ nghỉ hè đã luyện được ma thuật băng sơn rồi?"

"Hoa hậu giảng đường có gương mặt lạnh lùng cũng đẹp không kém nha."

"Mấy người có cảm thấy có gì đó kì quái không, bình thường hoa hậu giảng đường với Lương Hoài Châu như hình với bóng, sao hôm nay thấy đúng một người đi học?"

"Hẳn là có chuyện, mấy người nói xem không phải là..."

"Két..." một tiếng còi chói tai phát ra từ tiếng phanh xe máy, đánh gãy lời mấy nam sinh kia.

Thành Minh cười khổ một tiếng, lên án Lương Hoài Châu vừa nhảy xuống xe: "Hoài Châu, người nhà không cho tài xế xe hả?"

Mới năm giờ sáng gọi điện thoại cho anh ta bảo anh ta ra ngoại ô rước về?

Lương Hoài Châu quay đầu lại, nhìn Thành Minh vài giây, lãnh đạm phun ra câu: "Tôi thích thế đấy."

Thành Minh: ".."

Ngài thích đi nữa thì cũng không cần nô dịch anh ta, hắn thật là đáng thương quá đi mất.

Lương Hoài Châu tiến lên hai bước, thấy Thành Minh còn đứng tại chỗ, quay đầu lại ném cho anh ta một ánh mắt lạnh: "Đỗ xe đi rồi xuống căn tin."

"Được rồi, lão đại."

Thành Minh nhận mệnh thở dài một hơi, tìm một chỗ đậu xe, khóa xe kĩ rồi mang theo cặp xách của anh ta và Lương Hoài Châu đi, sải bước đuổi theo chân Lương Hoài Châu.

"Hoài Châu, anh chậm một chút, chờ tôi..."

Đợi Thành Minh đuổi kịp mình, thở hồng hộc: "Anh nói xem anh bị thương thành như vầy rồi còn đi nhanh như vậy làm gì?"

Lương Hoài Châu nghiêng đầu nhìn Thành Minh, hừ một tiếng: "Tôi gãy tay, không phải chân."

Nói xong, liếc đôi mắt giễu cợt nhìn qua chân Thành Minh, nhìn đi chỗ khác.

Thành Minh: "..."

Lớp của Tống Tri Hoan là lớp mười chín, trường cao trung số một Hỗ Giang.

Ở trường cao trung số một Hỗ Giang, trường cao học và sơ trung được chia thành hai cơ sở, có hàng trăm lớp học trong ba khối của cao trung.

Vì vậy, mỗi lớp sẽ đều có tòa giảng dạy riêng.

Tòa nhà dạy học của năm ba, học sinh cuối cấp nằm ở phía Bắc của trường cao trung số một, gần khu trọ của nữ sinh, cách cổng phía nam nơi Tống Tri Hoan đi vào khoảng mười phút đi bộ.

Ngoài ra, lớp mười chín ở cuối hành lang tầng sáu, Tống Tri Hoan phải mất hơn mười phút mới tới lớp học.

Cuối năm cấp ba là thời khắc quyết định nhân sinh, nhưng với đám con nhà giàu lớp mười chín thì dù mặt trời có lên hay hoàng hôn có xuống thì cũng chả có gì khác biệt lắm.

Trong phòng học, có rất ít người nghiêm túc học hành, hơn nửa là đang chới đùa.

Tống Tri Hoan đi thẳng tới hàng ghế thứ tư cạnh cửa sổ ngồi xuống, Trọng Hạ đang ngồi nghe nhạc ở bàn phía trước quay đầu nhìn cô: "Lương Hoài Châu đâu? Sao cô không đi cùng anh ta?"

Tống Tri Hoan nặng nề ném mạnh cặp lên bàn, lạnh giọng nói: "Chết rồi."

Trọng Hạ nhướng mày, với cái giọng điệu này thì.

Trọng Hạ tháo tai nghe xuống, quay người nằm xuống bàn của Tống Tri Hoan, trừng mắt nhìn cô: "Hai người lại cãi nhau?"

Tống Tri Hoan không nói lời nào, mím môi kéo khóa cặp lấy ra một quyển sổ phác thảo ném lên đống sách, cô chất lên như một ngọn núi nhỏ và bắt đầu sắp xếp các bài kiểm tra và sách trong ngăn bàn.

Trọng Hạ chăm chú nhìn động tác của Tống Tri Hoan, cười như đã biết gì đó.

Cô rất hiểu Tống Tri Hoan, chỉ cần cô ấy không vui, cô thích tìm gì đó làm để phân tán sự chú ý của mình.

Tống Tri Hoan và Lương Hoài Châu chắc đã xảy ra chuyện gì đó không vui rồi đây.

Trọng Hạ thấy Tống Tri Hoan thu dọn xong bàn học, quay đầu nhìn sang vị trí của Lương Hoài Châu.

Một giây sau, Tống Tri Hoan đứng dậy nhìn Trọng Hạ: "Giúp tôi ném bàn ghế của Lương Hoài Châu ra sau..."

Trọng Hạ quả nhiên cười to.

Cô đứng dậy, vươn vai nhìn Tống Tri Hoan: "Cô không sợ Lương Hoài Châu đánh cô sao?"

"Anh ấy dám?"

Giọng của Tống Tri Hoan lạnh hơn, bắt đầu động thủ đem ghế dựa ra sau, trực tiếp để cái ghế dựa vào góc tường gần vị trí của thùng rác.

Một chiếc ghế đơn đặt cạnh thùng rác, trông thảm cực kỳ.

Trọng Hạ thấy vậy, cố nén cười.

Tống Tri Hoan về chỗ cô, tóm lấy ống tay áo của Trọng Hạ, dắt cô tới cái bàn: "Đến đây, giúp tôi đem cái bàn ra chỗ kia."

Trọng Hạ cười một tiếng: "Ok."

Hai người chung tay đem cái bàn của Lương Hoài Châu đến cạnh thùng rác, rồi quay lại ghế ngồi của mình.

Trọng Hạ mở chai nước khoáng cho Tống Tri Hoan: "Hoan Hoan, cô cùng Lương Hoài Châu rốt cuộc làm sao?"

"Không có việc gì." Tống Tri Hoan uống một ngụm nước, nói: "Lương Hoài Châu từ chối tôi."

Trọng Hạ nhìn Tống Tri Hoan nắm chặt chai nước khoáng trong tay đến trắng bệch, cả chai nước đều bị móp méo. Đưa tay ra vỗ cô một cái, trêu đùa nói: "Cô cứ như thế mà từ bỏ sao?"

Tay Tống Tri Hoan nắm thành quyền, vặn nắp chai, giọng bình tĩnh nói: "Nếu không thì sao? Anh ấy không thích tôi, chẳng lẽ tôi còn muốn làm kẻ bám víu, cứ lao lên lao xuống?"

Trọng Hạ: "Hiện tại cô đang ở trong nhà anh ta, cúi đầu xuống ngẩng đầu lên cũng thấy..."

"Tôi định chuyển ra khỏi nhà." Tống Tri Hoan ngắt lời Trọng Hạ.

Trọng Hạ mí mắt giật giật, lo lắng nói: "Cô tính trở về Tống viên?"

Tống viên là nơi nhà họ Tống sinh sống từ thời Dân Quốc, sau này khi cha của Tống Tri Hoan là Trần Thịnh tái hôn thì lập tức trở thành chỗ ở của ba người kia.

Mà chủ nhân chân chính của Tống viên, một người bị buộc đi Anh còn một người bị mang danh ăn nhờ ở đậu.

Tống Tri Hoan biết Trọng Hạ đang lo lắng điều gì, ngón tay cô vén lọn tóc, để trên đầu ngón tay nghịch nghịch. Giọng điệu đầy kiêu ngạo: "Trang viên biệt thự của tôi cũng không phải chỉ có Tống viên, tôi cũng không muốn trở về cái nhà đó để để trở thành tâm điểm của mấy ánh mắt nóng bỏng của mấy người kia."

Trọng Hạ nghi hoặc: "Vậy cô..."

Tống Tri Hoan cầm điện thoại đang rung không ngừng trên bàn, nhấp vào hộp thoại, mở tin nhắn thoại trước mặt Trọng Hạ.

Giọng nói con trai phát lên từ điện thoại cô, tựa như đang trong quá trình chuyển giọng, khàn khàn lại mang chút non nớt.

"Chị ơi, bà ngoại đã thu dọn phòng chị xong rồi đó, tối em và bà qua đón chị nha."

Tác giả có lời muốn nói: Chúc mừng Lương Hoài Châu nhắc tới tình địch số một: Tân Uẩn, một con chó sói nhỏ đầy mưu mô