Bác tài xế lúc này vẫn đợi hai người ở bên ngoài. Vừa thấy, ông ấy đã đi ra mở rộng cửa xe đợi sẵn.
Dạ Bạch đỡ cô ngồi vào trong xe, mới vòng sang bên kia cánh cửa bước vào.
"Khu nhà xx."
Thịnh Uyển liếc nhìn anh qua kính xe, vẫn vẻ điềm đạm ôn nhu như vậy.
"Khoan đã, nhà tôi."
"Thịnh Uyển, tôi không theo chủ nghĩa vợ chồng mỗi người ở một nơi. Em hiểu chứ." Dạ Bạch cắt ngang lời cô muốn nói tuy không lớn nhưng cũng đủ để cô hiểu. Giờ cô đã là vợ anh.
"..." Thịnh Uyển ngẩn người quay sang nhìn anh.
Bác tài xế phía trước cũng không nhịn được nói."Đúng đấy cháu gái. Ai kết hôn lại mỗi người một nơi."
"Tôi hiểu, chỉ là.. tôi có một số thứ cần lấy." Thịnh Uyển mím môi.
"Tôi sẽ đưa em về lấy sau. Được chứ?" Anh cũng muốn gặp mặt người nhà cô. Cho cô một lời đảm bảo.
"..." Thịnh Uyển bỗng ngẩng mặt lên nhìn anh. Vẫn vẻ điềm đạm ôn nhu ấy luôn là sự chân thành.
Bầu không khí trong xe chỉ là sự im lặng, cả hai cũng không ai nói gì. Thịnh Uyển nhìn ra cửa sổ, Dạ Bạch cũng nhìn ra ngoài.
Tài xế phía trước cười cười lắc đầu."Vợ chồng trẻ bây giờ lạ quá."
Khu nhà cao cấp xx
Sau khi xuống xe, anh đỡ cô xuống.
Bảo vệ nhìn thấy hơi ngẩn ra vội chạy sang."Cậu Dạ, đây là.." Anh ta chưa từng thấy bất cứ ai ra vào khu nhà này ngoài Vĩnh Thụy.
"Vợ tôi."
"..." Bảo vệ nhìn hai người bước vào trong thang máy. Lại nhìn đến bước chân của cô."Mình vẫn còn ngủ mê sao?"
Thang máy mở ra, dãy hành lang rộng rãi. Phía trước là cánh cửa đơn sắc khá lớn.
"Đưa tay vào đi." Anh nhấn mã để nhập vân tay cô vào.
Cô gật gật đầu, đưa vào. Cửa mở ra." Chẳng lẽ, anh dễ dàng tin tưởng một người lạ như vậy sao?"
Cô vừa dứt lời đã nghe tiếng cười khẽ của anh trên đỉnh đầu mình."Em là vợ tôi, người ngoài là chi ai."
"..." Thịnh Uyển hơi xấu hổ. Cô nhìn một lượt căn nhà tuy không quá cầu kỳ nhưng nhìn cũng biết giá trị không hề rẻ.
Anh đỡ cô ngồi xuống ghế, trầm ấm lên tiếng."Để tôi xem chân em thế nào."
"Không cần mà, tôi không sao cả." Cô xua tay.
Dạ Bạch đã nâng chân cô đặt lên đùi mình, nhẹ nhàng gỡ bỏ chiếc giày xuống. Bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn giờ sưng tấy lên ở cổ chân.
"Xin lỗi em, tôi cũng không nghĩ nghiêm trọng như vậy"
"Không liên quan đến anh, do tôi thôi." Lần đầu tiên, một người đàn ông xa lạ chạm vào cô.
Anh lấy hòm thuốc bên cạnh ra, tìm tuýp thuốc mỡ.
"Tôi tự làm được rồi." Cô ngượng ngùng khẽ lên tiếng muốn rút chân lại.
"Em nên học cách làm một người vợ, càng học cách xem tôi là người nhà. Hiểu không?"
Mở nắp ra, anh cho một ít vào tay nhẹ nhàng xoa chân cho cô.
Cảm giác ấm áp từ bàn tay anh hòa cùng vị lành lạnh của thuốc. Chăm chú nhìn vào hành động lo lắng của anh cứ như có dòng nước ấm rót vào lòng cô. Mới hôm qua còn là hai người xa lạ, hôm nay đã là vợ chồng.
"Tôi sẽ cố gắng làm một người vợ tốt." Cô khẽ lên tiếng cũng như hạ quyết tâm trong lòng mình. Cô cũng không trong mong gì vào tình yêu nữa. Anh cũng đã nói cũng cần một gia đình của riêng mình. Nếu như vậy, cô sẽ làm hết sức mình để vun vén cho gia đình nhỏ bé của mình.
"Ừ! Tôi cũng vậy" Anh vẫn chuyên tâm làm việc của mình."Nếu vẫn thấy khó chịu thì đến bệnh viện kiểm tra xem sao." Anh ngẩn mặt lên nhìn CÔ.
Thịnh Uyển cũng đang nhìn anh. Mắt đối mắt, trái tim cô lỡ mất một nhịp. Đây là lần đầu tiên hai người nhìn nhau như vậy. Cô vội quay sang một bên."Khụ. ! Không sao đâu ngủ một giấc sẽ ổn thôi." Chẳng lẽ,cô lại nói mình không có tiền sao.
"Thịnh Uyển, có lẽ em đã hiểu lầm một việc?" Dạ Bạch khẽ cười xoa nhẹ lên tóc cô.
"Hả?" Cô ngẩn ra khi anh lại thân mật như vậy. Còn cả việc, cô hiểu lầm cái gì.
"Tôi không nghèo đến nỗi không nuôi nổi em. Việc tôi bảo em trả chín đồng ở cục dân chính là muốn em hiểu. Mọi việc trong quá khứ điều nằm ở phía sau em. Còn tương lai sẽ hoàn hảo nếu em thật sự cố gắng." Anh chân thành nhìn cô.
"..." Thịnh Uyển ngơ ngác nhìn anh. Hoá ra dụng ý của anh là như vậy. Thật ra, anh là ai. Cô có cảm giác anh biết mọi thứ về mình. Chỉ là.. con người này không thể nhìn thấu được. Anh quá ưu tú, tại sao lại chọn cô kết hôn. Thật sự, anh chỉ đơn giản cần một gia đình của riêng mình như cô sao.
"Được rồi. Em nghỉ ngơi một chút đi. Mệt lắm rồi phải không?" Anh đứng dậy vòng tay bế cô lên.
"Á.." Cô giật mình ôm chặt lấy cổ anh sợ ngã."Tôi.." Cô ấp úng lại xấu hổ.
Dạ Bạch khế cười cũng không nói gì bế cô vào phòng. Đặt cô lên giường..
Cơ thể cô theo phản xạ tự nhiên rung lên.
Dạ Bạch khẽ cười."Tôi không phát tiết bừa như vậy. Em cứ yên tâm ngủ đi. Tôi sẽ không làm gì em khi em chưa sẵn sàng."
"Cám ơn anh!" Cô xấu hổ hơn khi nghe anh nói vậy. Là cô nghĩ xấu cho người ta.
"Mới thoa thuốc không nên đi lại nhiều. Em ngủ đi, chiều sẽ đưa em về nhà." Anh dặn dò xoay người ra ngoài. Khép cửa lại.
Thấy anh đã rời khỏi cô mới dám thở phào. Dù anh có muốn làm gì cô cũng không cản được. Bỗng cô nhìn xuống chân mình cười giễu cợt."Mày nên biết vị trí của mình ở đâu."