Chương 5: Thật Sự Đã Lãnh Chứng (1)

Thịnh Uyển cả đêm không ngủ được, cô thϊếp đi cũng đã gần sáng.

Lúc này, bên ngoài phòng ngủ tiếng lục lọi cử vang lên. Thịnh Uyển nhíu mày, cố mở đôi mắt nặng trĩu. Bên ngoài ánh nắng đã phủ lên toàn bộ ngôi nhà nhỏ.

“Thịnh Uyển, mày giấu tiền ở đâu hả?" Giọng Thịnh Nham không hề kiên nhẫn quát lên.

"... Thịnh Uyển mím môi chống người ngồi dậy. Cô nhìn bàn chân mình hình như đã sưng tấy lên. Do cú ngã ngày hôm qua.

"Rầm!" Cửa phòng bị đá ra không hề nhẹ.

"Tiền đâu, tao nói cho mày biết. Tao đã rất tốt mới nhận mày khi bà ta bỏ mày đi. Mày cũng nên biết điều một chút chứ."

"Con chỉ có nhiều đây. Tin hay không tùy ba" Thịnh Uyển lấy từ trong túi xách ra chiếc ví nhỏ.

Ông ta không tin lao đến giành lấy. Lục tung mọi thứ ném xuống nền gạch."Hừ. tạo thật sai lầm khi thu nhận mày." Ông quát lên cầm lấy tiền bực tức đi ra ngoài.

Thịnh Uyển cố nhịn cơn đau ở chân, với lấy chiếc nạng ở đầu giường đứng dậy đi khập khiễng vào trong vệ sinh cá nhân. Mỗi bước đi điều đau buốt, cô chống tay nhìn mình trông gương."Thịnh Uyển, mày phải cố gắng."

........

Khu nhà cao cấp xx

Vĩnh Thụy sáng sớm đã đợi sẵn bên dưới tiểu khu. Vừa thấy bóng dáng anh xuất hiện lập tức ra mở cửa xe, cung kính."Boss mời!"



"Hôm nay, anh không cần theo tôi. Tôi còn có việc phải làm." Vẫn dáng vẻ ôn nhu, nghiêm túc.

Anh vẫn bộ trang phục tiêu chuẩn, quần tây đen, áo sơ-mi trắng.

"Sao? Tôi không hiểu lắm?" Anh ta ngẩn người không hiểu được ý của boss mình.

"Tôi lãnh chứng. Không muốn gây áp lực cho cô ấy." Lời vừa dứt anh đã bước ra ngoài.

Vĩnh Thụy như bị trời trồng cứ ngơ ngác nhìn theo."Chẳng lẽ, mình vẫn còn ngủ sao." Anh ta gãy gãy đầu.

Dạ Bạch bắt xe đến gần khu nhà cô, mở cửa xuống xe."Chú đợi nhé!"

"Vâng, tôi sẽ đợi." Tài xế gật đầu. Lần đầu tiên, ông nhìn thấy một người như vậy. Quả thật rất khó làm người khác không chú ý. Loại khí chất này như tỏa ra từ trong xương cốt, nhìn cũng biết sẽ không đơn giản.

Dạ Bạch đến ấn chuông cửa.

"Đến ngay đây!" Giọng nói ngọt ngào vọng ra.

"Cạch" cửa mở ra một khe hở nhỏ. Thịnh Uyển hơi sững sờ, là người hôm qua. "Anh đến thật sao? Dù đã nghĩ rất lâu nhưng không thể hiểu là người như anh tại sao lại muốn kết hôn cùng một người xa lạ mà đi đứng không tiện như mình. Là đến nói với cô anh chỉ đùa đúng không?" Rất nhiều suy nghĩ phức tạp.

"Có thể vào không?" Anh cười như không cười lên tiếng.

"Xin lỗi." Thịnh Uyển mở rộng cửa dịch người sang bên cạnh.