"Cút đi lũ khốn." Bà không đợi họ giải thích đã ném cả hợp cháo nóng về phía bọn họ.
"Á..!" Đỗ Tương Tương la lên vì nóng.
"..." Trương Lân.
Thấy bà như vậy hai người vội vàng chạy đi.
Bà hít sâu một hơi dài đi vào trong phòng bệnh. Hai ngày nữa cô đã có thể xuất viện trở về nhà.
"Mẹ đến rồi!" Cô điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
"Ừ.. con thế nào rồi?" Bà ngồi xuống.
"Rất tốt. Mẹ đến sớm vậy, không đi làm ạ?" Cô nhìn nét buồn trên gương mặt bà. Lúc nảy, họ lớn tiếng bên ngoài cô điều nghe thấy.
"Tiểu Uyển, mẹ.. mẹ xin lỗi con." Bà nắm lấy bàn tay cô rưng rưng nước mắt.
"Mẹ, đã xảy ra chuyện gì?" Cô lo lắng.
"Mẹ và ba con đã ly hôn. Mẹ, mẹ sẽ rời khỏi đây. Con hãy tự chăm sóc cho mình nhé. Mẹ biết mình ích kỷ nhưng, con sẽ là gánh nặng cho mẹ. Mẹ.." Bà hơi khựng lại.
"Con hiểu. Mẹ, không cần lo lắng cho con." Cô cố nén nước mắt. Còn chuyện gì thì cứ đến một lượt luôn đi.
"Tiểu Uyển!" Bà ôm cô vào lòng.
Thịnh Uyển cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng nào ai biết cô đã lấy hết can đảm bình sinh để đối mặt với sự thật phũ phàng này.
Con người ai cũng sẽ có sự ích kỷ của riêng mình, cô cũng không ngoại lệ. Vì vậy cô có thể trách ai. Trách bản thân ngu ngốc cứ tin tưởng vào cái thứ gọi là tình yêu. Yêu nhau thì sao cũng sẽ có ngày kết thúc.
Ngày cô xuất viện, một mình trên chiếc xe lăn không một người thân. Cô cười giễu cợt chính bản thân mình.
"Cô gái nhà cháu ở đâu, ta sẽ giúp cháu về nhà." Một người đàn ông trung niên tốt bụng lên tiếng.
"Cháu.." Cô ngập ngừng.
"Cháu đừng ngại, ta cũng có đứa con gái trật tuổi cháu cũng bị tai nạn giờ vẫn còn nằm trong viện. Thấy cháu ta lại đau lòng cho con gái ta"
"Cám ơn chú!" Cô nghe ông nói như vậy cũng không từ chối nữa. Dù sao cô cũng không thể về nhà được.
Ông quả thật là một người tốt, đưa cô vào tận nhà. Cả căn nhà vắng lặng, lạnh lẽo."Người nhà" đối với cô quá xa xỉ. Chẳng ai cần một người như cô trên thế gian này. Tại sao ông trời không cho cô chết đi, cứ để cô sống trong khổ sở như vậy. Mọi thứ cứ như một thước phim chiếu chậm trong suy nghĩ của cô.
Thịnh Uyển mỉm cười tuy là kí ức đau buồn nhưng nó lại giúp cô trưởng thành hơn, nhìn vào laptop tiếp tục lướt tay lên bàn phím. Từ lúc cô bị tai nạn đến giờ, cô bắt đầu viết tiểu thuyết tuy không nhiều nhưng đối với cô nó lại là niềm vui. Ước mơ của cô điều đặt vào những dòng chữ nhỏ.
Cô lại nhớ đến câu nói của người đàn ông ấy."Chúng ta kết hôn đi." Nếu như là thật cô sẽ đánh cược một lần, dù sao cô cũng không còn gì để mất. Cô muốn một gia đình thật sự chỉ thuộc về mình.
Khu nhà cao cấp xx
Dạ Bạch đứng ngoài ban công, tay anh đặt lên thanh chắn nhìn lên bầu trời đêm lấp lánh những vì sao."Cô gái nhỏ này lần nào gặp cũng như vậy. Ba năm trước, ba năm sau.. cũng không khác biệt."
Từ nay, cô sẽ không còn bị ai ức hϊếp hay xem thường nữa.