Thịnh Uyển mấy tháng nay điều tập vật lý trị liệu cho đôi chân. Cô rất biết ơn người đã tài trợ chi phí cho mình. Cô đã rất nhiều lần hỏi thăm danh tính nhà hảo tâm đó, bác sĩ chỉ lắc đầu.
Cô ngồi lên giường, nhìn sang chiếc gậy bên cạnh."Có lẽ, mày chính là người bạn tốt sau này của ta thôi."
"Cạch!" Cửa phòng mở ra.
Trương Lân mặc bộ tây trang màu đen bước vào.
Anh ta là chồng sắp cưới của cô giờ thì sao. Cô đã nằm viện mấy tháng nay anh ta chưa từng xuất hiện.
"Em khỏe chưa? Dạo gần đây công việc bận rộn quá nên hôm nay mới có thời gian đến thăm em." Anh ta tỏ ra bình thường ngồi xuống chiếc ghế.
"Ừ." Thịnh Uyển cười như không cười.
"Em không tin anh sao? Anh bận thật mà." Anh ta hơi sững sờ.
"Em có nói sao anh căng thẳng như vậy làm gì?" Cô nhếch mép. Tay sờ lên chiếc gậy.
"..." Anh ta thở phào khi nghe câu này. Thịnh Uyển ngốc nghếch như vậy làm sao mà biết được. Đó là suy nghĩ của anh ta.
Cửa phòng bệnh một lần nữa mở ra. Người bước vào là người bạn tốt của cô, tốt đến nỗi lên giường cùng bạn trai của mình.
"Tiểu Uyển, cậu không sao chứ. Tớ lo cho cậu lắm." Cô ta lo lắng ngồi xuống ghế cạnh Trương Lân. Tuy vẻ ngoài lo lắng hỏi hang nhưng ảnh mắt hai người cứ liếc nhìn nhau. Bàn tay phía dưới nắm chặt lấy cứ xem cô thật sự là vô hình.
"Em thấy không, Tương Tương rất coi trọng em. Công việc bận rộn như vậy vẫn đến thăm em." Trương Lân lời nói cư như đang trách móc cô vậy.
"Vậy thì đừng đến cả hai người." Thịnh Uyển mím môi.
"Tiểu Uyển cậu giận tớ đúng không, do dạo gần đây tớ gặp nhiều áp lực nên."
"Áp lực trên giường." Cô cười khinh bỉ.
"Em nói linh tinh gì vậy? Trương Lân chột dạ.
"Có tật giật mình, tôi đã biết tất cả rồi. Hai người về đi, tôi không muốn gặp cẩu nam nữ hai người."
"Em.. cậu." Hai người đồng loạt lên tiếng.
"Cả hai người đừng giả vờ trước mặt tôi nữa. Tôi đã biết tất cả hai người luôn luôn lừa dối tôi. Giờ tôi đã trở thành một người tàn phế rồi, hai người có vui không." Cô hơi kích động.
"..." Trương Lân đen mặt."Cô ta biết từ lúc nào chứ."
"..." Đỗ Tương Tương.