Chương 2: Kí Ức

Thành phố S sau bao ngày nắng nóng cuối cùng cũng được hạ nhiệt bởi cơn mưa lớn. Mọi thứ cứ như sau cơn mưa này sẽ thay đổi một diện mạo mới. Thịnh Uyển cũng như vậy, cô ước gì sau cơn mưa này sẽ cuốn trôi đi hết những đau thương mà cô phải chịu.

Người đi đường mỗi lúc bước chân một nhanh hơn chỉ riêng Thịnh Uyển như bị thứ gì đó chôn chặt đôi chân. Cô ngẩn mặt nhìn lên màn mưa cũng không biết là nước mưa hay nước mắt trên mặt cô lúc này.

Cơn mưa mỗi lúc một lớn hơn, tay cô ôm chặt lấy cơ thể đang rung rẩy của mình. Những kí ức vụn về cứ kéo nhau ùa về..

"Tiểu Uyển, khi nào tốt nghiệp chúng ta sẽ kết hôn nhé!"

"Tiểu Uyển, em là người anh yêu nhất."

"Tiểu Uyển, chúng ta hoảng đám cưới lại nhé. Em cũng biết công ty đang gặp vấn đề khi nào vượt qua khó khăn lần này chúng ta có thể ở bên cạnh nhau.

.......

"Ưʍ.. anh nhẹ thôi. Nếu lỡ cô ấy về thấy chúng ta như vậy sẽ tức chết đó" Tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ của người phụ nữ qua cánh cửa phòng khép kín.

"Đừng nhắc đến cô ta, nhìn thôi cũng đủ chán. Ăn mặc như bà già, còn cổ hủ cái gì dành lần đầu cho đêm tân hôn. Em mới quyến rũ làm sao." Tiếng thở dốc của người đàn ông cứ như ai đó lấy dao cắt từng lát thịt trên người cô.

Một người là chồng sắp cưới, một người là người bạn thân thiết gần mười năm. Thanh xuân của cô cứ như vậy mà trôi qua cùng tên cặn bã đó.

Cô quỵ xuống mặt đường."Ông trời ơi, con đã làm sai điều gì. Sao ông cứ dày vò con như vậy chứ."

Từ nhỏ đã bị bỏ rơi không thương tiếc, cứ nghĩ người đàn ông ấy sẽ là chỗ dựa cho cô mỗi khi mệt mỏi. Hoá ra chỉ là giả dối. Hai người họ đã bên nhau gần ba năm, cô chỉ là một vật hy sinh cho cuộc sống hạnh phúc của họ.

Nếu hôm nay cuộc hẹn không hủy đột xuất. Cô muốn cho anh ta bất ngờ nên không báo trước có lẽ cô mãi mãi chỉ là con rối không hơn không kém.

Một cảm giác ấm áp bao trọn cơ thể gầy gò rung rẩy của mình, cô từ từ ngẩn mặt lên. Gương mặt tinh xảo không gốc chết của một chàng trai đang cầm ô che phía trên.

"Cô gái không sao chứ?"



Một giọng nói trầm lạnh, lại ôn nhu.

Khi nghe câu này cô lại cười chế giễu chính bản thân mình ngu ngốc. Một người không quen biết còn hỏi thăm đến cô, còn người được gọi là người thân cũng chỉ là lợi ích.

"Cám ơn, tôi không sao!" Giọng cô rung rẩy đáp lại. Cố gắng hết sức mình đứng dậy. Với lấy chiếc áo khoác muốn trả lại.

"Cầm lấy." Tay anh còn nhanh hơn đặt chiếc ô vào bàn tay nhỏ lạnh buốt.

Không đợi cô phản ứng anh đã đội mưa đi đến chiếc xe cách đó không xa.

Thịnh Uyển nhìn theo anh đến khi không còn nhìn thấy, cô mới nhìn chiếc ô trong tay mình."Phải, cuộc đời này còn rất nhiều người tốt. Mình sẽ không đau lòng vì những người không đáng."

Cô vừa chấn chỉnh lại tinh thần, tay siết chặt chiếc ô trong tay bước đi. Ánh đèn loé sáng về phía cô. Cô chỉ nghe những âm thanh ồn ào huyên náo. Tiếng còi xe cảnh sát.. mọi thứ điều mơ mơ hồ hồ. Cô lại nghe giọng nói trầm lạnh của chàng trai lúc nảy gọi cô. Chẳng lẽ, cô đã chết thật rồi sao.

Cô cứ loay hoay giữa bóng tối vô tận đi mãi, đi mãi cũng không thể tìm thấy đường ra.

............

Bệnh viện Y

Phòng phẫu thuật.

Anh ngồi ở hàng ghế chờ nhìn thời gian trên đồng hồ. Anh đã liên hệ với người nhà của cô vậy mà đã hơn bốn tiếng trôi qua vẫn chưa thấy ai xuất hiện. Chuyến bay của anh vì vậy cũng bị trì hoãn. Anh vừa ngẩn mặt lên, đã thấy hai người bước đến. Một người đàn ông và người phụ nữ. Anh đứng dậy thì nhíu mày.

"Hừ, đã làm không ra tiền còn bị tai nạn. Nếu chết đi thì thôi, tôi không có tiền đâu mà nuôi thêm nó." Thịnh Nham cau mày giọng nói không hề nhỏ đầy khó chịu.

"Ông im đi. Nó cũng là con ông mà." Lạc Chi ôm mặt khóc.



"Khóc, khóc hừ đúng là đàn bà."

Dạ Bạch nhíu mày nhìn về phía phòng phẫu thuật. Nếu đã là duyên...

Hai tiếng sau cửa phòng phẫu thuật mới tắt đèn. Mẹ cô vội vã chạy đến níu tay vị bác sĩ."Con tôi thế nào rồi bác sĩ?"

"Tạm thời đã qua cơn nguy kịch nhưng người nhà chuẩn bị tâm lý một chút."

Hai người nhìn nhau bất động.

Sau khi nghe cô gái đã qua cơn nguy kịch. Dạ Bạch đã thanh toán toàn bộ chi phí mới rời đi. Anh còn có việc phải trở về nước. Anh cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy có thể chỉ là một chữ "duyên".

Một tháng sau:

Thịnh Uyển nằm khép hờ đôi mắt chỉ vì cô không muốn ai nhìn thấy mình khóc. Đôi chân cô không có cảm giác gì, cứ như nó không phải là của mình nữa.

Bác sĩ đã nói rõ tình trạng này với cô. Cơ hội cũng không cao hồi phục lại bình thường. Có thể đi đứng đã là rất tốt rồi.

Tiếng cãi vã bên ngoài phòng bệnh mỗi lúc một lón.

"Rất : may là có nhà hảo tâm chi trả chi phí nếu không tôi sẽ ném nó ra đường."

"Ông im đi, ông không xứng đáng làm ba của nó."

"Bà đáng sao. Nồi nào úp vung nấy thôi. Bà đừng nghĩ tôi không biết gì. Chậc! Vỡ mộng hào môn của bà rồi chứ gì. Ai lại đi cưới một đứa què như nó."

"Ông tốt hơn sao? Đem nó bán đi cũng hơn ở cùng ông."

Thịnh Uyển mím môi, nhìn lên trần nhà. Nước mắt cô nhoè đi, phải cô chính là một sai lầm. Giờ lại trở nên tật nguyền, tại sao ông trời không cho cô chết đi. Cô đã làm nên tội nghiệp gì, cứ phải chịu giày vò như vậy.