Đau lòng là khi ta hy sinh mọi thứ, chịu bao nhiêu cực khổ khó khăn, dốc hết mọi tâm huyết với sự chân thành của mình và làm tất cả mọi thứ chỉ muốn được yêu và yêu, để rồi thứ ta nhận lại được đó chỉ là sự tuyệt vọng và sự gian dối.
Quốc Bình chính là như vậy, anh vì một lời hứa, mà đã đánh đổi biết bao nhiêu thứ, bao nhiêu tuổi xuân, bao nhiêu hạnh phúc của mình, chỉ để chờ Thanh Hương quay về và nói tiếng yêu.
Anh và cô gặp nhau rồi yêu nhau khi còn đang ngồi trên ghế giảng đường đại học K. Mọi chuyện chả có gì ngoài sự hạnh phúc và vui vẻ. Hai người giống như tiên đồng ngọc nữ, thanh mai trúc mã, trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa, hay bất cứ các loại từ ngữ khác chỉ về các cặp đôi. Anh đẹp trai, học giỏi. Cô xinh gái và thông minh, hai người giống như là một hình mẫu, một biểu tượng để các cặp đôi khác trong trường ước muốn và vươn tới.
Chuyện chả có gì khi vào năm ba đại học, gia đình Thanh Hương biết chuyện và bắt đầu ngăn cấm. Tất cả đều xuất phát từ định kiến giàu nghèo, thanh cao và thấp hèn. Quốc Bình sinh ra và lớn lên ở thành phố C, một thành phố gắn liền với miền sông nước. Sau khi tốt nghiệp cấp ba thì anh lên thành phố H để học đại học.
Và tất nhiên trong mắt gia đình của Thanh Hương, một gia đình giàu có nổi tiếng, và cũng như bao gia tộc quyền quý khác ở thành phố H này, những người từ các thành phố hay tỉnh khác tới đây sinh sống và làm việc, thì đều được họ xem là “dân tỉnh”. Cái tên nói lên bao nhiêu sự phân biệt tầng lớp và giai cấp với nhau.
Với cái mác đó, Quốc Bình hiển nhiên bị gia đình Thanh Hương xem như cái gai trong mắt cần phải loại bỏ. Họ sợ anh giả vờ yêu Thanh Hương để nhằm chiếm đoạt tài sản. Điều mà trước đây, ông ngoại của Thanh Hương, Võ Thanh Hùng đã làm.
Quốc Bình được gia đình của Thanh Hương đòi gặp mặt. Tài xế đánh xe tới đón anh ở ký túc xá và sau đó chở anh tới một nhà hàng C sang trọng nằm ở trung tâm thành phố.
Bước vào trong, Quốc Bình thấy hai người phụ nữ đang ngồi chờ mình, họ là mẹ và bà ngoại của Thanh Hương. Anh được cho phép gọi bất kỳ món nào ở trong menu, cái menu mà đến bây giờ anh vẫn còn khắc sâu trong lòng để nhớ. Món thấp nhất trong menu là cà phê đen và giá của nó gần bằng một tuần sinh hoạt phí của anh, tất nhiên là chưa tính các loại phí và thuế.
Miễn cưỡng, anh gọi một ly cà phê đen và một dĩa cơm chiên thập cẩm. Một thức uống và một thức ăn rẻ nhất trong tất cả các món. Trong suốt quá trình ráng nuốt xuống bụng, ráng nuốt, chứ anh cũng chả dám anh vì sợ phát ra tiếng động và họ lại đánh giá này nọ. Anh liên tục bị thẩm vấn về gia đình, bản thân và chuyện học hành. Anh chỉ được phép trả lời và không được hỏi lại bất cứ câu gì. Ngay cả việc anh nói cũng phải đợi cho phép.
“Người lớn đang nói, sao cậu có quyền lên tiếng.” Câu cửa miệng mà mẹ Thanh Hương luôn nhắc nhở anh, mỗi khi anh vừa hé răng.
Anh không biết vì sao mình lại được kêu tới để hành hạ như vậy. Anh cũng không thể hỏi và đến lúc cuối thì anh mới nhận ra, họ không muốn anh bén mảng với tiểu thư Thanh Hương cao quý.
“Cậu biết vì sao tôi gọi cậu tới đây hay không? Chúng tôi muốn cho cậu xem cái menu này, muốn cậu ăn uống ở đây và muốn cậu nhận ra một điều. Cái gì cũng có giá của nó. Tại sao cũng là cơm, cũng là cà phê nhưng ở đây và những chỗ khác, giá lại khác xa nhau. Đẳng cấp và sang trọng, nó khác với tầm thường và bình dân. Cậu và Thanh Hương của chúng tôi không hợp.” Mẹ Thanh Hương đay nghiến anh từng chữ.
Quốc Bình giờ đã hiểu là họ đang dạy khôn anh. Thâm sâu, đó là những gì anh nghĩ vào lúc đó. Họ bắt buộc anh phải rời xa Thanh Hương, phải để cô đi tìm hạnh phúc và tương lai của mình, thứ gì đó hợp và xứng với cô hơn anh. Đau lòng là họ chốt hạ với anh một câu, nhà hàng mà anh đang ngồi, chỉ là nơi Thanh Hương tới ăn hàng ngày như những hàng quán bình thường thôi. Nếu những thứ hằng ngày như vậy mà anh lo không nổi, thì đừng nói việc chăm sóc, chu cấp những thứ khác cho Thanh Hương.
Quốc Bình nghĩ cũng thật, trước giờ quần áo, giày dép của Thanh Hương luôn là thứ gì đó vô cùng xa xỉ. Tất cả đều là hàng nhập ngoại và toàn là hàng hiệu. Đó không phải là những nhãn hiệu bình thường mà anh biết, hoặc anh thấy ở chợ. Thậm chí cũng không phải các hãng thời trang mà quảng cáo trên các trang mạng anh hay xem.
Không sao, Quốc Bình nghĩ vậy. Chỉ cần anh và Thanh Hương tin tưởng nhau, anh nghĩ mình và cô có thể xoay chuyển được mọi thứ, thậm chí là xoay chuyển cả càn khôn vũ trụ. Nhưng đấy chỉ là anh suy nghĩ như vậy thôi, điều anh không ngờ là Thanh Hương lại quyết định không như anh nghĩ.
Ngày cô đến và nói với anh rằng, hai người nên chia tay, cô phải sang Mỹ du học. Nếu anh yêu cô thật sự, nếu anh yêu cô sâu đậm, thì hãy chờ cô vài năm nữa. Chỉ cần vài năm nữa thôi, khi cô du học xong và quay về nước, cô có thể tự lực cánh sinh một mình. Nếu lúc đó anh còn yêu cô thì hai người lại đến với nhau. Dù cho gia đình có cấm chăng nữa thì cô cũng sẽ bỏ lại tất cả mọi thứ để đến với anh.
Chính vì lời hẹn đó, mà anh đã không ngừng học tập và phấn đấu làm việc để chờ cô. Anh ra trường với cương vị là thủ khoa tốt nghiệp xuất sắc của trường đại học K. Tương lai rộng mở khi hàng loạt công ty tìm đến và mời anh về làm việc với mức lương cao ngất ngưỡng. Khước từ tất cả, anh điền hồ sơ và xin vào làm việc tại công ty tài chính V, nơi trả lương nhân viên cao nhất nước. Nơi có thể biến ước mơ của anh thành hiện thực. Nơi có thể giúp anh tiến gần với danh vọng và sự cao sang. Nơi giúp anh có thể tạo lập sự nghiệp và ung dung khẳng khái đứng bên cạnh Thanh Hương của mình.
Làm đêm, làm ngày, chăm chỉ học hỏi không ngừng, cuối cùng thì từ một anh chàng nhân viên thực tập, Quốc Bình ngày ngày tiến xa hơn. Được nhận vào làm nhân viên chính thức, tiếp tục được ứng cử lên khối quản lý, trưởng bộ phận rồi đến trưởng chi nhánh khi vào độ tuổi trẻ nhất trong những người từng đảm nhiệm. Cuối cùng anh cũng vào được thang máy và lên tầng mười hai. Nơi anh được thuyên chuyển lên làm nhân viên cấp cao, nơi được xem là đầu não của tổng công ty.
Tuy chức vụ nhỏ hơn, chỉ là nhân viên, nhưng mức lương của anh lại cao gấp mấy lần so với trưởng chi nhánh. Chưa kể quyền lực và những thứ khác, mọi nỗ lực của Quốc Bình xem như đã được đáp trả. Với cái đà như vậy, không lâu nữa Quốc Bình sẽ được lên làm tổ trưởng, rồi phó phòng, sau đó là trưởng phòng tín dụng.
Không như những mô hình các công ty khác, chức trưởng phòng tín dụng nghe có vẻ nhỏ nhưng nó lại không nhỏ như mọi người tưởng. Chức vị này trực thuộc tổng công ty và những chức trưởng phòng này sẽ nằm dưới sự giám sát và chỉ đạo của ban giám đốc.
Chỉ tính riêng việc làm nhân viên cấp cao thôi, thì Quốc Bình đã giám sát và quản lý nhiều chi nhánh ở tuyến dưới, bao gồm luôn cả trưởng chi nhánh. Đó là chưa nói đến tổ trưởng rồi đến phó phòng. Do vậy, chức trưởng phòng tín dụng là người quản lý tất cả các chi nhánh và văn phòng tín dụng trực thuộc. Và chức vụ này đang được nắm giữ bởi Võ Chí Tâm. Vài năm nữa khi họ Võ chuyển lên vị trí cao hơn, phó giám đốc, giám đốc hay tổng giám đốc của tổng công ty tài chính V, thì ông sẽ chuyển sang làm việc ở tòa nhà hai mươi mốt tầng, nơi được gọi là tòa nhà quản lý.
Tiền đồ rộng mở như vậy nhưng đối với Quốc Bình, anh lại chả quan tâm. Cái mà anh quan tâm nhất, cái mà anh cần nhất và muốn có nhất, đó là Thanh Hương, và cô thì lại chả cần anh.
Cứ ngỡ sau khi hội ngộ và nối lại tình xưa với Thanh Hương, Quốc Bình sẽ về quê ăn một cái Tết thật là vui vẻ. Nhưng mọi chuyện lại không như anh nghĩ, để rồi anh phải trải qua một cái Tết cô đơn, lạnh lẽo và đau khổ hơn cả những năm trước. Sợ mẹ mình biết chuyện nên anh không dám thể hiện ra bên ngoài, anh phải đè nén cảm xúc để dồn vào ban đêm, nơi anh có thể tự do bật khóc trong chăn, nơi bóng tối che khuất gương mặt đầy nước mắt của mình.
Ăn Tết xong, Quốc Bình tiếp tục lên lại thành phố để làm việc. Nhưng việc thì anh lại không muốn làm, thứ anh làm đó là tự dằn vặt và làm đau khổ bản thân. Nhốt mình trong phòng cả ngày, anh liên tục chìm đắm trong men sầu và nước mắt. Và anh nhận ra rằng, tất cả đều là sự lừa dối. Nếu cô thật sự yêu anh thì tại sao ngay lúc đó, cô đã không đánh đổi tất cả để ở bên anh. Tại sao phải đợi đến khi du học về. Tất cả chẳng qua lúc đó anh quá mù mờ nên mới tin lời cô.
Lại nói về Thanh Hương, đây là cái Tết đầu tiên cô không ở cùng với gia đình mình. Đón thời khắc giao thừa cùng với Xuân Đức, sau đó hai người đắm chìm trong màn “pháo bông” đầy hạnh phúc của mình. Những ngày sau, cô về chúc Tết gia đình, thăm bạn bè và người em của Xuân Đức. Gia đình của Xuân Đức chỉ có hai anh em trai. Và chính vì quá hạnh phúc nên cô chả nhớ đến một Quốc Bình đang đau khổ vì mình.
Nhưng nếu nói về cái đau, thì chưa chắc Quốc Bình đã hơn cô. Đang mặn nồng yêu nhau thì gia đình cô phát hiện. Họ bắt buộc cô phải từ bỏ Quốc Bình, từ bỏ tình yêu của mình. Tất nhiên là cô không chịu và không dễ dàng buông tay như vậy. Sự cương quyết của cô phải bắt đầu ngã mũ chào thua, khi bà ngoại cô là người lên tiếng và khởi đầu cho cuộc chia ly này.
Bà ngoại thấy Quốc Bình chả khác gì chồng cũ của bà, người đã lừa dối và thực hiện một cuộc lật đổ thế lực không thành. Từ xuất thân cho đến vẻ bề ngoài, bà ngoại cô cảm thấy hai người này giống nhau như đúc. Và bà không muốn cháu mình phải đau khổ như chính bà lúc xưa. Một là chia tay, hai là bà sẽ quyên sinh. Chính vì sự ép buộc đó nên mẹ của Thanh Hương, người lúc đầu không có ý kiến gì, đã phải đứng về phía mẹ của mình. Bà đã thúc ép Thanh Hương rằng, nếu cô không chia tay Quốc Bình, bà sẽ khiến cậu ta biến mất khỏi cô.
Nếu năm xưa không phải vì cậu Tuấn Kiệt đang mắc tang sự của cha mình, thì có lẽ cô đã nhờ cậu nói hộ vài lời về chuyện tình cảm của mình. Sợ hãi và lo lắng, cuối cùng Thanh Hương cũng phải chấp nhận rời xa Quốc Bình. Cô bắt buộc phải tới gặp anh và nói dối mình phải đi du học. Cô giả vờ nói anh nếu yêu cô thì hãy đợi, vì cô cũng không ngờ anh lại yêu cô sâu đậm như vậy. Lúc đó cô chỉ hy vọng thời gian, hy vọng ai đó có thể khiến Quốc Bình thay đổi và quên cô đi.
Chính vì thế nên khi cô nằng nặc đòi chạy sang Mỹ để trốn tránh mọi thứ, cô đã không hề liên lạc với Quốc Bình một lần nào cả. Nhiều năm cứ thế trôi qua, cô nghĩ chắc anh ta cũng đã quên mình và hơn hết là cô đang bắt đầu một tình yêu mới, Xuân Đức.
Nếu như lúc yêu Quốc Bình, cô không có tư tưởng đấu tranh mạnh mẽ. Thì lúc yêu Xuân Đức, cô lại tự hứa với lòng mình là sẽ đánh đổi mọi thứ để ở bên anh ta. Cô nhất quyết ra ở riêng và dù gia đình không chấp nhận Xuân Đức, cô cũng sẽ lấy mạng mình ra để uy hϊếp.
Vậy tại sao lúc yêu Quốc Bình, cô lại không làm như vậy. Phải chăng tình yêu của cô dành cho Quốc Bình không quá lớn. Phải chăng đó chỉ là tình cảm nhất thời, một tình cảm tuổi sinh viên, của tuổi chập chững mới bước vào đời.
Tình yêu có hai loại, một loại là yêu người kia hơn cả bản thân mình. Và loại thứ hai là yêu bản thân mình hơn người kia.
Tất nhiên là với loại đầu tiên, ta sẽ chấp nhận đánh đổi mọi thứ để được ở bên người mình yêu. Và tình yêu của Thanh Hương dành cho Xuân Đức chính là loại đầu tiên đó.
Xuân Đức sau nhiều ngày bận chở Thanh Hương đi thăm gia đình, bạn bè và đi chơi xuân, hôm nay hai người mới tới thăm Tuấn Kiệt. Đây cũng là người đầu tiên trong gia đình Thanh Hương, mà Xuân Đức có thể đàng hoàng đi cùng cô vào chúc Tết. Những người khác, anh bắt buộc để cô vào trong một mình, còn anh thì lái xe đi đâu đó hoặc ra cà phê ngồi. Đôi lúc anh giả vờ mình là tài xế của cô nên đợi ở ngoài sân.
Nói về Tuấn Kiệt, những ngày Tết này, nhà anh chả khác gì ngày bình thường. Nếu mà anh chưng Tết, chắc chắn mẹ anh sẽ nhắc đến anh chị mình. Mà tất nhiên truyền thống của nhà anh thì phải có mặt đông đủ.
Sau khi cho tất cả mọi người về chơi Tết với gia đình, nhà anh chỉ còn dì Lan hộ lý, dì Ba giúp việc, chú Bảy quản gia và ba cận vệ. Ba người này gồm Quốc Anh, Văn Bình và Duy An. Những người xuất thân từ cô nhi viện, năm nào ba người họ cũng ở cùng với Tuấn Kiệt.
Thanh Hương và Xuân Đức vừa bước vào nhà thì thấy quan cảnh chả khác gì vào phòng trọ. Văn Bình và Duy An thì đang miệt mài chơi game với nhau. Hai người vừa hò hét, vừa bấm tay cầm liên tục. Quốc Anh thì đang ngồi bật laptop xem phim cùng chú Bảy. Chủ tịch Tuấn Kiệt thì đang làm việc. Bia rượu để tứ tung cùng thức ăn.
“Cậu.” Thanh Hương nói lớn.
Tuấn Kiệt ngước mắt nhìn lên. “Còn nhớ đến tôi sao?” Anh giả vờ giận hờn.
Quốc Anh cũng chem lời vào. “Thanh niên nào đây? Chúng tôi có biết cậu không?”
Xuân Đức biết mọi người đang đá xéo mình. “Tết nhất, mà sao mọi người lại hắt hủi em vậy?”
Duy An nói lớn. “Ai anh em với cậu chứ?”
“Tết năm nào cũng có mặt con heo. Giờ thì heo đi tìm cái rồi.” Văn Bình ám chỉ mọi năm Xuân Đức đều có mặt ở nhà Tuấn Kiệt.
Chú Bảy đứng dậy. “Cô Hương với thằng Đức ngồi đi. Tôi đi lấy nước cho hai người.”
Thanh Hương khẽ cười. “Để con lên thăm bà đã.”
Xuân Đức sực nhớ một chuyện, anh tiến lại ngồi sát bên Tuấn Kiệt. “Chủ tịch, không hay rồi.”
“Chuyện gì?” Tuấn Kiệt tò mò.
Xuân Đức nói với bộ mặt lo lắng. “Người yêu cũ của Thanh Hương là Quốc Bình.”
Tuấn Kiệt ngưng gõ phím, anh nhíu mày nhìn Xuân Đức. “Cậu nói sao?”
“Em mới biết hồi trước Tết.” Xuân Đức gật đầu.
“Thế sao bây giờ em mới nói.” Quốc Anh không thích điều này.
Xuân Đức chống chế. “Tại Thanh Hương cứ ở bên em suốt. Với lại em quên mất.”
Tuấn Kiệt sau khi trầm ngâm giây lát. Anh bĩu môi. “Cũng bình thường thôi.”
“Mà Quốc Bình vẫn còn yêu Thanh Hương.” Xuân Đức nói.
Quốc Anh xâu chuỗi lại mọi chuyện. “Quốc Bình yêu Thanh Hương. Cô bé lại yêu Quốc Bình.” Anh nhìn Xuân Đức. “Mà cậu nói chuyện này làm gì. Sợ người yêu mình quay lại với người yêu cũ sao?”
Xuân Đức đáp. “Không phải. Do em thấy chuyện này quan trọng.”
“Vì sao lại quan trọng?” Quốc Anh tò mò.
“Vì nếu giờ Quốc Bình biết Thanh Hương đã có người yêu. Mà cô Phương lại yêu Quốc Bình, nên em nghĩ có khi nào Quốc Bình và cô Phương.” Xuân Đức không dám nói những từ sau.
Quốc Anh gật gù như tán thành. “Cũng không phải là không thể. Nếu như vậy thì e rằng hơi căng.”
“Em nghĩ mình cần lập một kế hoạch gì đó để ngăn trở chuyện này.” Xuân Đức tham mưu.
“Đúng là nên cần như vậy. Thời gian gần đây cô bé và chủ tịch đang trong tình trạng chiến tranh lạnh. Nên.” Quốc Anh vừa nhìn qua thì thấy mặt Tuấn Kiệt lạnh thật.
Tuấn Kiệt vỗ hai tay vào đùi mình rồi toan đứng dậy. “Tôi nhớ hình như nhà tôi có súng thì phải.” Anh thật sự muốn bắn chết hai gã cận vệ này mà. Có ai bảo tụi nó tài lanh như vậy không.
Vì những ngày Tết này, ngoài việc lên nghĩa trang thăm mộ rồi sang chùa thắp nhang cầu nguyện, Tuấn Kiệt hầu như ở nhà tiếp khách. Đôi lúc là những người thân quen, họ hàng hoặc một số bạn bè. Suốt ngày bia bọt và ăn đồ khô nên Thanh Hương nghĩ mình cần phải làm một bữa ăn gì đó có rau củ cho những gã này. Thế là cô cùng dì Ba vào bếp sửa soạn nấu ăn. Bên ngoài tiếng la hét không ngừng van lên, ngoài việc Văn Bình với Duy An chơi game, là tiếng la hét của Xuân Đức và Quốc Anh.