Hạnh Phúc Bất Ngờ (Suddenly You)

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Chuyển ngữ: Lephngoc & Mkhoi1983 & Rylinh Chỉnh sửa: Rylinh Check chính tả: Marie Cô chưa kết hôn, trinh bạch và gần ba mươi tuổi, nhưng nhà tiểu thuyết Amanda Briars không định mừng sinh nhật lần tới …
Xem Thêm

Chương 15
Khi Amanda phác thảo những kế hoạch của mình cho tờ Coventry Quarterly Review, cô đã khám phá ra một điều bất ngờ và đầy mỉa mai—cuộc hôn nhân của cô với Jack đã trao cho cô quá nhiều tự do hơn cô đã tận hưởng lúc còn độc thân. Nhờ có anh, cô giờ đây có tiền và thế lực để làm những gì cô muốn … và quan trọng hơn hết, cô có một người chồng động viên cô làm chính xác những gì cô yêu thích.

Anh không bị trí thông minh của cô làm cho sợ hãi. Anh lấy làm tự hào về những thành quả của cô và không hề do dự khen ngợi cô với người khác. Anh thúc giục cô trở nên táo bạo, nói ra suy nghĩ của mình, và đối xử cô theo những cách mà những người vợ ‘đứng đắn’ sẽ không bao giờ dám nghĩ tới. Vào những giờ ở cùng nhau, Jack quyến rũ, chòng ghẹo và giày vò cô hằng đêm, và Amanda yêu mỗi một khoảnh khắc ấy. Cô chưa bao giờ mơ ước rằng một người đàn ông sẽ cảm nhận về cô theo cách này, một người chồng có thể nhìn cô giống như một người đàn bà quyến rũ, và thích thú cơ-thể-không-hoàn-hảo của cô như vậy.

Sự bất ngờ lớn hơn vẫn là niềm thích thú rõ ràng của Jack với cuộc sống gia đình. Đối với một người đã sống một cuộc sống luôn va chạm với xã hội không ngừng nghỉ, thì anh dường như mãn nguyện để giảm tiến độ làm việc bận rộn và hầu như điên cuồng trong những ngày này. Anh miễn cưỡng chấp nhận chỉ vài chiếc thiệp mời đưa tới mỗi tuần, thích dành những buổi tối riêng tư bên cô hơn.

“Chúng ta có thể ra ngoài thường xuyên hơn một chút nếu anh thích,” Amanda đã đề nghị với anh vào một tối khi họ chuẩn bị ăn tối riêng với nhau. “Chúng ta được mời đi dự ít nhất ba bữa tiệc tuần này, không kể đến buổi dạ hội vào thứ Bảy và buổi tiệc trên du thuyền vào Chủ Nhật. Em không muốn anh bỏ luôn niềm vui thích giao thiệp với những người khác vì quan niệm sai lầm là em muốn giữ anh suốt cho riêng mình—”

“Amanda,” anh ngắt lời, và ôm cô vào lòng, “Anh đã dành bao năm qua để ra ngoài gần như mỗi đêm và cảm thấy cô đơn ở giữa chốn đông người. Bây giờ anh cuối cùng đã có một tổ ấm, một người vợ và anh muốn tận hưởng chúng. Nếu em muốn đi chơi, anh sẽ hộ tống em đến bất cứ nơi nào em muốn. Nhưng anh sẽ thích ở đây hơn.”

Cô với tay lên vuốt má anh. “Vậy anh không thấy chán à?

“Không,” anh trả lời, và bất ngờ tự vấn bản thân. Hai lông mày anh cong lên châm biếm khi anh nhìn vào cô. “Anh đang thay đổi,” anh nghiêm túc nói. “Em đang biến đổi anh thành một người chồng dễ bảo.”

Amanda đảo tròn mắt về lời trêu chọc của anh. “‘Dễ bảo’ là từ cuối cùng mà em sẽ dùng để miêu tả anh,” cô nói. “Anh là một người chồng không theo quy tắc nhất mà em có thể tưởng tượng. Người ta tự hỏi anh sẽ trở thành mẫu người cha nào đây.”

“Ồ, anh sẽ cho con trai chúng ta mọi thứ tốt đẹp nhất. Anh sẽ nuông chiều nó hết mực, đưa nó vào học trường tốt nhất, và khi nó trở về từ cuộc dạo chơi quan trọng của mình, thì nó sẽ tiếp quản Devlin’s cho anh.”

“Nếu lỡ chúng ta có con gái thì sao?”

“Vậy thì con bé sẽ tiếp quản nó cho anh,” câu trả lời tức thì của anh vang lên.

“Anh chàng ngờ nghệch … một người phụ nữ không bao giờ có thể làm được một việc như vậy cả.”

“Con gái anh thì có thể,” anh cho cô h

Thay vì cãi lại, thì Amanda lại mỉm cười với anh. “Rồi sau đó anh sẽ làm gì trong khi con trai hay con gái anh tiếp quản cửa hàng và những công ty của anh?”

“Anh sẽ dành cả ngày và đêm làm em vui lòng,” anh nói. “Xét cho cùng, đó là một công việc đầy thử thách ấy chứ.” Anh phá ra cười và chạy lắt léo khi cô đến phát vào cặp mông khiêu gợi của anh

Một ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời Jack đã bắt đầu một cách vô hại, với tất cả những trình tự dễ chịu như ăn điểm tâm sáng và trao cô những nụ hôn tạm biệt, và một lời hứa trở về nhà vào giờ ăn trưa sau giờ làm việc buổi sáng tại văn phòng. Một cơn mưa phùn nhưng dai dẳng khiến bầu trời xám xịt với những đám mây báo hiệu những cơn bão lớn hơn sẽ ập đến. Khi Jack bước vào không gian mời gọi và ấm áp trong cửa hàng của mình, nơi những vị khách đã tụ tập thật đông để tìm kiếm chỗ trú mưa, một cảm giác thích thú râm ran chạy dọc xuống sống lưng anh.

Anh có một công việc kinh doanh đang phát đạt, một người vợ thương yêu chờ đợi anh ở nhà, và một tương lai trông tràn đầy hứa hẹn. Mọi thứ dường như quá tốt để trở thành sự thật, cuộc đời anh đã phải bắt đầu quá tồi tệ và bây giờ lại đến được ngã rẽ này. Bằng cách nào đó anh đã đạt được nhiều hơn những gì anh xứng đáng được hưởng, Jack nghĩ, và nhoẻn miệng cười toe toét khi đi lên những tầng lầu đến văn phòng riêng của mình.

Aviệc mau mắn cho đến tận trưa, rồi bắt đầu chất đống những giấy tờ và bản thảo để chuẩn bị rời khỏi về nhà ăn trưa. Có tiếng gõ nhẹ vang lên chỗ cánh cửa, và gương mặt Oscar Fretwell xuất hiện. “Devlin,” anh khẽ nói, trông đầy lo lắng. “tin nhắn này đưa đến cho anh. Người đàn ông mang nó bảo là việc khá khẩn cấp”

Cau mày, Jack cầm lấy bức thư ngắn từ anh ta và đọc lướt qua một cách nhanh chóng. Những từ ngữ viết nguệch ngoạc bằng mực đen dường như đang bay ra khỏi tờ giấy. Đó là chữ viết tay của Amanda, nhưng vì vội vã nên cô đã không buồn ký tên.

Jack ơi, em bệnh rồi. Đã đi gọi bác sĩ. Anh về nhà ngay lập tức.

Bàn tay anh siết quanh tờ giấy, rồi vò nó thành một cục tròn cứng ngắc. “Là Amanda,” anh thì thầm.

“Tôi sẽ làm gì?” Fretwell hỏi ngay tức khắc.

“Trông coi mọi thứ ở đây,” Jack nói qua vai mình, khi đã bước ra khỏi văn phòng. “Tôi về nhà đây.”

Trong chuyến đi điên cuồng, mau chóng trở về nhà, những ý nghĩ của Jack nhảy vọt từ khả năng này tới khả năng khác. Chuyện quái quỷ gì có thể xảy ra với Amanda đây? Cô còn rất tràn trề sinh lực hồi sáng sớm này mà, nhưng có thể một tai nạn nào đó đã xảy ra với cô. Cơn hoảng sợ tăng dần đã khiến ruột gan anh xoắn lại bên trong, và ngay thời điểm vừa tới nơi, thì mặt anh đã trắng bệch và xám xịt.

“Ôi, ngài ơi,” Sukey khóc khi anh chạy bổ vào lối đi vào đại sãnh, “hiện giờ bác sĩ đang ở với cô ấy—chuyện xảy ra quá đột ngột—cô Amanda tội nghiệp của tôi.”

“Cô ấy đâu?” anh hỏi.

“T-trong phòng ngủ, thưa ngài,” Sukey nói lắp.

Tia nhìn chằm chằm của anh rơi xuống tấm vải lanh bọc giường trên hai cánh tay cô ta, thứ mà cô ta nhanh chóng đã trao cho cô hầu và bảo đem chúng đi giặt. Jack nhìn những vết loang đỏ thẫm đã làm hỏng tấm vải trắng như tuyết với nỗi sợ hãi.

Anh bước nhanh chóng ba bậc một lên cầu thang. Chỉ khi anh vừa đến phòng mình, một người đàn ông già mặc áo khoác màu đen của bác sĩ bước qua ngưỡng cửa. Người đàn ông thấp và có đôi vai nhỏ, nhưng ông ta lại sở hữu dáng vẻ uy quyền vượt trội hơn nhiều so với vóc người thật của mình. Đóng cửa lại phía sau lưng mình, ông ta ngẩng đầu lên và nhìn Jack với ánh nhìn điềm tĩnh. “Ngài Devlin phải không? Tôi là bác sĩ Leighton.”

Nhận ra được tên, Jack đưa tay ra bắt tay ông. “Vợ tôi có nhắc về ông đây,” anh chợt nói. “Ông là người đã xác nhận cô ấy có thai.”

“Đúng vậy. Thật không may, những chuyện như thế này luôn không đạt được kết quả chúng ta hy vọng.” Jack nhìn vị bác sĩ không chớp mắt, trong lúc máu anh hình như trở nên lạnh ngắt trong những tĩnh mạch. Cảm giác không tin được, không có thực, đã đổ ập lên anh. “Cô ấy bị mất đứa bé,” anh nhẹ nhàng nói. “Như thế nào? Tại sao?”

“Đôi khi việc sảy thai không thể giải thích được,” lời đáp trả từ tốn của Leighton vang lên. “Nó xảy ra đối với những phụ nữ hoàn toàn khỏe mạnh. Trong quá trình hành nghề bác sĩ, tôi được biết có những lần tạo hóa tự ý quyết định, mà chẳng đoái hoài đến những nguyện vọng của ta. Nhưng để tôi đảm bảo với anh, cũng như tôi cho bà Devlin hay, lần sảy thai này không cản trở cô ấy thụ thai và có mang em bé khỏe mạnh vào lần sau.”

Jack nhìn xuống tấm thảm với sự tập trung cao độ. Lạ lùng thay, anh không thể ngăn mình thôi nghĩ về cha anh, người giờ đang nằm lạnh lẽo dưới mồ, không có cảm giác gì ngay cả khi đã chết cũng như khi còn trên đời. Loại người nào có thể sinh ra quá nhiều đứa con, hợp pháp và không hợp pháp, mà lại quan tâm quá ít về bất cứ đứa con nào trong số ấy? Mỗi một mạng sống bé bỏng có vẻ như vô cùng quý giá đối với Jack, vậy mà giờ đây anh đã mất đi một đứa.

“Tôi có thể đã gây ra chuyện ấy,” anh thì thào. “Chúng tôi ngủ chung giường. Tôi … Tôi lẽ ra nên để cô ấy ngủ riêng một mình—”

“Không, không, anh Devlin.” Bất kể mức độ quan trọng của tình cảnh, một nụ cười thương xót, yếu ớt vẫn xuất hiện trên gương mặt vị bác sĩ. “Có những trường hợp mà tôi đã chỉ định thai phụ phải kiêng kem việc chăn gối trong suốt thời gian mang thai, nhưng đây không phải là một trong số trường hợp ấy. Anh không gây ra việc xảy thai nhiều hơn là vợ anh đã làm đâu, thưa ngài. Tôi hứa với anh, chuyện đó không phải lỗi của ai cả. Bây giờ, tôi đã nói bà Devlin cần phải nghỉ ngơi trong vài ngày tới cho đến khi máu ngừng chảy. Tôi sẽ quay lai trước cuối tuần để xem cô ấy phục hồi như thế nào. Tất nhiên tâm lý cô ấy sẽ hơi suy sụp trong một thời gian, nhưng vợ anh có vẻ như là một người phụ nữ cứng cỏi. Tôi thấy không lý do gì cô ấy sẽ không hồi phục nhanh chóng.”

Sau khi vị bác sĩ rời khỏi, Jack bước vào phòng ngủ. Trái tim anh như bị xẻ đôi vì đau xót khi anh thấy Amanda nằm trên giường trông nhỏ bé biết bao, tất cả sự vui vẻ hoạt bát và nhiệt huyết tràn đầy của cô đều tan biến hết. Anh đến bên cô và vuốt lên mái tóc đen tuyền, và hôn lên vầng trán nóng hổi của cô.

“Anh xin lỗi,” anh thì thầm, nhìn chằm chằm vào đôi mắt vô hồn của cô. Anh đợi bất kỳ sự phản ứng nào, thất vọng hay giận dữ hay hy vọng, nhưng vẻ mặt vốn vẫn biểu cảm của vợ anh vẫn trống rỗng. Cô nắm nếp gấp rộng thùng thình của chiếc áo đầm của mình trong nắm tay, xoắn làn vải mỏng và vò nó trong lòng bàn tay mình.

“Amanda,” anh nói, nắm lấy nắm tay cứng ngắt của cô trong bàn tay anh, “em làm ơn nói chuyện với anh

“Em không thể,” cô cố thốt ra bằng giọng nghẹn lại, y như thể một sức ép bên ngoài nào đó đang thít chặt cổ họng cô

Jack tiếp tục giữ nắm tay lạnh như băng của cô trong những ngón tay ấm áp của mình. “Amanda,” anh thì thầm. “Anh hiểu em cảm giác ra sao.”

“Làm sao mà anh có thể hiểu được chứ?” cô cộc cằn hỏi. Cô kéo nắm tay mình cho đến khi anh thả nó ra, và tập trung nhìn vào một điểm nào đó xa xa trên tường. “Em mệt rồi,” cô rì rầm, dẫu cho đôi mắt cô tròn và mở thao láo. “Em muốn ngủ.”

Thất bại và đau đớn, Jack nhẹ nhàng rời khỏi cô. Amanda chưa bao giờ như thế này với anh trước đây. Đây là lần đầu tiên cô chôn giấu nỗi lòng của mình khỏi anh, và cứ y như cô đã cầm rìu và đoạn tuyệt chặt đứt tất cả những sợi dây gắn kết giữa hai người. Có lẽ nếu cô được nghỉ ngơi, như bác sĩ đã khuyên, thì cô sẽ tỉnh dậy và sự trống rỗng đáng sợ ấy sẽ xua tan khỏi đôi mắt cô. “Được rồi,” anh thì thầm. “Anh sẽ ở gần sát bên, Amanda. Anh sẽ ở đây nếu em cần bất cứ thứ gì.”

“Không,” cô thì thào mà không có bất cứ dấu hiệu cảm xúc nào. “Em không cần gì hết.”

Trong ba tuần kế tiếp, Jack buộc phải gặm nhỗi đau khổ một mình trong lúc Amanda vẫn duy trì rút mình vào trong cái kén bên trong mà không một ai được phép chia sẻ. Cô dường như kiên quyết tự cô lập bản thân mình với tất cả mọi người, bao gồm luôn cả anh. Jack hoàn toàn vô phương không biết làm sao đến được với cô. Không hiểu sao Amanda thực sự đã biến mất, chỉ để lại vỏ bọc bên ngoài trống rỗng. Theo bác sĩ, Amanda chỉ cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn. Tuy vậy Jack lại không chắc như thế. Anh lo sợ chuyện mất đi đứa con là một cú sốc quá lớn đến mức cô sẽ không bao giờ vượt qua được, rồi lo sợ một người phụ nữ sôi nổi tràn trề nhựa sống mà anh đã cưới sẽ không bao giờ trở lại.

Cảm thấy tuyệt vọng, nên anh đã mời Sophia ở Windsor đến vào cuối tuần mặc dù anh không thích người đàn bà đanh đá hay phê phán này. Sophia đã làm hết sức mình an ủi Amanda, nhưng sự hiện diện của cô có rất ít tác dụng.

“Lời khuyên của tôi là hãy kiên nhẫn,” cô bảo với Jack trong lúc bắt đầu rời khỏi. “Cuối cùng rồi Amanda sẽ tự vượt qua thôi. Tôi hy vọng cậu sẽ không gây áp lực cho nó, hay đòi hỏi những điều mà nó không sẵn sàng chịu đựng.”

“Điều đó có nghĩa là gì vậy?” Jack khẽ hỏi. Trong quá khứ, Sophia đã nói thẳng quan điểm của mình rằng anh là một tên phóng đãng với nguồn gốc thấp hèn và tất cả sự tự chủ của một con lợn động đực. “Không nghi ngờ gì chị nghĩ tôi đang lên kế hoạch rình rập cô ấy và đòi hỏi những quyền lợi người chồng ngay khi chị về lại Windsor chứ gì.

“Không, không phải tôi nghĩ thế.” Đôi môi Sophia bất ngờ cong lên thành một nụ cười. “Tôi đang ám chỉ đến những đòi hỏi về cảm xúc tự nhiên, Devlin. Tôi không tin ngay cả đến anh sẽ quá tàn bạo để ép buộc một người phụ nữ đang trong tình trạng của Amanda.”

“Cám ơn chị,” anh nói một cách mỉa mai.

Họ chăm chú quan sát đối phương một lúc, nụ cười vẫn còn vương trên mặt Sophia. “Có lẽ tôi đã lầm khi phán xét cay nghiệt về cậu,” cô tuyên bố. “Có một chuyện trở nên rõ ràng đối với tôi dạo gần đây … bất kể là cậu có lỗi lầm nào đi nữa, cậu dường như rất yêu em gái tôi.”

Jack đón nhận tia nhìn của cô đầy trung thực. “Vâng, đúng vậy.”

“Được rồi, có lẽ đây đúng là lúc tôi có thể gởi lời chúc mừng tán thành cho cuộc hôn nhân này. Tất nhiên cậu không phải Charles Hartley, nhưng tôi đã cho rằng em gái tôi có thể đã cưới một người tệ hơn cậu nữa đấy.”

Anh mỉm cười gượng. “Chị thật quá tử tế, Sophia.”

“Hãy đưa Amanda về Windsor chơi khi nó bình phục hoàn toàn,” Sophia ra lệnh, và anh gật47;u y như thể đang tuân theo sắc lệnh của hoàng tộc. Họ cùng trao nhau cái mỉm cười thân tình là lạ trước khi người hầu hộ tống Sophia đến cỗ xe ngựa đợi sẵn của cô.

Thơ thẫn đi lên lầu, Jack tìm thấy vợ mình ngay chỗ cửa sổ phòng ngủ, đứng quan sát khi xe ngựa của Sophia lăn bánh dọc con dường phía trước. Amanda đang nhìn chằm chằm vào quang cảnh bên ngoài y như thể đã bị chết đứng, chỉ thấy được tĩnh mạch đang đập trên cổ họng cô. Có một cái khay đựng thức ăn tối qua vẫn còn để nguyên trên cái bàn gần đấy.

“Amanda,” anh khẽ nói, và muốn cô nhìn vào anh. Trong một chốc tia nhìn vô hồn của cô chiếu vào đôi mắt anh, rồi rơi xuống khi anh đi đến đứng đằng sau cô. Cô đứng đó và chịu đựng cái ôm bất chợt của anh mà không hề phản ứng lại. “Em sẽ sống như thế này bao lâu nữa?” anh không thể không hỏi. Khi cô không đáp trả, anh khẽ chửi lầm bầm. “Chỉ cần em nói chuyện với anh, mẹ kiếp—”

“Bộ có chuyện cần nói sao?” cô trả lời bằng giọng yếu ớt.

Jack quay cô lại đối mặt với anh. “Nếu em không có gì để nói, vậy, thề có Chúa, anh có đấy! Em không phải là người duy nhất đã bị mất đứa con. Nó cũng là con của anh.”

“Em không muốn nói chuyện,” cô nói, giật mạnh người ra khỏi anh. “Không phải bây giờ.”

“Không còn sự im lặng giữa hai chúng ta nữa,” anh nhấn mạnh, và bước theo khi cô lùi lại. “Chúng ta phải đối mặt với những chuyện đã xảy ra, và tìm cách bỏ nó lại phía sau.”

“Em không muốn,” cô nghẹn ngào. “E …Em muốn chấm dứt cuộc hôn nhân của chúng ta.”

Từng lời nói khiến anh rúng động đến tận xương tủy. “Cái gì?” anh hỏi, và cảm thấy choáng váng. “Tại sao em lại có thể nói ra được lời chết tiệt đó?”

Amanda cố gắng trả lời, nhưng lại không thể thốt thêm được từ nào. Đột nhiên tất cả mọi cảm xúc mà cô đã đè nén trong ba tuần lễ qua bỗng dưng bùng nổ với một sức mạnh dữ dội. Mặc dù cố gắng nhấn chìm sự đau khổ đang trào dâng, nhưng cô không thể kiềm nén tiếng thổn thức dường như đang xé toạc những lỗ hổng bên trong l*иg ngực mình. Cô khoanh tay rồi buông thõng, sau đó lại để tay lên đầu mình, cố gắng kiềm chế những cơn co giật dữ dội. Cô hoảng sợ bởi khả năng mất tự chủ của bản thân … cảm giác như thể tâm hồn của cô đã bị vỡ tan ra từng mảnh. Cô cần thứ gì đó, hay một ai đó, gắn kết lại sự tỉnh táo đang rạn vỡ trong cô.

“Hãy để em yên,” cô vừa nói vừa khóc thút thút, che giấu đôi mắt mờ lệ của mình bằng hai bàn tay. Cô cảm thấy tia nhìn của chồng mình xoi mói khắp người và cô cứng đờ người. Cô không thể nhớ được mình đã hoàn toàn s đổ ngay trước mặt bất cứ ai, ngược lại còn luôn tin rằng những xúc cảm tồi tệ như thế này nên được giải tỏa ở một nơi riêng tư.

Cánh tay Jack vòng quanh cô, ôm cô vào vùng ngực rộng của anh. “Amanda … em yêu … vòng tay quanh anh. Đó.” Anh thật rắn chắc, vững vàng, cơ thể anh chống đỡ cho cô, mùi hương và cảm giác về anh thật quen thuộc như là cô đã biết anh cả cuộc đời.

Cô níu chặt vào anh khi những lời nói phun trào gấp gáp. “Lý do duy nhất chúng ta cưới nhau là vì đứa bé. Giờ nó đã đi rồi. Giữa chúng ta không thể như trước đây được nữa.”

“Em thật vô lý.”

“Anh không muốn đứa bé,” cô khóc lóc. “Nhưng em thì có. Em muốn nó rất nhiều, và bây giờ em mất nó, em không thể chịu đựng được điều đó.”

“Anh cũng muốn nó,” Jack nói với giọng run rẩy. “Amanda, chúng ta sẽ vượt qua việc này, và ngày nào đó chúng ta sẽ có những đứa con khác.”

“Không, em đã quá già,” cô nói, và những hàng nước mắt đau đớn mới lại trào ra từ bên trong cô. “Đó là lý do tại sao em bị sảy thai. Em đã chờ đợi quá lâu. Em sẽ không bao giờ có thể mang thai lần nữa

“Suỵt. Điều đó thật lố bịch. Bác sỹ nói ông ta đã đỡ những đứa bé được sinh ra từ những người lớn tuổi hơn em. Em đang nghĩ không được thông suốt.”

Jack nhấc bổng cô lên một cách dễ dàng và mang cô tới cái ghế bành nhỏ được bọc nhung, rồi ngồi xuống và để cô ngồi trong lòng anh. Anh nhặt cái khăn ăn bằng vải lanh được gấp lại từ khay đồ ăn và chấm lên gò má và mắt cô. Anh tài giỏi và vững vàng đến nỗi Amanda cảm thấy sự hoang mang của mình đã tan biến đôi chút. Một cách ngoan ngoãn cô hỉ mũi vào khăn ăn và buông ra một tiếng thở dài run rẩy, ngã đầu cô vào bờ vai anh. Cô cảm thấy bàn tay ấm nóng của anh trên lưng cô, di chuyển vuốt ve chầm chậm làm những dây thần kinh mệt mỏi của cô dịu lại.

Anh ôm cô một lúc lâu, đến khi hơi thở cô rốt cuộc cũng hòa theo nhịp điệu của hơi thở anh, và những giọt nước mắt khô ráo để lại những vệt mặn chát trên gò má cô.

“Anh không cưới em chỉ vì đứa bé,” Jack khẽ nói. “Anh cưới em bởi vì anh yêu em. Và nếu như em định nói về chuyện rời bỏ anh lần nữa, anh sẽ …” Anh ngừng lại, rõ ràng là đang cố nghĩ ra hình phạt kinh khủng vừa đủ. “Được rồi, chỉ cần đừng nói là được rồi,” anh kết thúc.

“Em chưa bao giờ thấy tồi tệ như hiện giờ. Chưa bao giờ thậm chí là lúc cha mẹ em

Khi anh nói, tiếng nói từ l*иg ngực sâu thẳm dội vào tai cô. “Cả anh cũng không. Ngoại trừ … anh vui muốn chết khi được ôm em. Những tuần vừa qua thật kinh khủng, khi không được trò chuyện với em, không được chạm vào em.”

“Anh thật sự nghĩ rồi chúng mình sẽ có con lại không?” cô hỏi bằng giọng thì thầm yếu đuối.

“Nếu đó là điều em muốn.”

“Đó có phải là điều anh muốn không?”

“Ban đầu anh khó mà chấp nhận nổi ý nghĩ mình trở thành một người cha,” Jack thú nhận. Anh hôn lên đường viền dưới quai hàm, và phần bên cổ cô. “Nhưng rồi hai ta bắt đầu thực hiện kế hoạch, và đứa trẻ trở thành có thật đối với anh. Và anh nghĩ về tất cả những cậu bé ở Knatchford Heath mà anh không thể giúp đỡ hay bảo vệ, và thay cho nỗi thất vọng trước đây, anh lại cảm thấy … hy vọng. Anh nhận ra rằng rốt cuộc cũng có một đứa trẻ xuất hiện trong thế giới này mà mình có thể chăm sóc. Đó là một khởi đầu mới mẻ với anh. Anh … anh muốn làm cho cuộc đời của đứa bé ấy thật tuyệt vời.”

Amanda ngẩng đầu lên và nhìn anh không chớp bằng cặp mắt đẫm lệ. “Anh có thể mà

“Vậy thì đừng từ bỏ hy vọng lúc này, cô gái ngọt ngào. Khi em sẵn sàng, anh sẽ dành cả ngày lẫn đêm của đời mình cho nhiệm vụ cho em một đứa trẻ. Và nếu nó không hiệu quả, chúng ta sẽ tìm thêm vài cách khác. Thần thánh biết có rất nhiều trẻ em trên đời này cần có gia đình mà.”

“Anh sẽ làm việc đó vì em sao?” cô rụt rè hỏi, không thể tin được người đàn ông này đã một lần phản đối ý niệm có một gia đình mà giờ lại sẵn sàng đưa ra một lời hứa như vậy.

“Không chỉ vì em.” Anh hôn lên chóp mũi và đường cong mịn màng ở gò má cô. “Mà cũng vì bản thân anh nữa.”

Amanda vòng tay quanh cổ anh và ôm anh chặt hơn. Cuối cùng nỗi sầu khổ chất chứa bắt đầu nới lỏng sự kìm hãm lạnh cứng quanh tim cô. Cô thấy một cảm giác nhẹ nhõm quá sâu sắc, nó khiến cô mê mụ. “Em không biết bây giờ phải làm gì,” cô lẩm bẩm.

Anh lại hôn cô, miệng anh nóng bỏng và dịu dàng ép vào làn da đỏ ửng của cô. “Tối nay em đừng nên nghĩ ngợi gì trong vài giờ, ăn và nghỉ ngơi thôi.”

Ý nghĩ đến thức ăn làm cô cau mày và nhăn nhó. “Em không thể.”

“Em đã không ăn gì mấy ngày nay rồi.” Anh với lấy cái khay, mở đĩa thức ăn ra, và cầm cái muỗng lên. “Cố ăn một chút thôi,” anh kiên quyết. “Anh là người tin tưởng tuyệt đối vào việc hồi phục sức khỏe bằng …” Anh liếc vào thứ đựng trong cái bát bị đậy bằng cái nắp bằng bạc. “Súp khoai tây.”

Amanda nhìn cái muỗng rồi khuôn mặt đầy quả quyết của anh, và lần đầu tiên trong ba tuần liền, một nụ cười run run chạm đến đôi môi cô. “Anh thật là một kẻ bạo ngược.”

“Và anh mạnh hơn em,” anh nhắc nhở cô.

Cô cầm cái muỗng anh đưa và chồm lên liếc vào bát súp trắng đυ.c, lác đác những lá cải xoong được xắt nhỏ. Một cái bánh xốp nướng vỉ đặt trên một cái đĩa nhỏ để bên cạnh bát xúp, cũng như một đĩa bánh pút-đinh quả mọng với những quả mâm xôi tươi ngon đặt phía trên. Người đầu bếp gọi nó là pút-đinh à la framboise, gần đây thích đặt tên cho khá nhiều công thức chế biến món Pháp của bà ta.

Jack bỏ cái ghế và quan sát cô nhúng cái muỗng vào bát súp. Cô ăn từ từ, miếng súp nóng ấm lấp đầy dạ dày cô, khi Jack ngồi xuống bên cạnh cô và liên tục cầm một cốc rượu đưa lên môi cô. Lúc Amanda ăn uống, màu sắc đã quay lại trên gương mặt cô, và cô cực kỳ thư thái ngồi trong ghế. Cô liếc nhìn con người đẹp trai bên cạnh mình, và một cơn sóng tình yêu gần như chôn vùi cô. Anh khiến cô cảm thấy như thể bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra. Vô thức cô nắm bàn tay to lớn của anh, rồi đưa nó lên mặt mình. “Em yêu anh,” cô thốt l

Anh vuốt ve gò má và mơn trớn đường viền quai hàm cô bằng lưng bàn tay mình. “Amanda, anh yêu em hơn cả mạng sống của mình.” Anh nghiêng người tới gần và lướt miệng anh lên miệng cô, một cách dịu dàng, như thể anh hiểu cô cảm thấy bị tổn thương và đau khổ đến thế nào … như thể anh có thể chữa khỏi cho cô bằng một nụ hôn. Cô với tay lên phía sau cổ anh và để đầu ngón tay mình lùa vào mớ tóc dày ở gáy anh. Cô đón nhận sự xâm nhập tinh tế của lưỡi anh vào miệng, để cho anh tìm kiếm hương vị của ly rượu vừa rồi, cho đến khi nụ hôn dường như bỏng cháy với hơi nóng cuồng nhiệt.

Cô quay đầu sang bên cùng tiếng thì thầm nho nhỏ, cảm thấy thật uể oải và kiệt sức, đôi mắt cô khép lại khi cô cảm nhận ngón tay anh ở vạt trên của áo dài. Một nút được tháo ra, rồi hai nút, ba nút, và một loạt nút bung ra khiến lớp vải áo bao bọc rớt xuống khỏi làn da cô. Môi anh kéo lê xuống cổ họng cô, tìm đến nơi nhạy điểm ở phía bên hông, và anh nhẹ nhàng nhấm nháp đến khi cô buông ra tiếng rên rĩ yếu ớt.

“Jack … em mệt lắm … em không nghĩ …”

“Em không phải làm điều gì hết,” anh thì thào bên cổ cô. “Chỉ cần để anh chạm vào em. Đã quá lâu rồi, em yêu.”

Hít thở thật sâu, Amanda không gắng sức thốt ra bất cứ lời nào, mà chỉ ngửa đầu cô ra sau dựa vào ghế. Cảm giác mơ màng, cô không mở mắt khi thấy như anh tách khỏi cô, nhưng thụ động chờ đợi trong lúc anh hạ bớt ánh đèn và sau đó quay lại với cô. Ánh sáng dìu dịu gần như ma quái, bóng tối hầu như chỉ vừa đủ lọt qua mí mắt khép chặt của cô. Jack đã cởϊ áσ … bàn tay cô chạm vào đôi vai trần của anh, rắn chắc, ấm áp và cuồn cuộn cơ bắp. Anh quỳ gối trước nơi cô ngồi, giữa hai đầu gối mở ra của cô, và với tay vào chỗ hở của phần thân trước của áo choàng rồi ôm hai bầu ngực cô bằng đôi bàn tay dịu dàng của anh. Ngón tay cái của anh vuốt lên trên hai núʍ ѵú cô, vuốt ve và mơn trớn, cho đến khi chúng sít lại thành hai nụ nhỏ cứng ngắc. Anh nghiêng người ra trước chiếm lấy một bên vào miệng mình.

Amanda uốn cong người khỏi cái ghế, đầu cô ngửa ra sau, và cô thở gấp gáp vì miệng anh kéo giật êm ái. Anh kẹp núʍ ѵú bên kia vào giữa ngón cái và ngón trỏ của mình, bằng sự vuốt ve nhẹ nhàng mà dai dẳng khiến cho mấy đầu ngón tay cô bấm sâu vào bề mặt dẻo dai của vai anh. Cô cảm thấy bị giam hãm bởi miệng và hai bàn tay của anh, mỗi một phần trong cô đều tập trung vào sự quyến rũ nhàn nhã và chậm rãi của anh. Anh nhấc đường viền ren của áo choàng, và đẩy nó xuống tận eo cô, rồi kéo rê ngón cái từ chỗ trũng trên đầu gối lên những đường cong khêu gợi phía trong đùi cô. Cẳng chân cô tách ra cho anh, những bắp cơ run lên phản ứng với sức nóng từ tay anh. Mặc dù anh biết cô vô cùng muốn anh chạm vào cô xiết bao, nhưng anh vẫn giữ tay mình trên đỉnh đùi cô.

Jack chiếm hữu miệng cô bằng những nụ hôn nhẹ nhàng và chậm chạp đến mức cô siết chặt hai nắm tay trong thất vọng, và khao khát nhiều hơn. Mỉm cười bên cái miệng khẩn nài của cô, anh lướt tay từ cẳng chân săn chắc đến đầu gối cô. Ngón tay anh rúc vào phía sau đầu gối, tìm đến chỗ hõm đáng yêu ở mặt sau đó. Dịu dàng anh gập đầu gối cô lại, nhấc một cái lên trước, rồi đến cái thứ hai, cho đến khi hai chân cô móc vào phần tay cầm lót đệm của cái ghế. Cô chưa bao giờ bô bày một cách trơ trẽn, bị giữ mở căng ra trước anh.

“Jack,” cô phản đối, ngực cô nhô lên khi cô cố gắng hít vào, “anh đang làm gì vậy?”

Anh biến thời gian thành câu trả lời. Khuôn miệng anh táo bạo lang thang từ cổ họng xuống đỉnh ngực rắn chắc của cô, trong lúc tay anh êm ái vuốt lên cái đồi nhỏ của bụng cô, những đường cong đẫy đà của hông, và bờ mông mịn màng bị nâng lên của cô. Thật là một tư thế khó chịu, nhưng cảm giác ngượng ngùng phù phiếm thoáng qua đã nhanh chóng bị dập tắt bằng dòng chảy đam mê mãnh liệt. Ngón chân cô quắp lại khi cảm xúc dấy lên bên trong, và cô bắt đầu nhấc chân ra khỏi ghế.

“Không,” giọng nói thì thầm mượt mà của anh vang lên, và anh ấn lưng cô xuống, giữ cho chân cô dang rộng ra. “Anh đang dùng món tráng miệng. Amanda à la framboise.”

Anh vươn tay tới bàn, chộp vật gì đó từ cái đĩa sứ, và đưa nó lên môi cô. “Mở miệng ra nào,” anh nói, và cô xấu hổ tuân lời. Lưỡi cô quấn quanh quả mâm xôi chín mọng nhỏ. Mùi vị thơm tho ngọt ngào bùng lên trong miệng khi cô nhai và nuốt vào. Môi Jack thôi thúc môi cô mở ra, và anh chia sẻ mùi vị đó với cô, lưỡi anh nấn ná bên trong lùng sục mọi vết tích ngọt ngào của thứ quả chín ấy. Thêm một quả nữa được đặt vào hõm rốn nhỏ nhắn của cô, rồi cô thở hổn hển khi anh cúi xuống gắp nó lên bằng lưỡi mình, và cọ xoáy vào bên trong chỗ hõm nhạy cảm ấy.

“Thế đủ,” cô run rẩy nói. “Đủ rồi, Jack.”

Nhưng anh dường như không nghe thấy, hai bàn tay anh tinh quái và nhẹ nhàng khi anh chạm tới chính giữa đùi cô … và đột nhiên cô bật nảy người vì cảm giác khác thường của ngón tay anh đang đẩy vật gì đó vào trong cô … quả xôi mâm, cô nghĩ, những cơ bắp thít chặt khi cô cảm nhận nước quả rỉ ra trong phần cơ thể kín đáo sâu kín của mình. Miệng cô run rẩy, vừa đủ để bật thốt ra. “Jack, không. Lấy nó ra đi. Xin anh –”

Đầu anh sốt sắng cúi thấp hơn, và tay chân cô căng lên vì xấu hổ và kɧoáı ©ảʍ khi miệng anh phủ chụp lên cô. Tiếng rên rĩ từ yết hầu trượt khỏi cổ họng cô khi anh nhẹ nhàng liếʍ và thưởng thức, ngấu nghiến quả mâm xôi ngọt ngào cùng với chất ẩm ướt từ cơ thể cô. Đôi mắt cô nhắm thật chặt, và cô thở hổn hển, nằm yên khi lưỡi anh vươn vào tận trong cô với những động tác vuốt ve như lụa.

“Em mới ngon lành làm sao,” anh thì thào trên phần da thịt nhạy cảm của cô. “Mấy quả mâm xôi được lấy ra rồi, Amanda. Giờ anh dừng lại nhé?”

Táo bạo cô vươn tay với lấy đầu anh, rồi kéo anh mạnh hơn vào cô, và lưỡi anh trượt lên cái nụ nhỏ nhức nhối của cô. Sự yên lặng của căn phòng bị xuyên thủng bởi hơi thở gấp gáp của cô, những âm thanh bú ʍúŧ anh tạo ra, và tiếng cọt kẹt của cái ghế khi cô vặn vẹo lắc người tới trước, rồi lên trên, cố sức bắt kịp theo miệng anh đang giày vò cô. Đúng như cô nghĩ cô không còn có thể chịu đựng được sự tra tấn mật thiết này nữa, căng thẳng bùng ra trong ngọn lửa sung sướиɠ nổ tung. Cô thét lên và rùng mình, chân cô đẩy mạnh vào tay cầm bọc được bọc của cái ghế, và cơn co thắt cứ đến mãi đến mãi cho đến khi cuối cùng cô phải van xin anh dừng lại.

Khi nhịp đập dồn dập của tim cô chậm lại và cô có thể gom lại sức lực để cử động, cô gỡ chân khỏi ghế và với tới Jack. Cô bám chặt anh khi anh ẵm cô lên và mang cô lại giường. Khi anh đặt cô lên nệm, cô vẫn không rời vòng tay quanh cổ anh. “Lại giường với em đi,” cô nói.

“Em cần phải nghỉ ngơi,” anh đáp, rồi đứng bên cạnh giường.

Cô chộp vào phía trước quần anh trước khi anh bỏ đi, và tháo lỏng nút quần trên cùng. “Cởi ra đi,” cô ra lệnh, bận rộn với nút thứ hai, và nút thứ ba.

Nụ cười toe toét của Jack lóe lên trong cảnh nhá nhem tối, rồi anh làm theo, và cởi bỏ hết quần áo còn lại trên người. Sự nặng nề rắn rỏi, đẹp đẽ của cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của anh áp sát cô trên giường, khiến cô rùng mình dễ chịu vì cảm nhận được làn da ấm áp của anh. “Giờ sao nào?” anh hỏi. Hơi thở anh nghẹn lại khi cô di chuyển lên trên anh, hai bầu vυ" tròn trĩnh của cô quét qua ngực rồi xuống bụng anh, trong khi mái tóc dài của cô êm ái kéo lê qua da thịt anh.

“Giờ tới em dùng món tráng miệng của mình,” cô nói, và trong một lúc thật lâu sau đó không có một lời nào, không một ý nghĩ nào, chỉ có hai người gắn chặt nhau trong mê đắ

Sau đó, anh ôm cô và tiếng thở dài thỏa mãn thoát khỏi anh. Rồi ngực anh phập phồng trong một tràng cười khùng khục, và Amanda cựa quậy áp vào anh. “Chuyện gì vậy?” cô tò mò hỏi.

“Anh đang nghĩ đến đêm đầu tiên chúng ta gặp nhau … em sẵn sàng trả tiền cho anh để anh làm việc này này. Và anh đang cố tính xem em nợ anh bao nhiêu sau tất cả mọi lần chúng ta ngủ với nhau.”

Cho dù mệt lử, Amanda cũng không thể ngăn được nụ cười bất chợt. “Jack Devlin … làm sao mà anh có thể nghĩ đến tiền vào lúc như thế này cơ chứ?”

“Anh muốn em nợ anh nhiều đến nỗi em sẽ không bao giờ thoát khỏi anh.”

Cô mỉm cười và kéo đầu anh xuống. “Em là của anh,” cô thì thầm trên môi anh. “Bây giờ và mãi mãi, Jack à. Anh hài lòng chưa?”

“Ồ, rồi.” Và anh dành cả đêm còn lại cho cô thấy mức độ hài lòng của anh nhiều đến mức nào.

Thêm Bình Luận