Chương 90

Khưu Diệp ngẩng đầu lên, trấn định nói: “Lâm Phóng, mười hai vạn đó thứ hai này em sẽ lấy về cho anh, nước Ý…em có thể không đi.”

Sắc mặt Lâm Phóng lúc bấy giờ mới hòa hoãn được chút: “Em không phải rất muốn đi Ý sao?”

“Ý cũng không thể trong hai năm này mà chìm được, học vẽ thôi mà, em ở trong nước cũng có thể vẽ tranh.” Khưu Diệp mỉm cười, nháy mắt nói: “Lâm Phóng, chúng ta bên nhau cũng được hai năm rồi, anh hiểu em mà đúng không.”

Lâm Phóng không nói gì, khóe miệng kéo ra một nụ cười sâu xa, Khưu Diệp nhún nhún vai tiếp tục ăn cơm, cũng không thèm suy nghĩ xem thái độ này của Lâm Phóng là có ý gì.

Bầu không khí trên bàn cơm bắt đầu trầm xuống, Lâm Phóng ăn được vài miếng lại nói: “Khưu Diệp, chuyện anh hứa cho em đi Ý anh nhất định sẽ làm được, em chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, đừng tự tìm phiền phức là được.”

Khưu Diệp rũ mắt nghe, hắn biết rất rõ cách thức làm yên lòng người đàn ông ngồi trước mặt này.

“Gần đây…Công ty đang có một vụ làm ăn lớn, tiền đổ vào đó hết rồi…em cố chờ qua đợt này.”

Khưu Diệp bày ra dáng vẻ nhu thuận gật gật đầu, đổi lấy nụ cười hài lòng của Lâm Phóng. Thế nhưng trong lòng Khưu Diệp rất rõ ràng, Lâm Phóng làm gì có ai đầu tư cho mà làm ăn, với tình trạng trước mắt của hắn, chỉ sợ công ty sắp phá sản tới nơi.

Hai người cơm nước xong xuôi, nhân lúc Lâm Phóng đi tính tiền, Khưu Diệp nhìn thoáng qua phía Tư Kiêu Kỳ. Tư Kiêu Kỳ lúc này đang cùng người đối diện nói cái gì đó, khoa tay múa chân, mặt mũi nom rất là hào hứng. Ngược lại người đối diện kia đang rất từ tốn ăn món ăn trước mặt, thỉnh thoảng sẽ đáp lại một, hai câu, có lúc còn thuận tay châm cho Tư Kiêu Kỳ tách trà hoặc là gắp thức ăn đưa qua. Hai người thân mật lại không mập mờ, động tác giơ tay nhấc chân đều rất tự nhiên, giống như chỉ đang ngồi trong nhà ăn một bữa cơm.

Trong lòng Khưu Diệp lúc này mới có chút hoảng.

Bên này Lâm Phóng đã tính tiền xong toan muốn đứng dậy, lúc xoay người ảnh mắt đảo một vòng nhìn thấy người ngồi trong góc kia.

“Tư Kiêu Kỳ?” Lâm Phóng kinh ngạc tự lầm bầm.

“Anh nói cái gì?” Khưu Diệp ngạc nhiên hỏi, cái này cũng không phải hắn giả vờ, hắn thật sự không ngờ Lâm Phóng vậy mà lại biết Tư Kiêu Kỳ.

“Không có gì,” Lâm Phóng lắc đầu, “Gặp phải người quen…Anh đi chào hỏi chút.”

Khưu Diệp lui lại một bước, cười vô cùng ngoan ngoãn: “Vậy anh đi đi, em ra cổng chờ anh.”

Lâm Phóng thỏa mãn gật đầu, trong trường hợp này hắn cũng không thích có mặt Khưu Diệp.

Khưu Diệp đi ra cửa chính, ẩn mình sau bụi cây lớn, xuyên qua lá cây hắn có thể nhìn thấy Lâm Phóng mặt mày hớn hở đi tới trước mặt Tư Kiêu Kỳ. Tư Kiêu Kỳ đứng lên bắt tay hàn huyên mấy câu với Lâm Phóng, mang theo nụ cười khách sáo. Khưu Diệp nheo mắt lại, hắn rất hiểu Tư Kiêu Kỳ, nên dễ dàng nhìn ra Tư Kiêu Kỳ lúc này vô cùng không kiên nhẫn, hắn có thể xác định Tư Kiêu Kỳ chỉ mong Lâm Phóng có thể xéo đi nhanh một chút, đáng tiếc Lâm Phóng vô tư không hề hay biết.

Khưu Diệp nhìn thấy ngón tay Tư Kiêu Kỳ cong lên, ngón tay vô thức gãi gãi lòng bàn tay, hắn dám chắc chắn một chuyện – Tư Kiêu Kỳ đang cảm thấy rất phiền!

Tại sao lại phiền? Ánh mắt Khưu Diệp liếc nhìn về phía người đàn ông đang ngồi cạnh Tư Kiêu Kỳ. Dáng vẻ người này vô cùng nhã nhặn, thần sắc nhàn nhạt, không tính là quá đẹp nhưng khuôn mặt nhìn rất thuận mắt, khí độ thong dong đạm mạc của hắn khiến người ta vừa nhìn hắn sẽ có cảm giác rất áp bách.

Chậc chậc, ra là đổi khẩu vị!

Khưu Diệp khẽ cười một tiếng, hắn từ ánh mắt sốt ruột của Tư Kiêu Kỳ khi nhìn người kia thấy được, Tư Kiêu Kỳ muốn ném Lâm Phóng ra khỏi nhà hàng lắm rồi.

Cũng may Lâm Phóng coi như biết điều, rốt cuộc vào lúc Tư Kiêu Kỳ sắp không nhịn được nữa lên tiếng cáo từ.

“Đi thôi,” Lâm Phóng nói.

“A,” Khưu Diệp giả vờ ngạc nhiên, “Xong rồi, nói chuyện nhanh vậy!”

“Người ta đang ăn cơm, có cái gì để

nói đâu.” Giọng điệu Lâm Phóng tràn đầy bất mãn, nghĩ tới việc không chiếm được lợi gì từ chỗ Tư Kiêu Kỳ.

“Khách hàng của công ty anh hả?” Khưu Diệp mở cửa xe ra rồi ngồi vào ghế phụ, giống như vô ý hỏi tới.

“Không phải.” Lâm Phóng cài dây an toàn, động tác có mấy phần thô bạo, chứng tỏ tâm trạng của hắn bây giờ rất kém.

Khưu Diệp gật gật đầu không hỏi tiếp nữa, hắn biết có một số việc không nên hỏi. Tỉ như gần đây Lâm Phóng đặc biệt chú ý tới vấn đề chi tiêu của mình, tỉ như tâm tình Lâm Phóng rất kém, tỉ như Lâm Phóng ở nhà có khi nghe điện thoại sẽ chửi ầm lên. Khưu Diệp biết, người này hẳn là gặp khó khăn trong chuyện làm ăn. Lâm Phóng chính là kiểu người nếu kiếm được nhiều tiền sẽ vênh váo không xem ai ra gì, theo biểu hiện như nãy nếu công ty hắn không phải sắp phá sản thì cũng đang trong tình trạng bấp bênh.

“Về nhà đi.” Khưu Diệp đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay Lâm Phóng, mang theo vài phần an ủi thân mật, hắn biết Lâm Phóng thích như thế này.

Quả nhiên, Lâm Phóng quay đầu lại nhìn Khưu Diệp một lát, nhìn cặp mắt như đang mỉm cười của Khưu Diệp, hắn vuốt nhẹ một cái lên mặt Khưu Diệp, giọng nói mang theo vài phần tình sắc: “Muốn về nhà?”

“Ừm.” Khưu Diệp nghiêng đầu cọ cọ vào tay Lâm Phóng.

Lâm Phóng thỏa mãn nắm chặt tay lái, đạp chân ga, xe phóng như bay về nhà.

Xe chạy được một đoạn, Lâm Phóng bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: “Mắt nhìn của hắn coi như không tệ.”

“Anh nói sao?” Khưu Diệp mơ hồ nghe Lâm Phóng nói như vậy, mở miệng truy hỏi.

“Anh nói Tư Kiêu Kỳ, người bạn kia của hắn cũng không tệ.”

Khưu Diệp giật mình, lập tức giả vờ như không hề hay biết: “Ai? Tư nào?”

“Ầy em không biết đâu.” Lâm Phóng bẻ tay lái, giọng điệu mang theo mấy phần trào phúng: “Người mà nãy anh gặp trong nhà hàng, là cùng một loại người với chúng ta, anh thấy người bạn kia của hắn cũng không tệ.”

Khưu Diệp sững sờ, nhưng rất nhanh đã bày ra bộ dáng bất mãn nói: “Anh thích?”

Lâm Phóng cười haha một tiếng, rảnh tay bóp mặt Khưu Diệp nói: “Em ghen à?”

“Anh nói coi có phải hay không.” Khưu Diệp giả vờ tỏ ra nôn nóng, Lâm Phóng rất thích như thế này, giống như người khác không có hắn là không sống nổi.

“Tất nhiên là không!” Lâm Phóng nói, “Anh đã sớm nghe nói cái tên họ Tư này có người yêu rồi, nãy thấy hắn nhìn không rời mắt, coi như bảo bối, anh mới không thèm rước cái phiền phức này đâu.”

“A,” Khưu Diệp tựa hồ thở ra một hơi, ngữ khí hòa hoãn hơn một chút, “Người bạn đó của hắn làm gì?”

“Hình như là làm bác sĩ, hai người này cũng coi như là nửa come out đi…cụ thể thế nào thì anh cũng không rõ lắm, chỉ nghe được loáng thoáng thế.”

Tay Khưu Diệp siết chặt lại, lời Lâm Phóng nói giống như cây châm đâm thẳng vào lòng hắn. Người như Tư Kiêu Kỳ cũng sẽ xem một người như “bảo bối”? Là loại “bảo bối” thế nào đây? Hình như lúc mình quen hắn còn chưa được trải nghiệm cảm giác được xem như “bảo bối” là như thế nào, Khưu Diệp quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, nhìn phong cảnh trôi qua trước mắt không nhịn được nghĩ, năm năm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lâm Phóng là người rất hay nghi ngờ, nên hắn đương nhiên sẽ không nói với Khưu Diệp quá nhiều về chuyện làm ăn, Khưu Diệp xưa nay cũng không có hỏi đến, chỉ ở một bên yên lặng mà nhìn. Nhưng cũng phải nói ngoại trừ chuyện làm ăn thì Lâm Phóng đối với Khưu Diệp tương đối khoan dung, cũng vui vẻ cùng Khưu Diệp nói một số chuyện bát quái, Khưu Diệp không cần phí quá nhiều sức lực, chỉ cần sau một lần làʍ t̠ìиɦ biết thêm rất nhiều chuyện, tỉ như Tư Kiêu Kỳ bốn năm trước mở An Tiệp, chuyện làm ăn bây giờ xem như cũng tạm ổn, cũng biết được Lâm Phóng đang hợp tác làm ăn với Tư Kiêu Kỳ.

Khưu Diệp cười lạnh một tiếng, cái gọi là làm ăn này cũng chỉ có mua với bán, chỉ sợ anh chính là người bán đi, mà chưa chắc người ta đã thèm mua đâu.

Lâm Phóng tựa đầu vào giường lười biếng nói: “Cái tên họ Tư đó tuổi tác không lớn, thủ đoạn ngược lại không nhỏ, không biết người đứng sau lưng anh ta là người thế nào mà có tài lực mạnh tới vậy.”

Lâm Phóng lúc nói lời này, ánh mắt đảo qua nhìn Khưu Diệp một chút, Khưu Diệp rũ mắt không lên tiếng, giống như không hề quan tâm Lâm Phóng đang nói gì.

“Gần đây tiền có đủ tiêu không?” Lâm Phóng hiển nhiên đối với biểu hiện ngày hôm nay của Khưu Diệp rất hài lòng, nên mới hỏi ra một câu như thế.

“Đủ.” Khưu Diệp rút tay ra

khỏi chăn, cẩn thận xem xét vết bầm tím trên đó.

“Đau hả?” Lâm Phóng cũng chẳng hề lo lắng, chỉ thuận miệng hỏi một câu.

“Vẫn ổn.”

“Anh đã dùng lực gì đâu,” Lâm Phóng tiện tay để điếu thuốc vào gạt tàn, nâng cằm Khưu Diệp lên, trầm giọng hỏi, “Em không cảm thấy chơi như vậy rất thoải mái sao?”

Khưu Diệp cố gắng không hất đầu ra, miễn cưỡng cong khóe miệng: “Rất kí©h thí©ɧ.”

“Tất nhiên!” Lâm Phóng buông tay ra, nằm lại trên giường, hắn nhìn trần nhà chậm rãi nói: “Lần sau thử cái dây xích kia đi.”

Khưu Diệp gật đầu nói “được”, ánh mắt dần lạnh lẽo.

***

Kế hoạch thu mua một phần Lâm thị bởi vì không thể thống nhất được giá cả nên phải tạm ngưng lại, Tư Kiêu Kỳ cũng không quá muốn làm cuộc mua bán này, luôn cảm thấy nếu cứ dính líu tới Lâm thị kiểu gì cũng sẽ dính líu đến Khưu Diệp, sau này sẽ không tránh khỏi phiền phức. Tiêu Thần gần đây tâm tình rất tốt, anh không hy vọng có bất cứ chuyện gì phá hỏng tâm tình của Tiêu Thần.

Thế là Tư Kiêu Kỳ giao vụ này cho Kiều Hâm, còn đặc biệt dặn dò hắn: “Nếu không đàm phán được nữa thì dẹp đi, khỏi cần nói nhảm với hắn làm gì.” Kiều Hâm vỗ ngực nói:

“Đại ca anh cứ yên tâm, em đã hỏi thăm kĩ rồi, Lâm thị mượn nợ bên ngoài, muốn không phá sản nhất định phải sang bớt mấy tuyến đường, trước mắt người chịu nói chuyện với hắn không nhiều, thực lực kinh tế cũng không mạnh bằng chúng ta, Lâm Phóng sớm muộn gì cũng đồng ý thôi.”

Tư Kiêu Kỳ thỏa mãn gật đầu, bỗng nhiên hỏi: “Nói mới nhớ, chú làm sao mà biết được lợi nhuận bên đó thế?”

Kiều Hâm đắc ý khoát khoát tay nói: “Sơn nhân tự có diệu kế!”

“Hợp pháp không đấy?”

“Anh nói gì vậy!” Kiều Hâm la lên oai oải: “Em dù sao cũng là ông chủ tiệm lẩu nhá, làm sao có thể làm chuyện phạm pháp được? Phải biết em là người duy nhất trong công ty có thể đọc được 24 chữ chủ nghĩa xã hội giá trị quan nòng cốt đó!”

“Anh chỉ hỏi thế thôi,” Tư Kiêu Kỳ cười lớn vỗ vỗ vai Kiều Hâm, “Anh tin tưởng chú!”

“Có điều đại ca anh đừng lỡ miệng nói bậy bạ,” Kiều Hâm dặn dò một câu, “Em có thể cấu kết với nhân viên kế toán bên đó cũng không dễ dàng gì.”

“Chú…thông đồng với nhân viên kế toán của người ta?” Tư Kiêu Kỳ hỏi, “Phỉ Phỉ thế mà không cắt đứt chân chó của chú hả?”

Kiều Hâm liếc mắt khinh bỉ: “Người ta là đàn ông.”

“Đây không phải càng hỏng bét?”

“Thôi đi!” Kiều Hâm cười lạnh một tiếng, “Anh tưởng ai cũng giống anh chắc?”

“Chú khoan hãy nói,” Tư Kiêu Kỳ thần thần bí bí nói, “Lâm Phóng cũng là người trong giới!”

“Thật?” Kiều Hâm ngạc nhiên la lên, “Đúng là nhìn không ra! Vậy đại ca anh còn không dùng mỹ nam kế, khẳng định dễ như trở bàn tay.”

“Người ta có người yêu rồi!” Tư Kiêu Kỳ nhớ tới bức họa trong phòng Lâm Phóng.

“Ồ?” Từ cửa phòng làm việc truyền đến âm thanh nhàn nhạt, mang theo mấy phần trào phúng nói, “Nhìn anh có vẻ rất tiếc nuối?”

“Mẹ nó!” Tư Kiêu Kỳ đẩy Kiều Hâm qua một bên, sải bước tới cửa phòng làm việc, trên miệng dẫn ra một nụ cười lấy lòng: “Tiêu Thần, sao tự nhiên lại tới đây?”

“Nghe nói anh thất tình nên tới đây nhìn một chút.” Tiêu Thần lách qua người Tư Kiêu Kỳ đi tới, để túi nhựa đang cầm trong tay lên bàn, nói với Kiều Hâm: “Tôi có mang theo chút thức ăn, cậu có ăn không?”

“Ăn chứ!” Kiều Hâm hào hứng nói, “Vừa lúc em còn chưa ăn sáng, anh mới xuống ca đêm à?”

Tiêu Thần gật gật đầu.

Tư Kiêu Kỳ sờ sờ mũi nói, “Bảo bối, em mua món gì vậy?”

Tiêu Thần còn chưa kịp lên tiếng, Kiều Hâm đã cướp lời nói với Tư Kiêu Kỳ: “Chị dâu, anh khoan hãy hỏi ăn cái gì, trước hết anh giải thích với Thần ca vụ mỹ nam kế đi kìa.”

Tư Kiêu Kỳ níu lấy cổ áo Kiều Hâm ném người ra ngoài, phịch một cái đóng cửa lại rồi nói với Tiêu Thần: “Thằng này chỉ sợ thiên hạ không loạn.”

“Sao em lại thấy anh có chút chột dạ vậy?” Tiêu Thần lúc đầu cũng chỉ nói đùa, anh căn bản không tin Tư Kiêu Kỳ có thể sử dụng chiêu “mỹ nam kế” gì đó, thế nhưng nói thêm vài câu lại phát hiện ánh mắt Tư Kiêu Kỳ có chút trốn tránh, nụ cười cũng rất miễn cưỡng. Thế là Tiêu Thần ngược lại có chút chần chờ, luôn cảm thấy cũng không phải chỉ là nói đùa.

Tư Kiêu Kỳ nhìn kĩ ánh mắt của Tiêu Thần, hung hăng phỉ nhổ mình một hồi, nhớ ngày đó Tư Kiêu Kỳ anh chính là vô địch thiên hạ khoản mặt dày, trợn mắt nói dối so với nhắm mắt còn muốn lưu loát hơn, trước mặt Tiêu Thần có thể nói dối tới máy phát hiện nói dối cũng không nhìn ra được. Chỉ là không ngờ tới, theo thời gian dần trôi, nhiều năm như vậy, tình cảm hai người cũng dần ổn định, trong cuộc sống không có quá nhiều kí©h thí©ɧ nhưng ngược lại ngày qua ngày lại càng cảm nhận thêm nhiều điều sâu sắc, tựa như không thể nào sống thiếu người trước mắt này.

Tựa hồ vĩnh viễn cũng không nhàm chán, mỗi lần nhìn thấy người này sẽ không tự chủ được cười lên, có thể vui vẻ mà không cần bất kỳ lý do nào, giống như nước chảy mãi không ngừng.

Thế nhưng là…lại sợ hắn tới vậy!

Không phải sợ mà là càng ngày càng sợ, chỉ cần Tiêu Thần nhăn mặt một xíu thôi là anh sẽ lập tức chân chó chạy tới: “Xin lỗi, anh sai rồi”. Không cần biết bản thân làm gì, chỉ cần Tiêu Thần mở miệng hỏi, anh tuyệt đối sẽ hỏi một đáp mười, một chút cũng không dám giấu. Tư Kiêu Kỳ thầm nghĩ, “Có khi nào mình bị ‘viêm khí quản’ rồi không? Cái mũ ‘thê nô’ này xem ra không gỡ xuống được rồi.”

*Viêm khí quản: đồng âm với 妻管严 (vợ quản nghiêm).

Nhưng là…thế này cũng không có gì không tốt, Tư Kiêu Kỳ nhún nhún vai, Tiêu Thần người này ngoài cứng trong mềm, đánh thì đánh không lại mình, nhiều nhất cũng chỉ quở trách hai câu. Còn nếu không được nữa thì chỉ cần đè người xuống giường gặm gặm mấy cái là lại đâu vào đấy.

Thế là Tư Kiêu Kỳ nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia rồi đưa tay lên xoa mặt Tiêu Thần, lòng bàn tay mình đã quen thuộc với đường cong này, lần nào chạm tới cũng khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, mỗi một đốt xương bàn tay như tự động tìm được vị trí tốt nhất để bưng trọn mặt Tiêu Thần, không để lọt một khe hở.

“Anh chột dạ chỗ nào?” Tư Kiêu Kỳ xích lại gần Tiêu Thần, nhẹ nhàng trao cho đối phương một nụ hôn, sau đó nghiêm túc nói: “Cho dù là trống, đó cũng vì dành ra càng nhiều chỗ để em ở a.”

*Chữ trống đó nguyên văn là



trong chữ chột dạ (心虚) chỗ này là chơi chữ.


“Anh mới đổi thư ký à?” Tiêu Thần hỏi, “Lời này là thư ký mới dạy anh?”

“Bảo bối,” Tư Kiêu Kỳ cười nói, “Anh đang biểu đạt tình yêu của anh đối với em mà.”

“Bình thường phương thức biểu đạt tình yêu của anh toàn là cởϊ qυầи làm trò lưu manh.” Tiêu Thần đẩy Tư Kiêu Kỳ ra, cười nói, “Được rồi, mau ăn đi, để lát nữa lạnh bây giờ.”

Tư Kiêu Kỳ mở nắp hộp cơm ra, cảm khái nói: “Anh rốt cuộc cũng chờ được tới ngày em mang đồ ăn sáng cho anh.”

“Vậy anh tiếp tục cố gắng, chờ tới ngày em mang đồ ăn khuya cho anh.”

“Chỉ cần có em là anh chịu được hết!” Tư Kiêu Kỳ nói xong cầm đũa lên, gắp cái bánh bao bỏ vào miệng, Tiêu Thần ngồi một bên nhìn, cảm thấy thời gian trôi qua thật có ý nghĩa.

Có điều, vẫn phải hỏi xong câu này: “Anh muốn dùng mỹ nam kế với ai?”

Tư Kiêu Kỳ trợn mắt trừng một cái: “Bảo bối, sao mấy cái này em nhớ rõ quá vậy?”

“Anh nếu không chột dạ em cũng không hỏi,” Tiêu Thần gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, “Nhưng mà biểu hiện của anh chính là giấu đầu lòi đuôi.”

Tư Kiêu Kỳ nuốt cái bánh bao xuống rồi nói: “Gần đây công ty có một vụ làm ăn, mà ông chủ công ty này cũng là người trong giới như chúng ta nên Kiều Hâm nó trêu anh thế thôi.”

Tư Kiêu Kỳ vô thức xóa sạch lịch sử với Khưu Diệp, cũng không phải muốn giấu diếm cái gì, chỉ là căn bản chưa có xảy ra chuyện gì, tương lai cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra, nói ra cũng chỉ thêm phiền chứ ích gì đâu.

Tư Kiêu Kỳ mãi cũng không quên biểu cảm của Tiêu Thần khi mình ở trước mặt đối phương vô ý khen Hạ Tử Hàm đáng yêu, cũng sẽ không quên cảm xúc của mình khi biết được quan hệ của Hạ Tử Hàm và Tiêu Thần, loại tâm tình đau đớn xoắn xuýt đó. Hạ Tử Hàm không có liên quan gì với mình mà còn làm Tiêu Thần khó chịu như vậy, chứ đừng nói chi tới Khưu Diệp.

Tư Kiêu Kỳ nghĩ, nếu cần thiết anh có thể bỏ vụ làm ăn này, vì chút tiền mà khiến Tiêu Thần không vui thì thật không đáng.

***

Khưu Diệp không phải kẻ ngốc, chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm trong lòng hắn rất rõ. Sau khi hắn từ chỗ Lâm Phóng nghe được mấy tin bát quái kia, hắn cũng biết coi như hắn có đẹp đi chăng nữa, giờ khắc này muốn nối lại tình cũ với Tư Kiêu Kỳ thì xác suất thành công cũng quá nhỏ.

Trong cái giới này, nếu dựa vào tiền tài mà bên nhau bốn, năm năm cũng coi như đã hiếm lắm rồi, có thể bỏ qua không tính loại này đi. Còn không phải loại này nữa thì càng khó hơn.

Cái Khưu Diệp muốn đơn giản chỉ là một khoản tiền mà thôi, để hắn có thể thoải mái mà đi Ý mấy năm, chờ sau này một thân sáng chói trở về nước, hết thảy liền có thể bắt đầu lại từ đầu. Hắn chán ghét khoảng thời gian này, cũng không cách nào chịu được “sở thích” kia của Lâm Phóng. Hắn thậm chí có chút hoài niệm cái người bán quần áo kia, đó là người đầu tiên hắn quen sau khi rời khỏi Tư Kiêu Kỳ, tuổi hơi lớn nhưng được cái đối xử với hắn rất tốt, nếu không phải người kia không có tiền, hắn thật sự nguyện ý ở bên cạnh người kia thêm mấy năm, hưởng thụ khoảng thời gian được người ta quan tâm từng li từng tí.

Nhưng về sau Lâm Phóng xuất hiện…

Khưu Diệp hít một hơi thuốc, trong mắt đều là ngang ngược và chán ghét: Ai ngờ được Lâm Phóng hồi đầu ra tay phóng khoáng như vậy mà mới mấy năm đã lụn bại.

Sớm biết…sớm biết…Sớm biết vậy đã không rời khỏi Tư Kiêu Kỳ rồi!

Khưu Diệp bực bội lắc lắc cái chân đã tê cứng, hắn cầm túi đựng bệnh án màu xanh đứng ở đây đã được nửa tiếng đồng hồ, căn cứ theo sự quan sát mấy ngày nay của hắn, hắn xác định lát nữa Tư Kiêu Kỳ sẽ tới bệnh viện để đón người kia. Đây là cơ hội gặp mặt tốt nhất, chỉ cần giả vờ tới đây khám bệnh là có thể tự nhiên nói chuyện với Tư Kiêu Kỳ.

Khưu Diệp tin tưởng, chỉ cần hắn nói chuyện với Tư Kiêu Kỳ, hắn có thể từ chỗ Tư Kiêu Kỳ moi được hai, ba mươi vạn!