- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Hành Khách Của Ta Là Thụy Thần
- Chương 74
Hành Khách Của Ta Là Thụy Thần
Chương 74
Tư Kiêu Kỳ nháy mắt, vô cùng mong đợi mà nhìn Tiêu Thần, lúc này anh chỉ hận không thể chạy xe ra khỏi thành phố ngay lập tức.
“Tư Kiêu Kỳ,” Tiêu Thần buồn cười nói, “Hai mươi ngày lận đó, công ty anh tính sao?”
“Yêu thì biết làm sao biết làm sao,” Tư Kiêu Kỳ quả quyết nói, “Để Trình Tử coi, hai mươi ngày nó cũng không làm công ty sập được đâu.”
“Trình Tử Hoa à…” Tiêu Thần nhẹ nhàng nói, biểu cảm đó khiến Tư Kiêu Kỳ có một cảm giác xem ra có người sắp gặp xui xẻo rồi.
“Đúng rồi, anh muốn đi đâu hưởng tuần trăng mật?” Tiêu Thần đột ngột đổi đề tài.
“Hả, em đồng ý?” Tư Kiêu Kỳ lập tức tỉnh táo, thần thái sáng láng mở to hai mắt nhìn Tiêu Thần, “Chúng ta đi Lạc Khê được không?”
“Lạc Khê có gì vui?”
“Bên đó mới mở một làng du lịch, nghe nói hoành tráng dữ lắm, còn có suối nước nóng, giờ lại đang trong thời điểm giảm giá nữa.” Tư Kiêu Kỳ mang theo thần sắc mong mỏi nhìn Tiêu Thần, chỉ chờ một cái gật đầu của đối phương.
“Tư Kiêu Kỳ, nói trọng điểm,” Tiêu Thần lạnh nhạt nói, “Cấm lan man.”
“Thì trọng điểm là có suối nước nóng đó,” Tư Kiêu Kỳ tỏ vẻ đương nhiên nói, “Mùa đông tắm suối nước nóng là nhất rồi, à bên đó còn có dạng suối nước nóng trong đình nhỏ.” Tư Kiêu Kỳ nói xong lời cuối cùng thì trên mặt hiện lên một nụ cười vô cùng quỷ dị, ai nhìn cũng biết là rục rich có “ý đồ không tốt”.
Tiêu Thần ngồi thẳng người, kéo dây an toàn cài lên, lạnh nhạt nói: “Không đi.”
“Hả, sao vậy bảo bối, chỗ đó vui lắm, còn có thể trượt tuyết nữa, ban ngày trượt tuyết, ban đêm tắm suối nước nóng quá là đẹp luôn.”
“Vậy anh nói đi, tại sao lại muốn đi Lạc Khê?” Tiêu Thần dùng ánh mắt uy hϊếp nhìn đối phương.
“Được thôi,” Tư Kiêu Kỳ bày ra vẻ mặt thấy chết không sờn, cắn răng nói, “Anh muốn đi qua đó bàn chuyện làm ăn…Mới đầu hẹn là tuần sau mới đi, có điều…Sẵn tiện nên đi cùng em luôn, em cũng có thể nghỉ ngơi.”
“Nói sớm không phải tốt sao?” Tiêu Thần ung dung ngồi trên ghế nói, “Bởi em nói mà, tự nhiên nghỉ hai mươi ngày đi Lạc Khê làm gì, với tính cách này của anh, có đi cũng phải đi ra đảo khoe cơ bắp mới phải. Thì ra là muốn nói chuyện làm ăn, đi hưởng tuần trăng mật cũng chỉ là sẵn tiện mua một tặng một.”
“Em đừng nói vậy chứ,” Tư Kiêu Kỳ lấy lòng nói, “Cái này không phải là nhất cử lưỡng tiện sao, em nếu không muốn đi cũng không sao, trước hết em có thể ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, rảnh rỗi thì tìm xem có chỗ nào muốn đi không, anh đi tới Lạc Khê xem tình hình trước. Hai ngày, nhiều nhất là hai ngày anh sẽ trở về, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau đi hưởng tuần trăng mật, em thấy được không?”
Tiêu Thần lắc đầu: “Không được.”
Tư Kiêu Kỳ trong nháy mắt sụp đổ, nhưng là Tiêu Thần nói tiếp: “Em đi Lạc Khê với anh, anh bàn chuyện làm ăn xong thì chúng ta đi dạo xung quanh đó xem có gì vui không, anh không phải nói muốn làm một chuyến du lịch đường dài sao?”
“Được!” Tư Kiêu Kỳ vỗ một cái lên tay lái, anh hưng phấn nói: “Du lịch, bảo bối anh dẫn em đi du lịch.”
“Công ty ai lo?” Tiêu Thần nói tiếp, “Trình Tử Hoa quên đi, cậu ta không phải còn phải lo chuyện bên công ty du lịch sao.”
Tư Kiêu Kỳ quan sát biểu cảm của Tiêu Thần, rất nhanh trí đã nhận ra ai mới là người phải gặp xui xẻo.
“Vậy thì để cho Kiều Hâm lo!” Tư Kiêu Kỳ không chút áp lực trực tiếp ném anh em tốt của mình vào hố lửa, “Anh gần đây không có gặp nó, muốn xử lý cũng không có cơ hội! Ừm vậy coi như nhân vụ này cho nó một bài học đi…”
Tiêu Thần tằng hắng một cái, cười như không cười nhìn đối phương, Tư Kiêu Kỳ nói, “Ai bảo nó dám theo dõi người của ông đây, ông đây cho nó mệt chết.”
Tiêu Thần vỗ vỗ tay Tư Kiêu Kỳ: “Lái xe đi, chúng ta về nhà thu dọn hành lý.”
***
Lạc Khê là một địa phương cách thành phố An Hải hơn sáu trăm cây số về phía bắc, đó là một vùng đồi núi, thảm thực vật rậm rạp lại có nhiều khe suối, mùa hè phong cảnh rất đẹp, khí hậu mát mẻ, rất thích hợp để đi hóng mát; đến mùa đông thì tuyết rơi phủ kín một vùng trời, vừa trượt tuyết vừa tắm suối nước nóng không thể tuyệt vời hơn.
Mà đường đi từ An Hải tới Lạc Khê cũng không thuận tiện lắm, chỉ có duy nhất một đường cao tốc là có thể đi tới Lạc Khê, mà muốn ngắm cảnh thì phải đi vòng qua một đoạn đường đang tu sửa, đây cũng là chỗ khiến cho đại đa số những người muốn đi du lịch đường dài chùn bước, tương ứng điều kiện du lịch ở đây không tốt cho lắm, chỉ có rất ít hộ nông dân có thể tiếp đãi du khách.
Tư Kiêu Kỳ nói làng du lịch ở Lạc Khê là do một xí nghiệp lớn đầu tư, thị trường này chủ yếu nhằm vào cư dân ở vùng thành thị xung quanh đó. Hạng mục vừa mới được khánh thành, trước mắt vẫn trong giai đoạn đầu hoạt động, Tư Kiêu Kỳ khứu giác nhạy bén, cách mấy trăm cây mà cũng đánh hơi được mùi tiền, vì thế túm lấy Tiêu Thần cùng nhau hướng bắc.
Tình hình giao thông không được tốt lắm, hai người từ sáng sớm đã bắt đầu xuất phát, lúc đến làng du lịch Lạc Khê đã là ba giờ chiều. Trên người Tư Kiêu Kỳ khoác một cái áo lông lớn, kéo cửa xe ra bước xuống liền dẫm phải vũng tuyết đọng dày hơn mười centimet.
“Sướиɠ quá!” Anh hít một hơi thật sâu, nhìn lên bầu trời xanh thẳm, nói: “Lâu lắm rồi mới được nhìn thấy tuyết rơi nhiều như vậy, quá là đã!”
Tiêu Thần lúc này vẫn còn ngồi trên ghế phụ ngắm tuyết rơi lất phất, vừa cảm thấy thật may vì không mặc cái áo gió kia đi vừa hối hận vì không mang theo quần thu, con gà nói đúng, muốn thời thượng thì phải trả giá thôi. Tưởng tượng tới lát nữa phải dẫm chân xuống nền tuyết dày, cái quần jeans trên người mình căn bản là không chịu nổi, Tiêu Thần càng nghĩ càng ảo não.
Hôm qua lúc sắp xếp hành lý Tư Kiêu Kỳ có nói: “Em mang theo mấy cái quần thu đi, bên đó lạnh lắm.”
Lúc Tiêu Thần nhìn thấy cái quần xám trong tay đối phương còn cười trêu chọc đối phương nửa ngày, anh nói, “Có một loại lạnh chính là mẹ thấy con mình lạnh.”
Tư Kiêu Kỳ bất đắc dĩ: “Em đừng để ý tới đẹp xấu, bên đó thật sự rất lạnh, hồi trước anh có chạy xe thể thao qua bên đó rồi, quần bình thường không chịu nổi đâu.”
“Do anh sợ lạnh quá thôi, với em cũng không có quần thu!” Tiêu Thần cứng đầu cãi lại, “Mùa đông mỗi năm cho dù có tuyết rơi em cũng không mặc quần thu.”
“Thì giờ đi mua, ngoài cổng có siêu thị đấy.” Tư Kiêu Kỳ nói, “Mùa đông ở An Hải có thể so với mùa đông ở Lạc Khê sao?”
“Không đi,” Tiêu Thần coi đầu mình như cái quạt điện mà lắc qua lắc lại, “Ra khỏi nhà thì lên xe rồi, xuống xe thì cũng vô nhà liền, lúc trượt tuyết mới lạnh một chút, tới lúc đó em thuê quần bông mặc là được chứ gì.”
Tư Kiêu Kỳ thấy không cách nào thuyết phục nổi người này đành tùy hắn, anh lấy chiếc quần xám dày cho vào balo leo núi – dù sao người nào lạnh người đó biết.
Lúc này anh đã đi dạo được một vòng xung quanh mà Tiêu Thần vẫn còn ngồi trong xe, ngay cả xe còn chưa tắt máy.
“Em định chừng nào mới chịu xuống xe?” Tư Kiêu Kỳ gõ gõ kính xe nói, “Nếu không em cứ ngồi đây một mình đi, anh vào trước.”
“Đợi chút,” Tiêu Thần hạ cửa kính xe xuống một nửa, gió lạnh nhân lúc này thổi thẳng vào mặt anh khiến anh không chịu nổi phải ho mấy cái, “Bên ngoài lạnh lắm không?”
“Không lạnh!” Tư Kiêu Kỳ nghiêm túc nói, “Em không nghe câu này à, tuyết rơi lạnh tuyết tan không lạnh, bây giờ trời đang có tuyết rơi, không lạnh lắm đâu.”
Tiêu Thần bĩu môi, “Anh gạt ai đây, trời như này mà nói không lạnh, sắp đông chết em rồi.”
“Vậy em cứ ngồi đó đi, anh đi trước.” Tư Kiêu Kỳ nói xong chuẩn bị cầm lấy balo đeo lên lưng, lại kéo chiếc vali nhỏ của Tiêu Thần ra, đang định băng qua đường, Tiêu Thần ở phía sau cắn răng suy nghĩ nửa ngày mới quyết tâm mở cửa xe bước xuống.
“Em…em…đi…đi liền…” Gió lạnh thổi tới làm lời nói của Tiêu Thần bị đứt quãng, nhịn không được khạc chút đàm trong miệng ra, xong vội vàng chạy qua khoảng cách mấy trăm mét một đường đi tới đại sảnh ấm áp.
Tư Kiêu Kỳ nhìn Tiêu Thần chạy nhanh như một cơn gió không nhịn được bật cười.
Tiêu Thần đứng trong đại sảnh lườm anh một cái, trong lúc ánh mắt chuyển động nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, anh ngẩn ra một chút muốn nhìn cho rõ thì người kia đã đi vào tòa nhà mất rồi.
Tiêu Thần nhíu nhíu mày, có chút ủ rũ, đây không phải điềm báo tốt. Thế nhưng khi nhìn thấy Tư Kiêu Kỳ, trên khuôn mặt anh lại hiện lên nụ cười, Tư Kiêu Kỳ lúc này đang đứng trên nên tuyết trắng xóa, cười vô cùng rạng rỡ.
***
Tư Kiêu Kỳ đích thật là tới bàn chuyện làm ăn, mục tiêu của anh là giành lấy tour du lịch độc quyền từ An Hải tới làng du lịch bên này.
Người phụ trách làng du lịch tên là Đỗ Tân Hoa, anh ta là một quân nhân xuất ngũ, tác phong làm việc như sấm rền gió cuốn, là một người rất hào sảng. Tư Kiêu Kỳ vừa mới nói ra tên của mình anh ta lập tức từ ký túc xá chạy tới, vươn tay ra: “Tư lão đệ, đoạn đường này hẳn là không dễ đi nhỉ.”
“Cũng được!” Tư Kiêu Kỳ đi tới nắm chặt tay Đỗ Tân Hoa, “Có điều tôi nói thật này ông chủ Đỗ, đường sá như này đúng là ảnh hưởng không ít tới việc làm ăn nha.”
“Đúng rồi, bên này cũng đang chuẩn bị sửa đường, chậm nhất là năm sau, thành phố Lạc Khe kiểu gì cũng phải sửa đường lại.”
Tư Kiêu Kỳ ngây ra một lúc, lộ ra thần sắc kinh ngạc, nói, “Năm sau, nhanh như vậy?”
“Vậy mà nhanh?” Đỗ Tân Hoa cao giọng, “Tôi còn ước gì ngày mai bắt đầu sửa đây, cứ như này tổn thất bao nhiêu thật không kể hết.”
“Sao vậy được,” Tư Kiêu Kỳ lập tức đổi giọng, thân thiện nói, “Tôi xem cái làng du lịch này của anh, với quy mô công trình như thế này thua lỗ kiểu gì? Một ngày khẳng định kiếm được cả đống tiền ấy chứ.”
“Nhờ có lời chúc phúc của cậu, nhờ có lời chúc phúc của cậu.” Đỗ Tân Hoa vui mừng không ngậm miệng lại được, hai mắt sắp híp lại thành một đường luôn rồi.
Trên phương diện làm ăn Tiêu Thần thật sự không hiểu, nhưng mà anh rất hiểu Tư Kiêu Kỳ, chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt đó của hắn là biết, hắn lại đang bày mưu tính kế.
Ông chủ Đỗ đứng trước bục đưa chìa khóa cho Tư Kiêu Kỳ, dặn dò anh tối nay có đi ngắm cảnh thì cùng nhau ăn cơm. Anh ta một đường đi liên tục giới thiệu mấy công trình giải trí cho hai người, vừa nghiêng đầu nhìn thấy Tiêu Thần hai tay trống không đi phía sau, cười híp mắt nói: “Tiêu tiên sinh cũng là lần đầu tới đây sao?”
Tiêu Thần gật gật đầu, không nhịn được nghĩ lan man. Anh nhớ tới có lần Tư Kiêu Kỳ uống hơi nhiều sau đó lái xe đi đón anh, Tư Kiêu Kỳ nói: “Sau này anh có dẫn em đi ra ngoài cũng chỉ có thể nói em là trợ lý của anh,” không nghĩ nhanh như vậy đã thành sự thật, thân phận bây giờ của mình chính là “trợ lý”.
“Tiêu tên sinh… nhìn cậu thật không giống người làm ăn.” Đỗ Tân Hoa híp híp mắt, nhẹ giọng nói.
“Tại sao?” Tiêu Thần nhíu nhíu mày.
“Không giống, không giống,” Đỗ Tân Hoa chậc lưỡi nói, “Tôi nhìn người rất chuẩn, Tiêu tiên sinh nhìn không giống đang làm phụ tá cho người khác.”
Tiêu Thần oán thầm bản tính thích hóng chuyện của người này, mà Tư Kiêu Kỳ lúc này nháy nháy mắt ra hiệu với Tiêu Thần, nghiêm mặt nói với Đỗ Tân Hoa: “Thật sự là trợ lý của tôi, có điều cũng là họ hàng thân thích, từ xa tới đây lập nghiệp.”
“Thân thích à, vậy thì đúng rồi,” Đỗ Tân Hoa gật đầu một cái nói, “Tôi nói mà, đầu năm nay làm gì có trợ lý có bản lĩnh tới nỗi để ông chủ tay xách túi lớn túi nhỏ còn mình lại đi tay không thế kia.”
Tiêu Thần xấu hổ cười, nhìn cái balo leo núi to uỳnh trên vai Tư Kiêu Kỳ, lại nhìn xuống cái vali của mình, thầm nghĩ tối này thể nào cũng bị người này dằn vặt cho coi.
Ba người đi ra đường lớn, dọc theo con đường đầy tuyết đi về phía đông ngang qua một tòa lầu nhỏ. Tiêu Thần vừa đi vừa quan sát chung quanh, một mảnh trắng xóa, vừa nãy bóng dáng quen thuộc kia cũng từ chỗ này mà mất hút.
Đỗ Tân Hoa để Tư Kiêu Kỳ ở hẳn một tòa nhà, trong làng du lịch có tới hai mươi tòa biệt thự riêng lẻ, hai tầng, ở phía trước còn có chỗ để nướng thịt, hậu viện là một rừng cây um tùm được ngăn lại bằng một dãy hàng rào, bên trong có một suối nước nóng đang sửa chữa, có thể chứa tới năm sáu người cùng một lúc. Phòng này mùa hè tiền thuê có thể lên tới 3988 tệ, mùa đông thì cũng phải 2988. Có điều Tư Kiêu Kỳ ở đây chẳng những được ở không còn được bao ăn ba bữa, trượt tuyết tắm suối gì đó đều là miễn phí, ông chủ Đỗ làm ăn không tính toán mấy thứ nhỏ nhặt, Tư Kiêu Kỳ tự nhiên cũng không tính toán.
“Lão đệ à, cậu ở chỗ này đi, chúng ta từ từ nói chuyện làm ăn, cậu nếu cao hứng thì ở chơi hơn hai ngày cũng không sao, chỗ tôi dù sao cũng mới đi vào kinh doanh.”
Tư Kiêu Kỳ liên tục nói cảm ơn, không khách khí mở cửa sân thuận tay đẩy Tiêu Thần một cái, đưa hành lí trong tay cho Tiêu Thần: “Em đem hành lý vào trước đi.” Tiêu Thần hiểu ý nhận lấy vali, thuận thế đi vào trong tòa nhà – lạnh chết đi được! Đỗ Tân Hoa cũng không có đi vào chung, chỉ đứng ở cửa nói vào một tiếng “buổi tối ăn cơm chung” rồi xoay người rời đi.
Tư Kiêu Kỳ khách sáo nói cảm ơn Đỗ Tân Hoa, đưa mắt nhìn tới khi đối phương đi được mấy trăm mét cũng xoay người đi vào trong viện, không quên khóa cửa sân lại. Đi xuyên qua tiểu viện, lúc đẩy cửa biệt thự bước vào có một luồng hơi ấm ập tới, khiến anh cảm thấy tế bào toàn thân như được sống lại.
Tiêu Thần đứng trước cửa phòng khách run người giậm giậm chân, vừa giậm vừa than lạnh. Tư Kiêu Kỳ cởi giày đi tuyết ra, bỏ cái khoác lông lông nặng nề trên người xuống, tiêu sái khiêng balo nói: “Cứ để ý tới thời trang đi, không phải nói không lạnh sao?”
“Ai ngờ lại lạnh như vậy,” Tiêu Thần vứt áo khoác nhào qua nơi có hơi ấm.
Sàn nhà được làm bằng gỗ, Tư Kiêu Kỳ cũng đặt mông ngồi xuống chỗ gần hơi ấm, nói: “Bảo bối, vậy có đi trượt tuyết không?”
Tiêu Thần kịch liệt lắc đầu: “Anh tự đi đi, chỗ này còn lạnh hơn nhà xác.”
Tư Kiêu Kỳ trợn mắt trừng một cái: “Em có thể nói uyển chuyển chút không?”
Tiêu Thần nở nụ cười, bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Hồi nãy lúc Đỗ Tân Hoa nói năm sau sửa đường, trong đầu anh đang tính toán cái gì vậy?”
“Vậy mà em cũng nhìn ra à?” Tư Kiêu Kỳ nhìn thoáng qua Tiêu Thần, “Em đúng là đi guốc trong bụng anh.”
“Nói nghe chút coi.”
Tư Kiêu Kỳ đứng dậy, dựa người vào bên cạnh lò sưởi, quan sát một vòng căn biệt thự, đây là kết cấu cách tầng lặp đi lặp lại, lầu một là phòng khách, phòng ăn với bếp, đi dọc theo hành lang lầu hai có ba gian phòng, từ hành lang ở lầu hai có thể quan sát được toàn thể biệt thự. Phòng ở được thiết kế khá ổn, rất thích hợp cho những buổi họp mặt gia đình hay bạn bè. Tư Kiêu Kỳ cúi đầu nhìn Tiêu Thần đang ngồi cạnh chân mình, thoải mái vung tay lên nói: “Tiêu Thần, em thấy làng du lịch này thế nào?”
“Khá tốt, phần mềm còn không rõ lắm, nhưng phần cứng là công trình hàng đầu.”
“Em cảm thấy có thể kiếm được tiền không?”
Tiêu Thần ngây ra một lúc, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Tư Kiêu Kỳ, khóe miệng anh mím lại, trong mắt hiện ra hào quang nhấp nháy, tràn đầy hy vọng và phấn khởi. Tiêu Thần rất quen với ánh mắt này, nó ngoài mang ý nghĩa giành lấy còn có ý nghĩa tiến lên.
“Tư Kiêu Kỳ,” Tiêu Thần chậm rãi nói, “Anh…lần này hình như chơi hơi lớn rồi.”
Tư Kiêu Kỳ lắc đầu: “Thời gian quá ngắn, tài chính của chúng ta không đủ, không có khả năng chơi lớn như vậy, có điều…Chúng ta có thể thử làm tiểu nhân một lần, em thấy thế nào?”
Tiêu Thần nói: “Chuyện buôn bán thật sự em không rành, anh đừng hỏi em làm gì, ngược lại em phải hỏi anh, anh đã nghĩ kĩ chưa?”
“Đương nhiên!” Tư Kiêu Kỳ khẳng định nói, “Nếu không anh làm gì phải tới đây giành giật mối làm ăn này?”
“Có nguy cơ cũng muốn làm?”
“Làm, kết quả tệ nhất thì cũng…”
“Không cần nói với em mấy cái nguy cơ này, dù sao em cũng không hiểu,” Tiêu Thần cắt ngang Tư Kiêu Kỳ, “Nhiều nhất thì lại sập công ty thôi.”
Tư Kiêu Kỳ cười gật đầu, bởi vì anh thấy nơi khóe miệng của Tiêu Thần cũng đã hiện lên ý cười, anh biết Tiêu Thần đang nghĩ cái gì.
Quả nhiên, Tiêu Thần nói, “Nghĩ kĩ rồi thì làm đi, dữ lắm thì em nuôi anh, còn thật sự cùng đường mạt lộ thì chúng ta đi ăn vạ tiểu Kiều.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Hành Khách Của Ta Là Thụy Thần
- Chương 74