Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hành Khách Của Ta Là Thụy Thần

Chương 29

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhân viên kiểm soát ở trạm dừng đối với Tiêu Thần có chút bất mãn, hắn dùng cây bút chì chỉ chỉ vào mũi Tiêu Thần hỏi: “Cậu vượt đèn đỏ phải không?”

“Không có!” Tư Kiêu Kỳ giơ lên bốn ngón tay, làm ra biểu cảm “Ông đây cả đời chưa bao giờ nói dối”, rất nghiêm túc xin thề.

“Chạy quá tốc độ?”

“Làm gì có chuyện đó?” Tư Kiêu Kỳ hét lên, “Trên đường đâu đâu cũng có camera, một tháng tiền lương của tôi còn chưa đủ cho nó chụp a?”

“Cậu tới sớm hơn bình thường tới nửa tiếng, làm sao có chuyện đó được?”

“Đại ca, đường xá đêm hôm khuya khoắt tất nhiên là được, lại không còn hành khách, mỗi trạm tiết kiệm một, hai phút thì cộng lại cũng đủ rồi!”

“Thật không?”

“Thật,” Tư Kiêu Kỳ vò đầu bứt tay nhảy nhót, “Anh xem không phải là không có chuyện gì sao, tôi về nhà đây, mệt chết tôi rồi.”

Nhân viên kiểm an phất tay một cái cho đi, cúi đầu nhìn xuống bản ghi chép, vẫn cảm thấy ngày hôm nay Tư Kiêu Kỳ chạy nhanh tới mức không tưởng tượng nổi.

Tư Kiêu Kỳ mò mẫm trong bóng tối đi về nhà, trái tim nhỏ bé cũng sắp nhảy ra ngoài cổ họng, bàn tay cầm chìa khóa chuẩn bị mở cửa cũng bắt đầu run lên. Má, vừa nghĩ tới người kia đang ở phía sau cánh cửa này chờ mình anh liền kích động đến run rẩy, nói run cầm cập cũng không quá. Hơn nữa theo lịch làm việc thì ngày mai Tiêu Thần được nghỉ, mình với hắn có thể ngồi tâm sự chút về cảm giác khi bắt đầu ở chung, sau đó sẽ cùng nhau ngủ — cuộc sống về đêm không thể nào tốt đẹp hơn.

Lúc tra chìa khóa vào ổ, Tư Kiêu Kỳ như nhớ lại chuyện xưa, trong đầu xẹt qua một đống hình ảnh: Tiêu Thần mặc áo ngủ, đang nằm trên giường chờ mình, mắt mông lung cộng thêm vạt áo nửa kín nửa hở, cả người tỏa ra sự lười biếng hấp dẫn; hoặc là Tiêu Thần vừa mới từ nhà tắm đi ra, vài giọt nước còn vương trên sợt tóc bắt đầu chảy xuống l*иg ngực rồi đến cơ bụng gợi cảm bên dưới; đương nhiên cũng có thể người này đang ở trong

nhà bếp làm đồ ăn khuya cho mình…

Nhưng mà căn nhà này căn bản không có nhà bếp.

Tư Kiêu Kỳ đóng cửa lại, đem ý nghĩ về đồ ăn khuya bóp chết trong đầu. Anh nhẹ nhàng mở cửa ra, chào đón anh chính là…một căn phòng tối thui tràn ngập mùi của Tiêu Thần.

Tư Kiêu Kỳ tan vỡ đứng chết trân trong bóng tối, không thể làm gì khi ngửi được mùi của Tiêu Thần, cũng chính là mùi thuốc sát trùng. Anh khịt khịt mũi, dựa theo nồng độ này thì Tiêu Thần hẳn là đã đem hết đồ đạc của mình ngâm vào thuốc sát trùng rồi. Cũng may lúc đó mình không có ở nhà nếu không bản thân mình không chừng cũng bị đem ngâm. Tư Kiêu Kỳ nhớ lại ngày hôm đó trong khách sạn, Tiêu Thần còn biếи ŧɦái dọn dẹp cả

phòng vệ sinh.

Không phải chứ đại ca, cậu thật sự có bệnh thích sạch sẽ à! Tư Kiêu Kỳ tưởng tượng tới tương lai của mình một mảnh tối đen không ánh sáng.

Đang vô cùng tuyệt vọng thì nghe thấy giọng nói của Tiêu Thần, hiển nhiên hắn còn chưa tỉnh ngủ, nói chuyện mơ hồ nghe cũng không rõ.

“Tư Kiêu Kỳ, anh đứng đó làm gì?”

Tư Kiêu Kỳ một bước bước vào, xoay tay đóng cửa lại nói: “Ôi con mắt, tôi muốn bật đèn.”

Tiêu Thần ừ một tiếng, Tư Kiêu Kỳ bèn bật đèn trần lên.

Trong tưởng tượng của Tư Kiêu Kỳ Tiêu Thần sẽ tràn đầy mê hoặc, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái liền có thể nóng người. Trên thực tế khi mắt anh bắt đầu thích nghi được với ánh sáng, sau khi thấy rõ được cảnh tượng trong phòng, anh cảm giác mình thà không thấy còn tốt hơn: sàn nhà bóng loáng, đồ trên bàn đều biến mất như kỳ tích, hạt dưa và tàn thuốc chất đống trên khay trà cũng không thấy bóng dáng, vớ và quần áo dơ vất trên ghế sa lông thì vẫn còn, có điều đã bị nhét vào một cái túi ni lông vứt vào một góc…Cả phòng đều tràn ngập mùi hơi nước nhàn nhạt, Tư Kiêu Kỳ càng tin chắc Tiêu Thần đã đem hết đồ đạc ngâm vào nước khử trùng.

Mà cái người đang nằm trên giường kia, xác thực như Tư Kiêu Kỳ mong muốn quần áo xốc xếch, nhưng là không biết

tại sao anh lại không còn bất kì kích động và ham muốn nào, chỉ còn lại căng thẳng và sợ hãi. Loại tâm trạng này giống như học sinh tiểu học sau khi làm vệ sinh xong đứng lại chờ ủy viên vệ sinh kiểm tra, Tư Kiêu Kỳ triệt để tan vỡ, cả đời mình còn chưa từng làm tổ trưởng, bây giờ rốt cuộc cũng cảm nhận được cảm giác khi làm ủy viên.

“Cậu rốt cuộc làm gì nhà tôi vậy?” Tư Kiêu Kỳ hỏi.

“Anh nên hỏi phòng anh bị cái gì mới phải, sắp mệt chết tôi rồi!” Tiêu Thần oán giận, “Tư Kiêu Kỳ, tôi tuy rằng không có bệnh sạch sẽ, có điều tôi chịu không được nữa, tôi cuối cùng cũng hiểu được tại sao ngày hôm đó tôi tới nhà anh dù đang bị gãy chân cũng phải ráng mà dọn dẹp cái phòng này cho bằng được, vứt vớ trên sa lông là cách anh chào mừng tôi vào nhà đó hả.”

“Thôi đi,” Tư Kiêu Kỳ do dự một chút, đổi dép đi trong nhà, anh cảm thấy nếu mang giày đi vào sẽ vô cùng tội lỗi, “Đôi vớ đó tôi mới mang có ba ngày, làm gì kinh khủng tới như vậy.”

“Còn nữa, hộp cơm để trên bàn cũng muốn mốc luôn rồi.”

“Cái đó…cho là vậy đi dù sao cũng mới có ba ngày thôi mà.”

“Bụi dưới đáy giường cũng sắp trồng hoa được rồi đó.”

“Aiz, không có chuyện gì cậu kiểm tra dưới đó làm gì, Tiêu Thần cậu còn nói cậu không có bệnh sạch sẽ?”

“Bồn rửa tay trong phòng vệ sinh cũng thành màu vàng luôn rồi.”

“Cái đó cũng không trách tôi được, có tìm thì cậu đi mà tìm công ty cung cấp nước của thành phố ấy.”

“Trên giường còn có bụi.”

“Tôi lỡ nằm trên giường hút thuốc.”

“Dưới gối còn có tạp chí lá cải.”

“Đệt, cậu có muốn xem trong máy tính tôi có gì luôn không.” Tư Kiêu Kỳ dửng dưng như không cởi đồng phục đi làm ra, để người trần đi vào nhà tắm, “Hừ, lúc ở một mình thì phải dựa vào tưởng tượng thôi, trong tạp chí đó đều là hình mấy anh chàng đẹp trai đang hot, xem nhiều cũng hăng hái hơn.”

“Không,” Tiêu Thần lớn tiếng nói, “Ý của tôi là, nếu anh muốn tự xử thì cũng nên tìm xem mấy loại hình lành mạnh.”

Tư Kiêu Kỳ mở vòi sen, trong tiếng nước ào ào nghe được câu nói cuối cùng của Tiêu Thần, trong lòng cân nhắc một hồi rồi kéo cửa phòng tắm ra nhìn về phía giường hét một tiếng: “Tôi đệt đại gia cậu Tiêu Thần!”

“Tôi không phải đại gia,” Tiêu Thần nằm ngửa trên giường cười ha hả.

***

Chờ tới lúc Tư Kiêu Kỳ đi ra thì Tiêu Thần không cười nổi nữa. Tư Kiêu Kỳ không mặc quần áo, để lộ ra cái mông trần, trên tay cầm một cái khăn lông lau khô tóc, cả người trần như nhộng đi về phía giường. Ánh sáng khiến mỗi chi tiết nhỏ trên người hắn đều lộ ra rõ ràng, mỗi một tấc da thịt đều lóe ra ánh sáng lấp lánh, mỗi một bước đi đều vô cùng mê hoặc. Tiêu Thần đánh giá thể lực của mình một hồi, cảm thấy sau khi làm một đống việc nhà, nếu Tư Kiêu Kỳ đồng ý, vẫn là có thể “thử xem”.

Tư Kiêu Kỳ ngồi trên giường, nệm bị lún xuống một chút, Tiêu Thần cảm thấy tâm trạng của mình cũng bị kéo xuống theo.

Tư Kiêu Kỳ vén chăn lên đi vào, nhẹ nhàng ôm lấy Tiêu Thần cắn một cái, sau đó nghiêm túc nói: “Tiêu Thần, hai ta đúng là vẫn nên thảo luận ‘Ước pháp tam chương’ đi.”

“Anh nói đi.” Tiêu Thần tránh ra, muốn thoát khỏi cái ôm của Tư Kiêu Kỳ, tư thế này vô cùng bất lợi đối với mình.

“Cậu không thể áp dụng tiêu chuẩn vệ sinh của phòng phẫu thuật lên nhà của chúng ta được.”

Đại não của Tiêu Thần tự động bỏ đi nửa câu đầu, anh bị mấy chữ “Nhà của chúng ta” làm cho bùng nổ muốn ngất: “Chúng ta… nhà của chúng ta?”

“Ừ,” Tư Kiêu Kỳ vẫn còn chìm đắm trong thế giới của riêng mình, như chặt đinh chém sắt nói, “Cậu phải hiểu, đây là nhà, là nơi để chúng ta sinh sống, không phải chỗ cậu cầm dao giải phẫu. Nếu như tiêu chuẩn vệ sinh cậu cao như vậy, tôi khẳng định làm không được, thà cậu mang tôi đi ngâm nước khử trùng luôn cho rồi.”

“Tôi như thế này không phải là đang ngâm anh đó sao?” Tiêu Thần hờ hững nói, ngón tay đi dọc theo bờ ngực của người này.

Tư Kiêu Kỳ tét mông Tiêu Thần một cái, “Đừng đùa, cậu nghe tôi nói hết đã.”

“Ừm.” Tiêu Thần nhắm mắt lại để tay lên eo Tư Kiêu Kỳ, anh đã nhìn ra rồi, Tư Kiêu Kỳ và mình căn bản không cùng một loại người, cũng không cần phải thí nghiệm nữa, có thể ngủ được rồi.

“Tiêu Thần, cậu nghe nè,” Tư Kiêu Kỳ ôm lấy Tiêu Thần nghiêm túc nói, “Chỗ để sinh sống nhất định phải là nơi bản thân yêu thích, cái gì gọi là bản thân yêu thích? Chính là hương vị của sinh hoạt, sinh hoạt là gì, chính là ăn, mặc, ở và đi lại, bởi vậy cho dù trong phòng có chút quần áo dơ, cơm ăn còn thừa, vừa vặn có thể nói lên những ngày tháng cậu đã trải qua, có đúng không?”

“Sinh sống cũng phải có chất lượng,” Tiêu Thần nhắm mắt lại từ từ nói, “Căn phòng này của anh ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm trạng của tôi.”

“Vậy cậu xem như cũng vừa lòng rồi, còn tôi, cậu biến nhà tôi thành như vậy tôi không có cách nào đi vào cửa.”

“Anh có thể leo cửa sổ.” Tiêu Thần cơ bản đã đi vào mộng đẹp, bắt đầu nói lung tung.

“Đệt,” Tư Kiêu Kỳ ngẩng đầu lên nhìn hàng cửa sổ nhỏ trong phòng, nhìn xuống người đang nửa tỉnh nửa mê trong l*иg ngực mỉm cười, “Nếu như là hai năm trước, tôi có thể cho cậu một tầng lầu, cậu muốn làm sao thì làm, mỗi ngày đều lau tôi cũng không có ý kiến.”

“Lầu…thôi quên đi…cho tôi cái thư phòng…tôi đã biết ơn anh lắm rồi.” Tiêu Thần mê man lầm bầm, cũng không biết là nói mơ hay là lời thật lòng, lại có thể nói chuyện vô cùng khớp với Tư Kiêu Kỳ.

“Thư phòng?” Tư Kiêu Kỳ hỏi một câu, người trong ngực đã bắt đầu thở đều, ngủ say sưa.

Tư Kiêu Kỳ liếc mắt nhìn gian phòng, đừng nói thư phòng, đến nhà bếp còn không có. Tư Kiêu Kỳ nhìn thấy cái notebook để trên bàn, bên cạnh còn có cái đèn bàn nhỏ. Cái đèn đó là Tiêu Thần mới mua, cái nhãn còn chưa kịp gỡ, đèn cúi thấp xuống, có thể rọi sáng khắp mặt bàn mà không ảnh hưởng người đang ngủ trên giường.

Tiêu Thần là bác sĩ, mỗi ngày đều phải đọc một đống sách, còn phải lên mạng tra rất nhiều thông tin, có khi còn phải nghĩ cách giải phẫu sao cho tốt nhất…Nên cho hắn một thư phòng. Tư Kiêu Kỳ nhẹ nhàng buông tay đi xuống giường tắt đèn, sau đó trở về giường kéo người vào trong ngực, vào lúc nhắm mắt lại, anh cảm thấy kế hoạch của mình chắc phải kéo nhanh tiến độ thôi.

***

Thứ hai, lúc Tư Kiêu Kỳ đi Tiêu Thần còn chưa tỉnh, anh nhìn dáng vẻ đang ngủ tới bất tỉnh nhân sự của con mèo kia liền bực mình, trong lòng tràn đầy ghen tị, Tư Kiêu Kỳ dứt khoát đi tới lay Tiêu Thần tỉnh dậy.

“Sao?” Tiêu Thần vẫn chưa mở mắt ra được.

“Tôi đi làm đây.”

“Ừm.”

“Sau 19 tiếng nữa cậu mới có thể nhìn thấy tôi.”

“Ừm.”

“Hôn một cái đi.”

“Cút.”

Tư Kiêu Kỳ cười to lên, cảm thấy tâm trạng đã tốt hơn nhiều, anh bò xuống giường vừa đi ra cửa vừa nói: “Nếu đói bụng thì tới chỗ tiểu Kiều ăn cơm, nó sẽ không thu tiền cậu.”

Tiêu Thần “Ừ” một tiếng.

Tư Kiêu Kỳ tâm tình vui vẻ bước ra khỏi nhà, anh ngày hôm qua nói dối với nhân viên điều hành là vợ bị cảm nên phải ở nhà chăm sóc, ba chuyến xe cuối cùng tối nay để cho người khác lái thay. Anh đã nghĩ kĩ, chiều nay về sẽ dẫn Tiêu Thần đi ăn một bữa thiệt ngon, hôm nay dù sao cũng phải bù đắp, còn phải đem suy nghĩ của mình nhắc lại với hắn. Cuối cùng, hai người từ từ đi bộ về nhà, dùng hết dầu bôi trơn lần trước còn. Có điều lần này mình phải ở trên, không được để con mèo đó giương móng vuốt lên nữa.

Mang theo ý nghĩ tươi đẹp như vậy, Tư Kiêu Kỳ vô cùng chờ mong mà chạy xong hết mấy chuyến xe trong ngày, sau khi giao trả xe liền lao ra bãi đỗ. Anh gọi điện thoại cho Tiêu Thần, gần nửa ngày mới có người bắt máy.

“Cậu ở nhà hả?” Tư Kiêu Kỳ thở dốc, “Tôi đổi ca với người khác, vừa mới tan ca, hai ta đi ăn tối đi.”

“Được,” Tiêu Thần nói, “Tôi ở cổng tiểu khu đợi anh.”

Khi Tư Kiêu Kỳ chạy tới cổng tiểu khu thì thấy Tiêu Thần đang đứng bên cạnh xe bấm điện thoại, Tư Kiêu Kỳ bỗng nhiên bước không nổi nữa.

Người kia mặc quần jeans đơn giản, T-shirt, tùy ý đứng cạnh xe, cái kính râm trên mặt che khuất đôi mắt hắn, lại thêm mấy phần đẹp trai. Chỉ cần đứng nhẹ nhàng như vậy thôi, Tiêu Thần rất tự nhiên toát ra một loại khí chất, không quá nổi bật không nóng nảy không kiêu căng không uể oải, thong dong tự tại, mạnh mẽ tự tin, nhìn vào thật khiến người ta thoải mái. Tư Kiêu Kỳ không nhịn được nhìn lại bộ đồng phục của chính mình, giật mình phát hiện vạt áo có dính chút dầu, bộ đồ thấp kém nhìn như cái đèn l*иg bị rách tả tơi, lộ ra hơi thở vô cùng chán nản.

Tư Kiêu Kỳ lần đầu tiên cảm thấy áp lực khi đứng trước mặt Tiêu Thần.

Tiêu Thần vừa ngẩng đầu liền thấy Tư Kiêu Kỳ đứng cách đó không xa, người này chắc là vừa mới chạy tới, hơi thở còn chút hổn hển, mồ hôi trên trán dưới ánh mặt trời như phát sáng, cổ áo mở rộng lộ ra bắp thịt săn chắc, bộ đồ tài xế màu lam nhạt dính đầy mồ hôi có hơi bẩn, Tiêu Thần cảm thấy một người đàn ông như vậy, cho tới hơi thở đều lộ ra hương vị nam tính, bất kể mặc gì đều khiến người khác hô hấp rối loạn.

“Đứng đó làm gì?” Tiêu Thần hỏi, “Lên xe đi.”

“Tôi phải về nhà tắm rửa với thay bộ đồ cái đã.” Tư Kiêu Kỳ hít sâu một cái đi tới hỏi, “Xe cậu hả?”

“Ừm,” Tiêu Thần gật gù, “Tôi mới lái tới hồi chiều, có xe đi đâu cũng tiện.”

“Honda, xe này thích hợp chạy trong thành phố.” Tư Kiêu Kỳ và Tiêu Thần trở về, đánh trống lãng tán gẫu mấy câu.

“Thật ra tôi thích suv hơn, có điều không có chỗ đỗ xe với hao xăng quá.” Tiêu Thần cười nói.
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
Ford Everest – Một dạng xe suv

“Không sao,” Tư Kiêu Kỳ mở miệng vui vẻ nói, “Ngày nào đó tôi sẽ mua cho cậu một chiếc Cayenne.”
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
Porsche Cayenne

“Vậy cảm ơn anh trước.” Tiêu Thần cũng cười theo.

“Đệt! Cậu lại không tin!” Tư Kiêu Kỳ rên lên một tiếng, “Nếu là hai năm trước, tôi đã vào kho xe lấy ra một chiếc tặng cậu rồi.”

“Sao? Không ngờ anh lại là công tử nhà giàu gặp nạn đó?” Tiêu Thần trêu chọc nói, Tư Kiêu Kỳ biết hắn rõ ràng một dấu chấm câu cũng không tin.

Tư Kiêu Kỳ ngừng một chút, bỗng nhiên liền đổi ý.

Nếu như, một ngày nào đó trong tương lai, mình mang con mèo ham ngủ này tới một căn biệt thự, giống như căn biệt thự trước đây của mình, không cần lớn lắm, tổng cộng hai tầng, có một cái sân nho nhỏ, trong sân có thể nuôi một con chó. Phòng khách ở lầu một phải thật lớn, nhà bếp nằm luôn trong đó; lầu hai là hai phòng ngủ và một thư phòng. Thư phòng là quan trọng nhất, căn biệt thự trước đây mình ở thư phòng được thiết kế vô cùng hiện đại, nhưng kì thực mình chỉ ở đó mở máy tính xem phim. Nghĩ tới trên bức tường toàn là Shakespeare, Charles Dickens, Whitby, Marcel Proust cảm giác quả thật vô cùng kí©h thí©ɧ.

Nếu như ngày nào đó, đưa con mèo này đi tới một căn biệt thự, hờ hững nói: “Ầy, cho cậu cái thư phòng, góc tường có một chai nước khử trùng, cậu muốn dọn dẹp thế nào tùy cậu.” Cảm giác so với việc được cầm cây súng trong ‘Những người khốn khổ’ còn kí©h thí©ɧ hơn.

*Những người khốn khổ: tiểu thuyết của văn hào Pháp Victor Hugo.

Tư Kiêu Kỳ vô cùng chờ mong.
« Chương TrướcChương Tiếp »