Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hành Khách Của Ta Là Thụy Thần

Chương 13

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đối với “Ngày sau còn dài” của Tư Kiêu Kỳ, Tiêu Thần không có ý kiến, xem xét tình huống trước mắt, anh cũng không ngại cùng Tư Kiêu Kỳ duy trì mối quan hệ này một thời gian. Trong lòng anh thầm tính toán cho mối quan hệ này một kì hạn, ví dụ như nửa năm đi, mỗi tuần một lần một tháng bốn lần, nửa năm tổng cộng hai mươi bốn lần, tiết tấu này vừa thoải mái vừa an toàn, Tiêu Thần rất hài lòng.

Thế nhưng Tư Kiêu Kỳ lại không quá hài lòng, sắc mặt vô cùng âm u.

Lúc mới bắt đầu, Tư Kiêu Kỳ còn muốn làm một “Người đàn ông tốt chuẩn mực”, vừa dịu dàng vừa chu đáo, giống như sau một đêm thoải mái sẽ đưa Tiêu Thần về bệnh viện lấy xe rồi lái xe đưa Tiêu Thần về nhà. Nếu như Tiêu Thần không phản đối còn có thể ở lại nhà hắn uống chén trà cho biết nhà. Khi mình tan ca đêm còn có thể tạt qua nhà Tiêu Thần, đỡ cho Tiêu Thần chạy qua chạy lại.

Tuy rằng như vậy sẽ rất mệt, còn phải tốn tiền nhưng vừa nghĩ tới lượng công việc cùng với dáng vẻ mệt mỏi thường xuyên của Tiêu Thần anh lại không đành lòng, quên đi, cực thì cực, dù sao cũng là người ta chịu thiệt.

Anh một lòng đầy chân thành bị Tiêu Thần dùng hai chữ “khách sạn” đánh cho tơi bời hoa lá.

Đồng chí Tư Kiêu Kỳ không hài lòng phải bày ra một bộ mặt như hai người đang bàn việc làm ăn mà nói: “Bác sĩ Tiêu, vậy tôi về nhà trước, cậu đi đường cẩn thận.”

“Được rồi, tạm biệt.” Tiêu Thần bình tĩnh gật đầu liền xoay người đi, để lại cho Tư Kiêu Kỳ một bóng lưng, một bóng lưng bình tĩnh đến khiến người ta phát điên.

“ĐM!” Tư Kiêu Kỳ khó chịu gãi gãi đầu, đi tới quán lẩu của Kiều Hâm.

Kiều Hâm đang ngồi sau bàn tính tiền tính toán sổ sách, Phỉ Phỉ đang đứng ngay cửa tiệm chỉ đạo hai nhân viên khuân mấy kết bia từ trên xe xuống, vừa nhìn thấy Tư Kiêu Kỳ thì ngó đầu vào trong nói: “Đại Kim Tử, đại ca tới!”

Kiều Hâm nghe thấy thì vui vẻ chạy ra: “Anh, cũng mười một giờ rồi, anh không ở nhà ngủ còn còn tới đây làm gì?”

Tư Kiêu Kỳ thò đầu vào bên trong nhìn nhìn, không còn một cái bàn nào trống, “Anh ngồi đây với chú một lát được không?”

“Không được,” Kiều Hâm trợn trắng mắt: “Anh tới đây làm gì?”

“Ngồi.” Tư Kiêu Kỳ kéo người ra, vừa đi vào trong vừa than thở: “Hỏi chú là còn muốn cho chú chút mặt mũi, kết quả tên nhóc nhà ngươi lại không

biết cảm kích… ĐM, đầu năm nay sao toàn gặp người không biết ơn vậy?”

Kiều Hâm lập

tức nghe ra có gì đó không ổn, ngay lập tức kéo ghế ra ngồi trước mặt Tư Kiêu Kỳ, chớp chớp mắt, biểu hiện ra một bộ mặt muốn hóng chuyện.

Tư Kiêu Kỳ vô cùng tự nhiên thò tay vào tủ lạnh lấy ra một chai bia ướp lạnh, sau lại vào bếp bưng ra hai dĩa rau trộn, vừa ngồi vừa lấy đậu phộng ăn.

“Anh, hôm qua… anh ăn chưa no hay là chưa ăn vậy?” Kiều Hâm cười hề hề.

Tư Kiêu Kỳ liếc mắt nhìn gã.

“Tối hôm qua anh không về nhà,” Kiều Hâm một mặt ám chỉ “Em hiểu, anh không cần giải thích đâu”, “Anh cảm thấy không thoải mái?”

“Anh đang bực bội.” Tư Kiêu Kỳ vừa nói vừa rót rượu, từ từ ngắt đầu bỏ đuôi kể lại chuyện tối hôm qua.

Hai mắt Kiều Hâm sáng lấp lánh, cắt ngang Tư Kiêu Kỳ: “Nhưng mà đại ca, như vậy không phải rất tốt sao?”

“Tốt? Có cái gì mà tốt.”

“Anh với bác sĩ Tiêu không phải chỉ là tìm bạn giường thôi sao, ở khách sạn là quá tốt, tới nơi có thể làm liền, làm xong thì đi, đến ra trải giường cũng không cần giặt…Đúng rồi, khách sạn còn có phục vụ điểm tâm, khách sạn bốn sao có bao luôn điểm tâm mà.”

Tư Kiêu Kỳ dùng ánh mắt “Chú là heo à” nhìn Kiều Hâm, hối hận sâu sắc vì lúc nãy lỡ dại chạy tới đây.

“Đại ca, anh…thích bác sĩ Tiêu sao.” Kiêu Hâm thăm dò hỏi, gã cảm thấy bộ dạng này của Tư Kiêu Kỳ giống hệt như vừa mới bị từ chối không hơn không kém.

“Nhảm nhí, anh không thích mà lại lăn giường với hắn? Sao anh không lăn giường với chú luôn đi?”

Kiều Hâm chính thức run sợ, cảm thấy như mình vừa nghe được chuyện kinh hoàng nhất trên thế giới.

“Đại ca, em nói thích là loại thích kia, cái loại mà muốn sống trọn đời với nhau đó.”

“Chú đang nghĩ đi đâu vậy, đầu óc bị heo ăn mất rồi à.” Tư Kiêu Kỳ khó có thể tin hỏi, “Anh với hắn sống trọn đời với nhau? Với cái tính tình bướng bỉnh của hắn, anh mà ở chung chắc cũng phải giảm thọ hai mươi năm. À còn nữa, hắn có bệnh sạch sẽ, chú có biết hay không? Hắn cư nhiên còn đi dọn dẹp phòng vệ sinh của khách sạn!”

“Cũng chỉ là bạn giường thôi, anh quan tâm ở khách sạn hay ở nhà làm gì?”

“Ông đây không trả nổi tiền khách sạn.” Tư Kiêu Kỳ hạ giọng hừ một câu, “Chỉ một buổi tối thôi cũng gần một ngàn, ông đây có dư bao nhiêu đó thì kiếm đại quán ăn nào đó đi vào còn không tìm được bạn giường?”

“Bác sĩ Tiêu không phải nói anh ấy chi tiền sao?”

“Vậy ông đây là cái gì?” Tư Kiêu Kỳ nghiến răng ken két, tay nắm thành nắm đấm, lộ ra khớp xương thô to, như thể lúc nào cũng có thể đánh vào đầu Kiều Hâm.

Kiều Hâm đột nhiên hiểu được,

trong đầu xuất hiện một bức tranh, đêm khuya, đại ca vừa tan làm cả người phong trần mệt mỏi chạy tới quán rượu, vừa vào cửa sau liền cởi đồng phục đầy vết bẩn ra rồi chạy vọt vào nhà tắm. Ở đó có một người đã chờ từ sớm, anh chàng đẹp trai chán nản ngồi xem TV ánh mắt soi từ trên xuống dưới ngoắc ngoắc tay với đại ca, bảo đại ca lên giường… Sau một đêm anh chàng đẹp trai lại tiêu sái bỏ lại vài tờ tiền màu hồng rồi rời đi, đại ca kéo lê thân thể mệt mỏi đi về căn phòng âm u ẩm ướt của mình, chán nản nằm trên giường thở dài…

Toàn bộ thế giới đều sụp đổ.

Kiều Hâm cứ như thế cũng hiểu sơ sơ được mánh khóe của Tư Kiêu Kỳ, đau lòng nói: “Đại ca, anh nên từ bỏ đi thôi, mấy anh em sẽ giúp anh tìm được người tốt hơn.”

Tư Kiêu Kỳ từ trong hàm răng phát ra mấy chữ: “Ngày sau còn dài.”

Thứ bảy, Tiêu Thần làm ca ngày, chủ nhật sẽ được nghỉ ngơi, từ thứ hai sẽ lại bắt đầu ca trực ngày xen lẫn trực đêm. Thời gian biểu này có thể coi là cực kỳ nhân từ rồi, có thể so sánh ngang với “chiếu cố đặc biệt”, cả ngày tâm trạng Tiêu Thần đều rất tốt, gặp ai cũng cười. Tôn Tịnh ngồi phía sau bàn làm việc của y tá nhìn bóng dáng hắn ở trước mắt đi qua đi lại, tâm trạng cũng tốt theo.

“Bác sĩ Tiêu,” Tôn Tịnh trở về từ phòng truyền dịch gọi Tiêu Thần, “Hôm nay có chuyện gì vui sao?”

“Không có.”

“Cả ngày hôm nay anh cứ cười suốt,” Tôn Tịnh vừa sờ sờ cằm vừa nhìn Tiêu Thần nói, “Cô gái ở giường số 34 đã lần thứ năm truyền dịch bị chậm, anh cứ cách mỗi tiếng lại cười híp mắt hỏi ‘Có chỗ nào không thoải mái sao’.”

“Đoán mò,” Tiêu Thần nghiêm mặt nói, “Quan tâm bệnh nhân không phải là việc tôi nên làm sao?”

“Có thể do anh hôm nay cười đến đặc biệt phơi phới,” Tôn Tịnh nhe răng, lộ ra cặp răng hổ nhỏ đáng yêu, “Hơn nữa, trưa hôm nay anh nhìn di động tới mấy lần.” Tôn Tịnh hấp háy mắt, “Đang đợi điện thoại sao?”

Tiêu Thần tiếp tục lắc đầu, “Tôi chỉ coi giờ thôi.”

Tôn Tịnh vô cùng chăm chú nói: “Bác sĩ Tiêu, anh có bạn gái rồi phải không? Nếu như anh có bạn gái có thể dẫn cô ấy tới đây dạo một vòng cho biết.”

“Thật sự là không có. Còn nữa, tại sao lại phải dẫn người tới bệnh viện dạo một vòng?”

“Khích lệ lòng người nha,” Tôn Tịnh lắc lắc đầu, “Anh không biết có bao nhiêu người nhớ thương anh sao? Anh nếu có bạn gái thì tất nhiên phải dẫn đến cho mọi người hết hy vọng, bằng không anh sẽ làm lỡ thanh xuân của biết bao thiếu nữ a.”

Tiêu Thần cười lên, chỉ chỉ trán Tôn Tịnh nói, “Đừng nghịch.”

Tôn Tịnh làm mặt quỷ, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái túi ni lông: “Bác sĩ Tiêu,

anh nếm thử xem, bánh quy tôi làm đó.”

“Cô còn có thể làm cả bánh quy?” Tiêu Thần kinh ngạc, nhận lấy túi bánh cầm trong tay nhìn nhìn “Bề ngoài cũng không tệ.”

“Tất nhiên, tôi vừa thông minh khéo léo lại còn hiền lành,” Tôn Tịnh nhếch miệng cười, “Ai có phúc lắm mới cưới được.”

“Ừm,” Tiêu Thần gật gù, “Tôn Tịnh của chúng ta phải chọn người thật tốt, người bình thường làm sao xứng được với cô, khi nào tìm được người thích hợp tôi sẽ giới thiệu cho cô.”

Nụ cười của Tôn Tịnh đông lại, hai giây sau phòng truyền dịch gọi cô tới, cô từ bàn làm việc lao ra ngoài, cũng không thèm quay đầu lại.

Tiêu Thần nhìn bóng cô ở đằng xa mà thở dài, anh cảm thấy có chút hổ thẹn, mình từ chối người ta như thế này cũng quá rõ ràng rồi, đáng lẽ nên uyển chuyển một chút. Nhưng mà Tiêu Thần biết, Tôn Tịnh không phải người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng, bản thân mình ứng phó cũng mệt chết một phần ba tế bào não, huống chi bây giờ còn có một tên Tư Kiêu Kỳ. Cho nên nói sớm một chút đối với cả hai đều có lợi, cũng như Tôn Tịnh nói, tránh lỡ tuổi xuân con gái nhà người ta.

Nhắc tới Tư Kiêu Kỳ… Quan hệ bạn giường chính là quan hệ

tốt nhất, Tiêu Thần rất đồng ý, cũng chỉ muốn cùng Tư Kiêu Kỳ duy trì loại quan hệ này.

Tiêu Thần xoay người về phòng đứng bên bồn rửa tay vừa ngẩng đầu nhìn gương mặt trong gương, cảm thấy không có gì không giống bình thường, không hiểu sao Tôn Tịnh lại nói mình cười cả ngày. Có điều, sắp được nghỉ làm rồi, việc này cũng thật sự làm cho tâm trạng mình vui vẻ. Tiêu Thần cúi đầu xoa xoa hai tay đầy bọt xà phòng, nhìn dòng nước lạnh lẽo chảy qua kẽ ngón tay, đôi tay này ngày hôm qua còn chuyên tâm ôm ấp một cơ thể khác, cảm nhận cảm giác vui vẻ đã lâu chưa có…

Đồng hồ treo tường vừa chỉ đúng năm giờ, Tiêu Thần suy tính, đi tới phòng thay quần áo thay bộ đồ, nhàn nhã đi tới trạm xe vừa đúng năm giờ rưỡi. Năm giờ rưỡi…Nếu bình thường chắc có thể gặp chuyến xe đó…

Năm giờ rưỡi, chuyến xe 29 mang số 4713 từ từ chạy vào trạm, hai tay Tư Kiêu Kỳ để trên tay lái, nghiêng đầu nhìn Tiêu Thần lên xe.

“Bác sĩ Tiêu, hôm nay tan ca sớm vậy.”

“Ừm,” Tiêu Thần ừ một tiếng, quẹt thẻ.

“Cái gối tôi đưa cho cậu đâu?”

“Không đem theo.”

“Ừm.” Tư Kiêu Kỳ bẻ tay lái, từ từ lái xe ra khỏi trạm.

Ngày hôm nay trong xe có rất nhiều người, Tiêu Thần không tìm được chỗ ngồi, liền cứ thế đứng bên cạnh chỗ điều khiển, tựa lên phía trên một cái cột, ở vị trí này vừa vặn có thể nhìn thấy gương mặt của Tư Kiêu Kỳ phản chiếu trong kính chiếu hậu. Thật lòng mà nói, người đàn ông này không quá phù hợp với gu thẩm mĩ của Tiêu Thần, anh từ trước giờ đều chỉ thích mấy anh chàng đẹp trai nhã nhặn gọn gang, vừa hào hoa phong nhã lại mang theo chút kiêu ngạo xa cách. Người như vậy mới có thể khơi mào du͙© vọиɠ của anh, làm anh càng muốn đi chinh phục.

Tư Kiêu Kỳ như vậy, vừa nhìn đã biết cùng một loại người với mình, tuy rằng nhìn hai người giống như bất đồng, nhưng tận trong xương tủy đều muốn áp đảo người khác, thích cảm giác xem người khác thần phục dưới người mình. Người như vậy, một khi đã nghiêm túc sẽ rất để ý thắng thua, nhất định không chết không thôi.

Tư Kiêu Kỳ bắt gặp ánh mắt Tiêu Thần, hai người ở trong kính chiếu hậu nhìn nhau mấy giây, Tiêu Thần từ trong ánh mắt đối phương thấy được loại cảm giác chiếm đoạt mạnh mẽ, còn mang theo vài phần hung tàn. Tiêu Thần cười nhạt, cũng không dời ánh mắt đi chỗ khác, còn Tư Kiêu Kỳ không thể không dời ánh mắt, bởi vì anh chút xíu nữa đã tông phải cột đèn.

Mười giờ rưỡi tối, di động Tiêu Thần vang lên.

“Tiêu Thần, ngày mai mấy giờ cậu tan ca, tôi tính xem có thể đón cậu hay không.” Tư Kiêu Kỳ một chút cũng không vòng vèo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Ngày mai tôi muốn nghỉ ngơi.” Tiêu Thần nằm trong chăn xoay người, giảm âm lượng TV xuống, “Thứ hai phải làm ca ngày lẫn đêm.”

“Vậy chút nữa đi ăn khuya đi.”

“Không được, trễ quá rồi, lần sau đi.”

Tư Kiêu Kỳ trầm mặc một hồi nói: “Ngày kia tôi đón cậu tan ca.” Nói xong quả quyết cúp điện thoại, không cho Tiêu Thần có cơ hội từ chối.

Tiêu Thần nghe từ trong điện thoại truyền ra âm thanh bí bo bí bo, nhớ tới ánh mắt của Tư Kiêu Kỳ trên xe buýt, anh cảm giác được như mình vừa được thông báo, hoặc nói là cảnh

cáo, người đàn ông này đang dùng cách thức của hắn để nói với mình, hoặc là bỏ đi, hoặc là thần phục, không có con đường thứ ba.

Tiêu Thần khẽ cười một tiếng, cuộc đời của anh chính là thích đi ‘những con đường không bình thường’.
« Chương TrướcChương Tiếp »