Chương 5

"Đại sư tỷ rất nhàm chán, còn hung dữ như vậy làm sao có thể được coi là nữ tu sĩ, nếu cần ta nói thì tỷ ấy căn bản chính là..."

Nhị sư đệ đang nói hưng phấn thì chợt phát hiện mấy sư huynh đệ đang thảo luận sôi nổi với hắn đều không nói lời nào.

Đồng loạt lui về phía sau vài bước và kéo dài khoảng cách với hắn.

Hắn như đoán được điều gì, thanh âm đột nhiên dừng lại.

Máy móc quay đầu, sau đó bốn mắt nhìn nhau với ta.

Ta sâu kín mở miệng: "Chính là cái gì?"

Hắn như là bị nghẹn, mặt đỏ bừng lên.

Một lúc lâu sau mới hít một hơi thật mạnh và run rẩy nói.

"Thì, chính là đệ nhất nữ tu sĩ của tam giới!"

Khóe miệng tiểu sư muội giật giật, dường như không thể tin được hắn lại hèn nhát như vậy.

Ta khẽ nhướng mày, quét mắt một vòng bình tĩnh hỏi:

"Ta rất nhàm chán?"

Một đám sư đệ cúi đầu, lắc đầu như trống bỏi.

"Ta rất hung dữ sao?"

Mấy người lắc mạnh hơn.

"Ồ, hiện tại chê ta nhàm chán nói ta hung dữ, lúc trước suốt ngày đuổi theo ta muốn ta chế đan dược thành vị ô mai sao không nói?"

Mấy người giống như chim cút chín rục, xấu hổ đỏ bừng từ mặt đến cổ.

Ta nghiêm mặt nói: "Hôm nay phạt các ngươi luyện thêm một canh giờ, luyện xong cùng ta tỷ thí một phen, để ta xem đám người các ngươi đã đến cảnh giới nào rồi mà dám lười nhác như vậy."

Vừa dứt lời, sân luyện võ lập tức vang lên một trận gào thét.

Nhưng cũng không dám nói gì, nguyên một đám thành thành thật thật tản ra.

Sắc mặt của tiểu sư muội thay đổi mấy lần, nàng mới nhận ra độ hảo cảm mình vừa mới xoát lên đã bị một câu nói của ta giảm đi không ít.

Thậm chí còn thu hoạch được vài ánh mắt ai oán.

"Sư tỷ! Tỷ không thể như vậy!"

Tiểu sư muội nhảy ra.

"Tỷ không nghĩ mình làm thế quá khắc nghiệt! Quá thất đức sao?"

Nàng ngẩng đầu, trong giọng nói đầy sự bất bình cho sư huynh đệ.

Hoàn toàn không thấy các sư huynh đệ đang điên cuồng lắc đầu xua tay sau lưng nàng.

Tiểu sư muội vẫn đang nói: "Bọn họ luyện tập xong đều rất vất vả thế mà tỷ còn muốn tỉ thí với bọn họ, tỷ không cảm thấy quá không công bằng sao?"

Ta nghiêng đầu nhìn nàng, khóe miệng không nhịn được nhếch lên một nụ cười: "Ừm, có đạo lý."

Thấy ta thừa nhận, sống lưng tiểu sư muội càng thẳng, trong mắt chợt lóe lên sự đắc ý.

Phía sau một tiếng kinh hô vang lên, tiểu sư muội tự tin quay đầu.

Phỏng chừng ngay cả lý do thoái thác để nói cũng đã chuẩn bị xong.

"Sư muội, muội lại vì chúng ta bênh vực lẽ phải như thế, thật sự là làm chúng ta quá khâm phục, làm chúng ta quá cảm động!"

"Sư huynh, đây đều là việc muội nên làm."

Nụ cười tự tin của tiểu sư muội vụt tắt ngay khi nàng quay lại.

Không có hình ảnh như trong tưởng tượng.

Trước mắt chỉ có mấy cái đầu tụ cùng một chỗ, rỉ tai thì thầm.

Không ai để ý đến nàng.

"Đại sư tỷ lại cười!"

"Đại sư tỷ lâu rồi không cười như vậy!"

"Đại sư tỷ cười rất vui vẻ với tiểu sư muội, tỷ ấy chưa bao giờ cười với chúng ta như vậy, thật bất công!"

"Ta đã nói sư tỷ thích nữ tu sĩ, không thích nam tu sĩ, các ngươi còn không tin?"

"Cút!"

Trong mắt tiểu sư muội dường như có thứ gì đó vỡ nát.

Nhìn ra được, nàng có chút hoài nghi nhân sinh.

Ta ho nhẹ một tiếng:

"Nếu tiểu sư muội cảm thấy không công bằng, vậy miễn trừng phạt đi."

Nghe vậy, khuôn mặt của tất cả các đệ tử đều lộ vẻ vui mừng,

"Thật sao?"

"Đại sư tỷ trở nên dễ nói chuyện như vậy từ khi nào~"

"Ta đã nói quả nhiên tỷ ấy yêu muội muội!"

"Cút!"

Nhìn từng khuôn mặt nhỏ nhắn hoan hô nhảy nhót trước mắt, ta khẽ mỉm cười, ân cần mở miệng:

"Không luyện nữa, trực tiếp đánh nhau đi, ai tới trước?"

Đáp lại ta là sự yên tĩnh đột ngột.

Trên người tiểu sư muội lại có thêm vài ánh mắt ai oán.