Vương Huệ nhớ mang máng đó là một ngày xuân cực kỳ minh diễm.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua hoa đào, xuyên qua song cửa sổ, để lại trên giường nàng những vệt sáng. Quang cùng ảnh phối hợp rất là bắt mắt, trong nháy mắt khiến nàng hoảng hốt. Nàng nâng tay, như nhìn thấy lại những tàn ảnh của quá khứ, rồi nở nụ cười.
Nàng khoác một kiện áo ngoài màu xanh đen, cầm cây kéo ra ngoài viện cắt một cành hoa đào. Lại tìm một cái bình hoa cẩm thạch trắng tới, đổ nước, đem cành hoa kia tùy ý cắm vào, đặt ở trên bàn sách.
Trong phòng vẫn còn ánh sáng, nhưng cũng đã dịu dần.
Nàng sờ sờ cành hoa, đột nhiên thở dài một hơi.
Cảnh đẹp như thế này, nàng muốn cùng hắn cùng nhau chia sẻ, nhưng mà lúc này hắn lại đang ở phương xa.
Hành hành trùng hành hành, dữ quân sinh biệt ly.
Nàng yên lặng niệm những lời này, ôm sát áo ngoài.
Mã Văn Tài, sao ngươi lại bỏ đi, bỏ đi khỏi nơi có hơi thở của nàng.
“Mã Văn Tài.” Vương Huệ lẩm bẩm, chậm rãi mở mắt ra.
Vương Lan tựa hồ nghe thấy động tĩnh gì, xoay người một chút, ngủ đến không an ổn.
Vương Huệ giúp nàng dém chăn lại, ngoài cửa sổ ánh trăng sáng tỏ, nàng cũng thật sự không buồn ngủ, liền dựa vào vách tường yên lặng ngồi.
Giấc mộng này có ý nghĩa gì?
Nàng đang muốn mang một bình hoa sang sương phòng cho Mã Văn Tài, một nha hoàn đột nhiên chạy vào, hoang mang rối loạn mà nói: “Huệ cô nương, tướng quân chết trận sa trường.”
Cái kia bình hoa liền thẳng tắp rơi xuống, vỡ nát.
Nàng ngồi xổm xuống, chậm rãi nhặt từng mảnh vỡ: “Ta đã biết.”
Ngữ khí bình bình đạm đạm, không có tê tâm liệt phế*, không có đau lòng.
(Tê tâm liệt phế: đau khổ tột cùng)
“Cô nương.” Tiểu nha hoàn vẻ mặt kinh ngạc. Tướng quân đối vị cô nương này thật tốt, nhưng hôm nay tướng quân hi sinh vì nhiệm vụ, huệ cô nương thế mà lại chẳng có cảm xúc gì.
“Ngươi đi xuống đi.” Nàng phấy tay, tiếp tục nhìn chằm chằm mảnh vỡ.
Sao lại không dao động được chứ? Chỉ là, nếu hắn lựa chọn con đường này, nàng cũng chỉ có thể ủng hộ hắn. Hắn rốt cuộc vẫn luôn nhớ mãi không quên Chúc Anh Đài, tâm tâm niệm niệm, nàng làm bạn hắn nhiều năm thì như thế nào, toàn Hàng Châu đều biết Vương Huệ nàng vô danh vô phận mà đi theo hắn, chính thê của hắn vĩnh viễn đều là Chúc Anh Đài. Mã Văn Tài nhìn Vương Huệ với con mắt khác, còn không phải là bởi vì bọn họ có chung hồi ức với Chúc Anh Đài sao?
Hắn cũng không nợ nần gì Vương Huệ, hắn lại không chạm qua nàng, còn từng cứu nàng.
Chỉ có nàng không tự chủ được mà khiến cuộc sống của mình bị người ta chê cười.
Nhặt xong những mảnh vỡ, nàng xoa xoa lông mày, sau đó vô tình nhìn thấy tay mình đầy những vết máu.
Không đau.
Vương Huệ ngày hôm sau rời giường mới phát hiện chính mình đã ngủ thϊếp đi mất. Có thể là ngày hôm qua nghĩ lung tung rồi bất tri bất giác mà ngủ mất. Nàng cũng không để ý.
Nàng chỉ là cho rằng, thật vất vả mới được trọng sinh, đời trước coi như là một giấc mộng đi.
Không thể lại động tâm với Mã Văn Tài nữa.
Cả đời này, nàng phải làm thế nào mới không khiến hắn da ngựa bọc thây, chết trận sa trường. Nàng nghĩ, hắn muốn hết thảy, nàng sẽ chậm rãi giúp hắn lấy được. Nàng cũng sẽ khiến Hoàng Lương Ngọc cùng Mã thái thú không thể ở bên nhau làm Mã Văn Tài thương tâm.
Nàng muốn khiến hắn vĩnh viễn đều là thiếu niên kiệt ngạo.
“Rời giường.” Vương Lan đi vào nhéo nhéo vào mặt nàng, “Sắp thành heo rồi kìa.”
Vương Huệ oán trách nhìn nàng một cái: “Tỷ tỷ cứ chọc ta hoài.”
Vương Lan thấy vậy liền cười: “Hôm qua ngủ ngon không? Có muốn ngủ tiếp không?”
“Tỷ tỷ muốn ta biến thành heo thật sao?” Vương Huệ xốc chăn lên, duỗi người, “Ta hôm qua ngủ không ngon giấc.”
Vương Lan nghiêm túc tự hỏi một chút: “Nhưng hôm qua muội nói mớ, ta mơ hồ nghe thấy muội lẩm bẩm gì đó.”
Vương Huệ nói: “Đại khái là tỷ ở trong mộng lại bắt nạt ta.”
“Ta có khi nào bắt nạt muội?” Vương Lan điểm lên trán nàng, “Nằm mơ mà cũng nhớ thương đến ta.”
“Lúc nào chả bắt nạt.”
“Ta xem có vẻ muội bị thiếu đánh rồi.”
“Không có đâu tỷ tỷ.”
Hai tỷ muội cười vui vẻ.
Tiểu Huệ hi vọng, nếu có thể vĩnh viễn như thế này thì tốt rồi.