Chương 4: Hoa Đào Ủ Rượu

Vương Huệ tất nhiên là biết hôm nay là ngày nào, nàng muốn xuống núi cũng là vì muốn gặp hắn. Không phải là mua rượu thì nàng cũng sẽ tìm lý do khác mà tới. Chỉ là nàng không nghĩ tới sẽ nhìn thấy hắn dễ dàng như vậy.

Nàng tuy rằng biết hắn luôn luôn đến nhà này ở tửu phường mua rượu, cũng biết rượu ở thư viện cũng là mua của nhà này. Nhưng gặp được hắn, còn có thể cùng hắn nói vài câu, đã là ngoài ý muốn. Nàng vốn tưởng rằng nàng phải bắt Tô An ra phủ thái thú ngồi canh nữa cơ.

Nhưng vẫn muốn nói một câu, gặp được ngươi, thật tốt.

Tô An không biết vì sao Vương Huệ từ tửu phường đi ra liền rút đi rất nhiều nhuệ khí, hiện tại nàng thong dong bình thản hơn rất nhiều. Trực giác mách bảo hắn rằng hiện tại tâm tình của nàng không tồi.

Tiểu Huệ cô nương từ sau lần phong hàn hung hiểm kia, liền có chút không giống nhau.

“Chúng ta còn bao nhiêu tiền?” Vương Huệ dừng bước. Ở trước mặt nàng chính là Châu báu các, ý nghĩa như tên, đó là nơi nữ tử tới mua trang sức. Nhà này là sản nghiệp của Chúc gia. Nàng tất nhiên không thích mấy thứ này, nhưng lại nhớ tới Sơn mẫu và Vương Lan cũng cần có thêm chút đồ trang điểm.

“Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng nếu cô nương muốn mua trang sức thì vẫn đủ.” Tô An thật sự hiểu lòng người.

Vương Huệ không xoay người: “Vậy thì tốt, cho ngươi ít tiền, đi mua gì đó cho bản thân đi.”

Tô An tất nhiên là vẻ mặt vui mừng.

Không phải vì Vương Huệ khó chịu mà đuổi Tô An đi, chỉ là nàng không thói quen để người khác bồi nàng chọn trang sức, dù sao cũng là đồ tư nhân. Thói quen bao nhiêu năm từ kiếp trước, không phải muốn đổi là đổi được.

Vương Lan lịch sự tao nhã như thế, vàng bạc đều quá tục khí, một cây trâm gỗ mun có vẻ thích hợp hơn. Sơn mẫu cũng là không thích đồ vật màu sắc rực rỡ, không bằng mua một đôi hoa tai bạch ngọc.

Vương Huệ nghiêm túc xem từng loại trang sức trong cửa hàng, không lâu liền tìm thấy thứ mình muốn.

Nàng tuy rằng không xem nhiều, nhưng ánh mắt cực chuẩn, chọn đều là mặt hàng tốt nhất.

Kỳ thật với chất liệu như vậy, Vương Huệ cũng không phải thực vừa lòng. Nàng đời trước tuy rằng đại bộ phận thời gian là ở Ni Sơn, nhưng nửa đời trước cha mẹ nuông chiều, có thể nói là nghĩ muốn cái gì liền có cái đó, hơn nữa Sơn trưởng Sơn mẫu cũng là hình mẫu nhân vật lý tưởng của sĩ tộc, tự nhiên ánh mắt cao, ở trong hoàn cảnh gia đình như vậy mà được hun đúc nên, ánh mắt Vương Huệ tất nhiên là khó chiều. Nửa đời sau, tuy rằng có chút nhấp nhô, nhưng nàng cùng Mã Văn Tài có quan hệ thiên ti vạn lũ*, tự nhiên cũng hưởng thụ một ít phú quý.



(*Muôn hình vạn trạng)

Đến lúc trả tiền nàng được chủ tiệm khích lệ vài câu: “Ánh mắt cô nương thật là tốt.”

Cửa hàng trang sức phần nhiều là nữ quyến, Vương Huệ lúc này đã gỡ mũ có rèm xuống, nghe vậy hơi mỉm cười: “Nếu như không phải đều là trân bảo trước mắt, làm sao ta có thể chọn vừa ý như vậy.” Bề ngoài nàng vốn chính là ngoan ngoãn, hơn nữa thanh âm nàng ngọt mềm, lại là một bộ ý cười dịu dàng, sao có thể không khiến người khác thoải mái cho được? Vương Huệ tuy không kiên nhẫn nói chuyện, nhưng nếu nàng muốn khiến người khác vui vẻ cũng rất dễ dàng.

Chủ quán tự nhiên cũng tươi cười, sảng khoái giảm cho nàng mấy số lẻ. Rốt cuộc, lời hay ai cũng đều thích nghe.

Vương Huệ đang chuẩn bị trả tiền rời đi, lúc này một bàn tay trắng nõn đè lên vai nàng.

“Cô nương, có thể nói chuyện một chút không?” Người đó cố ý đè thấp thanh âm, những vẫn miễn cưỡng nghe ra giọng nữ nhân .

Vương Huệ bỏ mũ ra, xoay người giữ nguyên nụ cười: “Được thôi.”

Nàng quả nhiên không đoán sai, người này là Chúc Anh Đài, nữ chính trong Lương Chúc truyền kỳ.

Chỉ thấy nàng mặc một bộ bạch y, có vài phần nam nhi tiêu sái, tuy rằng vẫn còn nét nữ nhi. Nhưng Ngụy Tấn phong lưu, nam tử tô son trét phấn cũng thường thấy, nàng cũng không tính là khác thường. Vương Huệ từng thích nàng, cũng không ngoài ý muốn.

Hiển nhiên chủ quán nhận ra Chúc Anh Đài, chỉ hơi hơi mỉm cười, lại bận rộn làm việc của mình.

“Xin hỏi công tử có gì chỉ giáo sao?” Vương Huệ làm cái lễ tiết tiêu chuẩn.

Chúc Anh Đài ho nhẹ một tiếng, trên mặt tựa hồ có chút xấu hổ: “Có thể nhờ cô nương lựa giúp tại hạ một cây trâm hay không? Tại hạ Chúc Anh Đài.” Nàng giả làm nam tử không phải lần đầu tiên, nhưng là lần đầu tiên ngăn một vị cô nương lại như vậy, cũng may cô nương này tính tình tốt. Nghĩ như vậy, nàng lại nói tiếp: “Nếu cô nương giúp ta việc này, trang sức của cô nương tại hạ sẽ thanh toán.”

Vương Huệ cười nhạt, mua bán kiểu này cũng không tốn sức. Nàng có lý do gì mà từ chối?

“Xin hỏi công tử muốn tặng cho ai đây?” Nàng hỏi không chút để ý.



“Tẩu tẩu tương lai.” Chúc Anh Đài cũng đáp đến tùy ý.

Vương Huệ khẽ cười một tiếng: “Người ấy tính tình như thế nào, yêu thích cái gì?” Ngón tay nàng lướt nhẹ lên mấy món trang sức, tựa hồ như đang cảm thụ xúc giác.

Nếu nàng là nữ tử tầm thường, nghe đến đó hơn phân nửa sẽ nhíu mày. Từ xưa đến nay, quan hệ thúc tẩu là cần kiêng dè nhất. Chúc Anh Đài này lại hành động như vậy, thật sự là quá mức thân mật. Chỉ có thể nói Chúc Anh Đài không tâm kế, tính tình đơn thuần, tuy rằng thông tuệ nhưng cũng không đủ cẩn thận.

Chỉ là, Chúc gia trang sợ chỉ có bát ca của Chúc Anh Đài còn chưa cưới vợ. Tẩu tẩu trong miệng Chúc Anh Đài có lẽ là Hoàng Lương Ngọc.

Nghĩ vậy, ánh mắt nàng lóe lóe.

Chúc Anh Đài tựa hồ chú ý tới mình như vậy là không hợp lễ nghi, liền bổ sung nói: “Cũng là tỷ tỷ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tính tình rất là trầm lặng.”

Ý cười trên mặt Vương Huệ không hề có rút đi. Nàng chọn một cây trâm bích ngọc có màu sắc đẹp đưa cho Chúc Anh Đài: “Đã là trầm lặng dịu dàng thì hợp với ngọc bích.” Cây trâm này mang hình dáng của bích trúc, trúc, luôn có ngụ ý kiên trinh. Vương Huệ giấu đi châm chọc trong đáy mắt. Hy vọng Hoàng Lương Ngọc có thể xứng với cây trâm này.

Nàng suýt nữa đã quên Hoàng Lương Ngọc, người này, tốt nhất là cả đời không nên gặp gỡ Mã thái thú.

Chúc Anh Đài nhận lấy cây trâm, thấy nó bề ngoài xinh đẹp, ngụ ý cũng tốt, liền vui mừng tiếp nhận. Hướng Vương Huệ xin lỗi, cùng chủ quán nói một tiếng liền vội vàng rời đi.

“Chủ quán, người kia hẳn là tiểu thư Chúc gia trang.” Vương Huệ lại đội mũ lên lần nữa.

“Nhãn lực cô nương thật sự rất tốt.”

Tiểu Huệ nhẹ nhàng cười, thấy Tô An lại đây, liền cùng chủ quán nói vài câu theo lễ rồi rời đi.

Ra tay hào phóng, nữ giả nam trang, còn quen biết chủ quán.

Mấy cái này, còn chưa đủ sao?