Chương 3: Hoa Đào Ủ Rượu

Tô An đi theo phía sau Vương Huệ. Hắn bộ dáng thanh tú, chỉ là mặt mày có chút tối tăm, khiến Vương Huệ không thể bỏ qua. Tô An mặt mũi âm trầm, cùng thổ phỉ đầu lĩnh ở kiếp trước, thật là thập phần giống nhau.

Vương Huệ sau mũ che mặt, thấy dáng vẻ này của hắn, im ắng thở dài.

Nàng có một chút rối rắm, nàng biết Tô An bản tính không xấu, chỉ là đang ở loạn thế, thân nam nhi khó trách trong lòng có một chút ý niệm, hơn nữa còn bị Cốc Tâm Liên lừa gạt, khiến hắn sau này biến thành đầu lĩnh cường đạo lãnh khốc vô tình, về tình cảm có thể tha thứ.

Chỉ là, kiếp trước, hắn thiếu chút nữa làm liên thương đến người kia.

Muốn phòng ngừa chu đáo, nhổ cỏ tận gốc sao?

Cũng không đến mức như vậy chứ.

Vương Huệ nhíu mày, bất tri bất giác thở dài.

Người mà, vẫn là nên đọc điểm thư nhiều một chút. Không đơn thuần chỉ là vì câu “Bụng có thi thư khí tự hoa*”, mà còn là bởi vì đọc sách nhiều, tự nhiên càng có thể phân rõ phải trái. Nếu không thể làm được gì, thì cũng có thể học theo Lương Sơn Bá lòng mang thiên hạ, tu dưỡng tính tình. Tô An sai ở chỗ kiến thức quá hạn hẹp, tự nhiên sẽ không phân biệt được đúng sai.

(*Chỉ cần đọc sách nhiều, khí chất tự nhiên sẽ thay đổi)

Tô An nghe được âm thanh thở dài, hắn không rõ nguyên do, liền hướng về phía trước hỏi: “Tiểu Huệ cô nương, có việc gì khiến cô phiền lòng sao? Nếu Tô An có thể giúp đỡ, cô nương phân phó ta đi làm là được rồi.”

“Ngươi muốn đọc sách không?” Vương Huệ nhẹ nhàng nói, ngữ khí thập phần do dự. Nhưng khuôn mặt sau chiếc mũ lại thập phần kiên định.

Mặt Tô An thoáng hiện lên hưng phấn, nhưng hắn vẫn nói: “Thân phận của ta như thế nào ra biết, Tiểu Huệ cô nương đừng đùa ta. Đọc sách là quyền lợi của sĩ tộc.” Ngữ khí thập phần cô đơn, hắn là người đúng mực, cũng có chút tâm cơ. Nếu là năm đó nàng nghe được lời như vậy, nhất định sẽ cường ngạnh mà muốn dạy hắn.

Tiểu Huệ không tính cho người ngoài thấy được sự thay đổi của nàng, bởi vậy, nàng mang ngữ khí tức giận nói: “Ai nói với ngươi như vậy, ngươi yên tâm, ta trở về liền nói với cha.”

Nàng cho rằng, người có dã tâm như Tô An sẽ không cam lòng làm một thanh kiếm cùn, mà nàng muốn giúp hắn đem thanh kiếm này mài cho sắc bén. Đem hắn khống chế ở trong tay, đây cũng là điều nàng có thể làm cho hắn.

Cũng là điều nàng thiếu hắn.



“Đa tạ Tiểu Huệ cô nương.” Trên mặt Tô An không thể giấu được nét vui mừng.

Vương Huệ không nói tiếp, nàng tản bộ về phía trước, bước đi kiên định.

Tô An bỗng nhiên cảm thấy nàng cực kỳ giống một tướng quân, toả ra ý chí sát phạt.

Tô An đối phường thị rất quen thuộc, lúc trước thư viện hay trao đổi kinh doanh với các thương hộ, Tô An cũng bồi ở bên cạnh Sơn mẫu. Hắn trí nhớ không tồi, một lát đã đưa Vương Huệ tới tửu phường.

“Tiểu Huệ cô nương, chỗ này.”

Vương Huệ nhẹ nhàng gật đầu. Nàng cũng không phải là người trường tụ thiện vũ**, bởi vậy nàng đem chủ quán ném cho Tô An ứng phó. Còn mình vào cửa hàng hết sức chăm chú đi xem rượu. Xem rượu thì phải xem chất rượu, bởi vậy Vương Huệ hơi đẩy khăn che mặt ra, ghé sát bình rượu, cũng là để thuận tiện ngửi mùi rượu.

(**Trường tụ thiện vũ: Cụm từ này nguyên gốc nằm trong câu Trường Tụ Thiện Vũ, Đa Tiền Thiện Giả, dịch là "Mạnh vì gạo, bạo vì tiền", mang ý nghĩa là "Ống tay áo dài khéo múa, nhiều tiền khéo đầu tư")

Nàng vốn là muốn mua mấy bình rượu mơ xanh ngon, nhưng lại bị một vò rượu khác trong tiệm hấp dẫn. Nàng ngửi không ra chủng loại, nhìn Tô An vẫn đang nói chuyện trên trời dưới đất với chủ quán, cảm thấy mình nên tự lực cánh sinh thì tốt hơn.

Nàng đang muốn để cúi sát xuống ngửi kỹ một chút.

" Rượu nữ nhi hồng mười năm.” Giọng nói kiêu căng vang lên phía sau Vương Huệ.

Giọng nói này, đúng là chẳng thay đổi chút nào. Đáy mắt nàng có chút ướŧ áŧ, cũng may nàng đang đeo mạng che mặt.

Vương Huệ đưa tay chỉnh lại mũ, xoay người sang chỗ khác.

“Đa tạ công tử.” Thanh âm nàng có chút nghẹn ngào, “Công tử thật tài cao hiểu rộng.”

Mã Văn Tài vốn là người tùy tính, nàng khen hắn, hắn thản nhiên tiếp nhận: “Tất nhiên.”

Thật là đáng yêu.



Tiểu Huệ lẳng lặng nhìn hắn, xuyên qua thời gian và không gian, phảng phất nhìn thấy vị tướng quân kiêu dũng nhiều năm sau.

Trực giác Mã Văn Tài cảm thấy ánh mắt của nàng không đúng, như là xuyên thấu qua hắn, thấy được một người khác.

Hắn theo bản năng cảm thấy không thoải mái, mày kiếm nhíu chặt, vừa muốn nói cái gì.

Vương Huệ kiếp trước cùng hắn làm bạn nhiều năm, vẻ mặt đó của hắn sao nàng lại không hiểu? Thấy hắn có chút dấu hiệu tức giận, liền há mồm kêu Tô An, thanh toán mấy đàn rượu mơ xanh cùng đàn nữ nhi hồng kia.

“Tặng ngươi.” Vương Huệ đem nữ nhi hồng đưa đến trước mặt hắn, “Là ta ánh mắt phóng đãng, ta bồi tội.”

Mã Văn Tài cũng không phải người hẹp hòi: “Không cần.”

Hắn không có ý định tìm hiểu ánh mắt như nhìn thấy cố nhân của Vương Huệ, hắn không có rảnh rỗi mà làm vậy.

Vương Huệ cũng không kiên trì, nàng quyết đoán đem nữ nhi hồng ôm về: “Bỏ đi, mấy tháng nữa cũng gặp lại ngươi thôi.”

Nàng nói rất khẽ, Mã Văn Tài đứng ở bên cạnh nàng, cũng chỉ nghe được “Bỏ đi”. Hắn theo bản năng hỏi: “Cái gì?”

Nhưng mà lúc này nàng đã đi xa, cũng không nghe được câu hỏi của hắn.

Bỏ đi, chỉ là người qua đường, sau này chưa chắc đã gặp lại.

Mã Văn Tài lắc đầu, gọi chủ quán thanh toán bình hoa điêu hai mươi năm.

Hôm nay, là ngày dỗ của mẫu thân hắn.

Hắn tuy rằng hận bà bỏ rơi hắn lại một mình, nhưng mà, không yêu thì làm sao hận được?

Nói đến cùng, trên đời chỉ có tình mới khiến ta tự đau khổ.