Thời điểm đoàn người Vương Huệ đi đến cửa thư viện thì ở đó đã có một vòng người vây quanh, đều là đến xem vịnh nhứ tài nữ Tạ Đạo Uẩn thanh danh truyền xa.
Vương Huệ vừa vặn đứng ở bên cạnh Mã Văn Tài, liền nghe được Vương Lam Điền cùng Tần Kinh Sinh ở bên cạnh ở chửi bới Tạ Đạo Uẩn.
Tỷ như nói “Nghe nói nàng ta 27-28 còn chưa xuất các, đại khái là sinh ra quá xấu không ai muốn, đành phải liều mạng đọc sách” “Nàng còn không phải là bởi vì một câu "chưa nếu tơ liễu nhân gió" nổi lên mới thành danh sao?”
Nhìn sắc mặc của Mã Văn Tài thì cũng là tán đồng chiếm đa số.
Vương Huệ xoa xoa mày, đột nhiên nghĩ đến tuy rằng Chúc Anh Đài và Mã Văn Tài ý kiến không hợp có thể hấp dẫn Mã Văn Tài, nhưng hai người đó tư tưởng không hợp nhau cũng không phải chuyện này.
Chúc Anh Đài nghe được lời như vậy, tức khắc thay đổi sắc mặt.
Nàng hướng Tần Kinh Sinh kêu lên: “Sợ là ngươi cả đời cũng không viết ra nổi một câu như vậy.”
Tạ Đạo Uẩn là tấm gương để nàng noi theo, nàng ấy tồn tại chứng minh rằng nữ tử cũng có thể sánh ngang với nam tử. Hiện tại, Tạ Đạo Uẩn còn tới thư viện dạy học. Nghe được Tần Kinh Sinh nói, nàng tất nhiên vô cùng bức xúc.
Tần Kinh Sinh đầu tiên là bị dọa nhảy dựng, xoay người thấy Chúc Anh Đài vẻ mặt tức giận, hắn cười nhạo một tiếng: “Sao có thể, một tiểu nữ tử mà đòi tài học vượt qua ta sao?”
Hắn thật sự tự cho mình rất cao, nhưng kiếp trước ngay cả quà nhập học cùng là do Hoàng Lương Ngọc bán mình vào thanh lâu đổi lấy. Hiện tại, không có Hoàng Lương Ngọc, hắn vẫn tới Ni Sơn, cũng không biết hắn lại lừa cô nương nhà ai bán mạng vì hắn nữa. Kiếp trước Hoàng Lương Ngọc đã đủ khiến người khác chê cười rồi, nếu lần này cô nương khác phải thế chỗ, nàng nhất định sẽ tìm chút chứng cứ, để cha đuổi hắn xuống núi.
Vương Huệ khẽ cười một tiếng: “Nhưng hiện tại, nàng là lão sư của ngươi.”
Nhất châm kiến huyết, lời nói của nàng thành công làm Tần Kinh Sinh thay đổi sắc mặt. Cũng thành công làm Mã Văn Tài chú ý tới nàng.
“Tiểu Huệ cô nương.” Hắn hơi hơi cúi đầu, “Quả nhiên là nữ nhi của Sơn trưởng.” Hắn cười như không cười, nghe không ra ngữ khí châm biếm.
Mã Văn Tài chính là có năng lực như vậy, nói hắn thẳng thắn, đích xác hắn có chút thời điểm không che dấu được tâm tư, nhưng cũng có những lúc hắn quá mức tùy hứng, ngược lại làm người ta không thể hiểu nổi hắn, khiến lời hắn nói làm người khác phải cân nhắc vài phần. Đời trước hắn dụng binh kỳ quỷ, ngoại trừ thuần thục binh pháp, tính cách của hắn cũng có phần quyết định.
“Mã công tử tán thưởng.” Nàng cũng không muốn nghĩ nhiều, chi bằng bằng phẳng mà tiếp nhận.
Chúc Anh Đài có chút tức giận không xả ra được, nhưng nhìn mấy người kia chỉ vì một câu của Vương Huệ mà sắc mặt khó coi, nàng mới câm miệng không nói. Đã nhiều ngày nàng rốt cuộc đã học được vài phần vững vàng. Còn nữa, trên địa bàn Ni Sơn, nàng tin rằng Vương Huệ chắc chắn sẽ chẳng phải chịu thiệt thòi gì.
Mà thời điểm Lương Sơn Bá ở bên cạnh khi Chúc Anh Đài nói chuyện, liền tràn đầy lo lắng mà nhìn Chúc Anh Đài, hơi hơi nghiêng thân mình, theo bản năng mà che ở phía trước Chúc Anh Đài. Mặc dù hiện tại không khí đã hòa hoãn, hắn cũng không thả lỏng.
Vương Huệ tự nhiên đem hết thảy đều thu ở trong mắt, nàng không nhận ra bản thân đang quá tập trung vào hai người họ, thậm chí còn nhón chân muốn nhìn thấy Chúc Anh Đài nhiều hơn, vì thế mới quyết định phải đứng ra nói cho thỏa đáng.
Nhưng hiển nhiên có người không nghĩ như vậy.
Mã Văn Tài mờ mịt đánh giá Chúc Anh Đài cùng Lương Sơn Bá vài giây, hơi gợi lên khóe môi: “Ta thấy hai vị này quan hệ khá tốt, thân như huynh đệ.”
Hắn thật lòng khen ngợi, chỉ là những lời này đi kèm với nụ cười đầy tà khí của hắn, liền có chút ý vị bất đồng.
“Ta cùng với Sơn Bá vốn chính là huynh đệ.” Chúc Anh Đài có lẽ là sợ bọn họ không tin, còn dùng lực mà vỗ vỗ ngực. Tuy rằng khống chế lực đạo, nhưng mà Vương Huệ nhìn vẫn cảm thấy đau. Chỗ đó của nữ hài tử, vốn dĩ đã bị ép, bây giờ chạm vào hẳn là đau đớn hơn bình thường. Quả nhiên, nàng thấy Chúc Anh Đài hơi nhăn mặt nhịn đau.
Nhưng mà biểu tình của nàng lại hơi vặn vẹo, tự nhiên thấy có chút buồn cười.
Có thể là Mã Văn Tài cũng phát hiện biểu tình nhịn đau Chúc Anh Đài, chỉ thấp giọng cười một tiếng “A”, dư quang thấy Vương Huệ có chút nghẹn cười, hắn đột nhiên tiến sát lại Vương Huệ.
Vương Huệ không nghĩ tới hành động của hắn, trong lúc nhất thời đứng ngốc tại chỗ.
Mã Văn Tài cũng chỉ là đột nhiên đến gần nàng, cũng không có thực sự sáp vào nàng, khoảng cách của hai người đại khái khoảng ba nắm tay. Nhưng mà nhìn thấy bộ dáng ngây ngốc của nàng, hắn ngoài ý muốn cảm thấy hành động bất ngờ này của mình cũng không tệ lắm. Hắn từ trước đến nay đều tùy tâm, chỉ là lần này lại thật sự có lý do.
“Tiểu Huệ cô nương, khi Tạ Đạo Uẩn tới. Không bằng cô nương lại gần để nhìn cho kỹ?” Hắn cúi đầu nhìn Vương Huệ chỉ cao tới bả vai hắn.
“Được không?” Vương Huệ vẫn còn đang ngây ngốc, nàng theo ánh mắt Mã Văn Tài, nhìn thấy một nữ tử thanh nhã bên đó.
Đúng như lời đồn, có nơi ở ẩn chi khí. Kiếp trước mặc dù nàng đã gặp nàng ấy nhiều lần, nhưng chỉ chợt liếc mắt một cái vẫn sẽ cảm thấy kinh diễm. Nữ tử như vậy, muôn đời khó cầu.
Nàng thở dài một hơi, quay đầu lại phát hiện Mã Văn Tài lại rất có hứng thú mà nhìn Chúc Anh Đài cùng Lương Sơn Bá bên kia. Nguyên lai là Chúc Anh Đài muốn tiến lên phía trước xem, Lương Sơn Bá che chở nàng, gian nan gạt qua một đám người.
Mà hai người Vương Lam Điền và Tần Kinh Sinh sớm nhìn thấy Tạ Đạo Uẩn, phát hiện nàng cũng không phải nữ nhi xấu xí trong lời nói của mình, có chút nổi giận đùng đùng mà bỏ đi.
Đứng ở bên ngoài, tựa hồ chỉ có Vương Huệ và Mã Văn Tài.
Nói thật, Vương Huệ có chút không biết theo ai. Nàng nhìn bốn phía, tròng mắt hơi chuyển, cũng không nhìn Mã Văn Tài. Mã Văn Tài âm thầm buồn cười, hắn hỏi: “Ta khó coi như vậy sao?”
Vương Huệ lại bị dọa nhảy dựng. Nàng bỗng nhiên cảm thấy, trọng sinh một lần, Mã Văn Tài lại không giống như bình thường.
Kiếp trước hắn có tính trẻ con như vậy sao?
“Mã công tử tất nhiên là khí vũ hiên ngang.” Lời nàng nói không phải trái với lương tâm, chỉ không để tâm mà thôi.
Mà người bình thường nghe được lời như vậy sẽ thế nào, đại khái là sẽ cười giả dối rồi giả bộ khiêm tốn chăng?
Nhưng Mã Văn Tài cốt cách thanh kỳ mà nhìn chằm chằm Vương Huệ, cau mày nói: “Ngươi như vậy trông không thoải mái như trước đó.”
Hắn nói xong liền đi, động tác kia phảng phất rất là ghét bỏ.
Vương Huệ lại ngốc lăng một lát, nàng cảm thấy có thể là Mã Văn Tài bực nàng khích lệ hắn qua loa.
Mà Mã Văn Tài cũng thấy mình kỳ quái, hắn vốn dĩ cảm thấy Vương Huệ là người thú vị, nhưng hôm nay biểu hiện của nàng lại khiến hắn cảm thấy nàng cũng chỉ như những nữ nhân khác, đều là một trong hai kiểu, không muốn ở chung với hắn, hoặc là nịnh hót hắn.
Những loại tình huống như thế này, hắn đều là đi luôn, nhưng lần này, hắn lại phá lệ mà cùng nàng nói một câu như vậy.
Đại khái là hy vọng, nàng có thể thay đổi chút gì đó.