Khai giảng đã nhiều ngày, mọi người bước vào giai đoạn quen thuộc lẫn nhau, cũng không có sự tình gì lớn, thậm chí bởi vì không có ai bị thương, y xá cũng không có người hỏi thăm, Vương Lan nhàn rỗi, mỗi ngày đều uống một ly rượu hoa đào để tiêu khiển.
Nhưng đối với Vương Huệ mà nói, trong khoảng thời gian này, nàng có chút nôn nóng thái quá.
Tuân Cự bá và Vương Lan không gặp nhau, Chúc Anh Đài cùng Lương Sơn Bá lại từ từ quen thuộc, Mã Văn Tài đối với Chúc Anh Đài chưa từng giúp đỡ điều gì, hắn giống với kiếp trước, một bên thì bắt nạt Vương Lam Điền, nhưng thật ra lại cùng Vương Lam Điền ở chung đến vui sướиɠ. Tần Kinh Sinh như cũ ở Ni Sơn đọc sách, là tiểu tùy tùng của Vương Lam Điền.
Nhưng nàng không thể ở mặt ngoài thể hiện ra điều gì, bởi vậy mà càng cảm thấy lo âu.
Nàng cũng không tính chủ động xuất kích, rốt cuộc ở Ni Sơn có quá nhiều thứ hạn chế nàng, nàng không thể giống như ở Chúc gia trang mà tùy tâm sở dục. Nhưng cứ chờ như vậy cũng không phải biện pháp gì.
Lúc này, Vương Huệ đột nhiên bị nhiệt miệng. Nhưng hiện giờ đang là mùa nóng, bị nhiệt thì cũng không có gì kỳ quái.
Vương Lan dặn dò nàng đừng ăn bậy bạ, nhưng là cái này thì liên quan gì đến thức ăn.
Vương Huệ bất đắc dĩ ngồi nhìn Vương Lan thu dọn đống đồ ăn vặt của nàng, cảm thấy Vương Lam hiện tại phá lệ giống như một vị mẫu thân đang làm lụng vất vả.
Nàng uể oải ngồi ở ghế đá trước cửa y xá, trước mặt là một ly Tây Hồ Long Tỉnh, thanh nhiệt hạ sốt.
Nàng nâng má, nhìn Vương Lan đang gom lại mớ thảo dược đã được phơi khô, Chúc Anh Đài lúc này đã tan học, nàng kéo Lương Sơn Bá lại đây hỗ trợ phơi thảo dược, làm mấy việc khuân vác linh tinh.
Này đã không phải lần đầu tiên.
Lần đầu tiên, Lương Sơn Bá còn có chút câu nệ, cảm thấy đến y xá hỗ trợ sẽ tổn hại danh dự các cô nương gia , thậm chí cũng khuyên bảo Chúc Anh Đài. Nhưng mà Chúc Anh Đài nhiều lần bảo đảm cùng thỉnh cầu, mới chịu đến y xá hỗ trợ. Lại bởi vì Vương Lan nói cho hắn những học sinh lúc trước cũng có người vừa học vừa đến y xá hỗ trợ. Lương Sơn Bá tuy rằng cảm thấy Vương Huệ bảo hắn dạy Tô An để bù vào hai lượng kia, nhưng hắn trong lòng vẫn bất an. Đến y xá hỗ trợ thật ra có thể giảm bớt một chút, dù sao cũng là bỏ sức ra làm, hắn cũng không thẹn với lương tâm.
Mới đầu Vương Huệ lâu lâu sẽ cùng hắn tán gẫu một chút chuyện học tập của Tô An. Bởi vì Lương Sơn Bá cũng là một học sinh bận rộn, thời gian hắn dạy Tô An chỉ có thể an bài ở sau giờ ngọ, sau khi tan học, Tô An không đành lòng để Tô đại nương một mình làm quá nhiều việc, luôn phải đi về hỗ trợ, cho nên thời gian ở chung của hai người không đến một canh giờ.
Lương Sơn Bá mỗi lần đều khích lệ ưu điểm của Tô An, tuy rằng ngẫu nhiên cũng sẽ nói chút thói quen nhỏ ảnh hướng đến học tập của Tô An, tỷ như nói không được bỏ giấy luyện chữ lung tung. Những lời này, đều là thật lòng, cũng nhìn ra được Lương Sơn Bá thật sự muốn dạy hắn.
Nhưng sau này, Vương Huệ cũng không thể cùng Lương Sơn Bá nói chuyện phiếm nữa, một là bởi vì ngoài Tô An ra, hai người cũng có quá nhiều vấn đề để nói, thứ hai là vì Chúc Anh Đài.
Chúc Anh Đài luôn có rất nhiều thứ để kể lể, từ thời gian an bài của thư viện đến phương thức dạy học của phu tử.
Nàng và Lương Sơn Bá thân với nhau thật ra cũng khá kỳ lạ, Lương Sơn Bá bởi vì vụ việc quà nhập học mà bị vài người cô lập, tuy rằng bộ dáng nghiêm túc học tập của Tô An ngẫu nhiên có thể nhắc nhở hắn, nhưng bản chất, Lương Sơn Bá ở thư viện nói chung vẫn là tương đối quái gở, bằng hữu tốt một chút có khả năng cũng chính là người không câu nệ tiểu tiết như Tuân Cự Bá. Chúc Anh Đài lại là bởi vì nàng đặc thù, nếu là người có lòng nghi ngờ, sẽ không dám dễ dàng cùng nàng tương giao, chỉ cần bảo trì cái tình cảm đồng môn thường tình thôi. Hai người cô đơn tương ngộ, cảm giác chính là mệnh trung chú định, tâm tâm tương tích.
Nói thật, Vương Huệ cũng không chán ghét, nhưng có vài thời điểm nàng không chịu đựng nổi, lúc này nàng thường thường tìm một cái cớ, hoặc là đi uống trà, hoặc là đi kiểm tra thảo dược. Nhưng nói thật, dù nàng rời đi, cũng không có ảnh hưởng đến Chúc Anh Đài, nàng ấy vẫn như cũ nói đến vui vẻ.
Mà Lương Sơn Bá ngồi một bên, hoặc là vô cùng trầm mặc lắng nghe, hoặc là vừa làm việc của mình vừa nghe, lâu lâu sẽ nghiêm túc phụ họa vài tiếng.
Có lẽ Chúc Anh Đài cũng không phải nói cho nàng nghe.
Nàng bưng một ly trà, sâu kín suy nghĩ. Chúc Anh Đài đang sang sảng cười, còn Lương Sơn Bá bất đắc dĩ cong khóe miệng. Nhưng mà ánh mắt lấp lánh của Chúc Anh Đài nhìn Lương Sơn Bá sáng ngời đến chói mắt.
Cuối cùng nàng nghĩ đến một câu, là Vương Lan nói.
Kỳ thật có lúc, từ tận đáy lòng của Vương Huệ cảm thấy hai người kia chính là chân ái dành cho nhau.
“Phẩm hạnh trạng đệ nhất là Mã Văn Tài, Vương Lam Điền.” Chúc Anh Đài có chút tức giận mà nói, “Nếu chỉ có Mã Văn Tài, ta đây cũng nhận, hắn ta văn võ song toàn, gia thế cũng không tồi. Nhưng Vương Lam Điền chỉ có cái danh hào Thái Nguyên Vương gia, dựa vào cái gì mà được hạng nhất.”
Nàng đơn thuần là vì cảm thấy Lương Sơn Bá không được đánh giá đúng, thân phận của nàng chú định nàng không thể xuất sĩ, nhưng Lương Sơn Bá học thức cùng phẩm hạnh toàn ở thượng đẳng, lại ngoài ý muốn chỉ là tại hạ thừa. Nàng nhìn thế nào cũng đều cảm thấy không cam lòng.
Lương Sơn Bá cũng không biết Chúc Anh Đài đang tức giận cho hắn, hắn an ủi Chúc Anh Đài nói: “Sơn trưởng cũng nói, phẩm hạnh trạng này chỉ là công cụ khích lệ học sinh đọc sách thôi, huống chi hiền đệ đứng trong hàng năm, cũng không sai rồi.” Đôi mắt hắn cực kỳ trong trẻo, như để chứng minh tất cả những lời hắn nói đều là thật lòng, không có nửa điểm giả dối, cũng không có nửa điểm cảm thấy bản thân mình bị thiệt thòi.
“Nhưng mà, Sơn Bá, ngươi không cảm thấy Trần phu tử quá không công bằng sao?” Chúc Anh Đài vẫn chưa nguôi.
Lương Sơn Bá rộng lượng cười: “Thượng phẩm vô nhà nghèo, hạ phẩm vô sĩ tộc.” Lương Sơn Bá tuy rằng tính tình cương trực, nhưng đối với đạo lý đối nhân xử thế trong quan trường vẫn rõ ràng hơn so với Chúc Anh Đài, “Sơn Bá tự biết mình thân phận không đủ.” Tuy là nói như vậy, nhưng hắn không có nửa phần thần sắc oán trách.
Vương Lan nghe vậy, nhìn Lương Sơn Bá nhiều hơn vài lần: “Lương công tử nói những lời này có lý, Anh Đài vẫn nên học tập tính tình ổn trọng của Lương công tử đi.” Nữ hài tử gia vốn dĩ rất dễ thân thiết, hiện tại Vương Lan đã cùng Chúc Anh Đài trở thành bạn thân. Bây giờ có cơ hội chế nhạo Chúc Anh Đài, nàng tất nhiên sẽ không buông tha.
“Chỉ sợ ta có ở ngốc chỗ này ba năm với Lương Sơn Bá cũng không học được đức tính tốt của hắn.” Chúc Anh Đài lắc đầu, nhưng trên mặt đều là ý cười.
Hai người này thật là, nếu không phải biết bọn họ mới quen biết được mấy ngày, nàng sẽ cho rằng hai người này có lẽ đã thân từ kiếp trước. Vương Lan yên lặng suy nghĩ, rồi rời khỏi bầu không khí hòa hợp của hai người họ.
Tiểu Huệ đã sớm từ bỏ ý đồ bẻ gãy nhân duyên của Lương Chúc, lúc hai người này ở cùng nhau có chỗ nào cho người khác chen chân vào? Nhưng may mắn hai người này đối với chuyện tình cảm đều trì độn, bằng không thì họ đã sớm nhận ra tình cảm của mình rồi, làm gì còn có chỗ cho Mã Văn Tài chen vào như kiếp trước.
Nàng lắc đầu, bỗng nhiên nghe được Chúc Anh Đài kỳ quái kêu một tiếng: “Ta quên mất, hôm nay ta tới để thông báo cho mọi người một tin, vị Tạ Đạo Uẩn tiên sinh tài danh truyền xa kia muốn tới thư viện dạy học.”
“Ngươi đó, mấy việc này cứ toàn quên.” Lương Sơn Bá vỗ đầu nàng, Chúc Anh Đài ngẩng đầu, hai người cười đến tự nhiên.
Tiểu Huệ cảm thấy mục tiêu thứ nhất của mình, có thể không hoàn thành được rồi.