Nhưng Mã Văn Tài là người thông minh, hắn chỉ là đem lòng nghi hoặc, nửa điểm cũng không lộ ra. Từ điểm này có thể thấy, hắn và Vương Huệ rất giống nhau. Đều là người tính tình có chút cẩn thận, nhưng Mã Văn Tài hiện tại vẫn chưa học được cách thu liễm.
Vương Huệ cảm nhận được rõ ràng là Mã Văn Tài đang khó chịu từ biểu tình mà hắn bày ra.
Nàng đã quên mất là ai đã từng nói với nàng, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. Đôi mắt của Mã Văn Tài không giấu được cảm xúc, cùng với tính cách của hắn đều có quan hệ tới hoàn cảnh gia đình. Tuy rằng Mã thái thú không đáng tin cậy, làm Mã Văn Tài khi còn nhỏ phải chịu chút khổ, nhưng trên thực tế, ông ta vẫn luôn không để Mã Văn Tài bước đến ranh giới của hắc hoá, ngay cả hậu viện của ông ta, cũng bởi vì Mã Văn Tài mới gió êm sóng lặng.
Cũng vì không che dấu được cảm xúc, mà ở kiếp trước mới chết trẻ như thế.
Nàng thở dài một hơi, giống như tức giận mà nhìn về phía Mã Văn Tài: “Mã công tử nói những lời này có chút áp đặt đấy.” Nhưng ngữ khí nàng vẫn hòa hoãn, dù sao cũng không muốn làm hắn xấu hổ.
Nói xong câu đó, nàng liền xoay người rời đi. Nàng còn muốn cho Tô An mau chóng dọn đồ vài phòng Lương Sơn Bá, cũng muốn hai người họ mau chóng quen thuộc nhau.
Nàng nghĩ rằng mình đã thể hiện rõ ràng như thế, khẳng định là sẽ làm Mã Văn Tài có chút không thoải mái, hắn là người kiêu ngạo như vậy, chắc chắn sẽ không đem lực chú ý tập trung ở trên người nàng, đến lúc đó Chúc Anh Đài tự nhiên sẽ hấp dẫn hắn.
Nhưng mà, Mã Văn Tài nhìn bóng dáng đã đi xa của nàng, chỉ cong cong khóe miệng, thần sắc không có nửa điểm bất ngờ.
Mã Thống thấy sắc mặt hoà hoãn của công tử nhà mình, cảm thấy công tử mấy ngày nay có chút kỳ quái. Nếu là trước kia, có nữ tử dám vung sắc mặt ra như vậy, công tử chưa chắc đã để yên. Nhưng chuyện của chủ tử , hắn vẫn không nên suy đoán.
Mã thống nghĩ như vậy, nhẹ giọng hỏi: “Công tử, chúng ta đi trước tìm ký túc xá an trí một chút đi.”
Mã Văn Tài nhướng mày, mặt mày tràn đầy thú vị.
Tô đại nương nghe được Vương Huệ nói nhi tử của mình có thể đi học chữ, tất nhiên lập tức đồng ý. Tuy rằng Vương Huệ nói phu tử không muốn dạy hắn, nhưng cũng giúp hắn tìm được một học sinh cùng phòng có tính cách tốt có thể dạy hắn. Mặc dù có chút tiếc nuối vì Tô An không thể đường đường chính chính đi học, nhưng Tô An có thể học tập đã đủ khiến nàng kinh hỉ.
“Chỉ là còn có một chuyện.” Tiểu Huệ nhíu mày, vẻ mặt do dự.
Tô đại nương nhìn nàng như vậy, lập tức nói: “Tiểu Huệ cô nương cứ nói.”
“Học sinh kia tính tình thành thật, mà đám học sinh nơi đây tốt xấu đều có, nếu là có chuyện gì, hy vọng Tô An có thể tùy cơ ứng biến, có việc thì báo cho ta một tiếng". Tính cách Lương Sơn Bá như thế, đắc tội với người ta là chuyện sớm hay muộn. Lần trước hắn cự tuyệt quà nhập học của Mã Văn Tài cũng đã vô hình trung đắc tội người ta. Nếu chỉ có mỗi Mã Văn Tài, với tính cách thẳng thắn của hắn, nếu đắc tội cũng cùng lắm bị hắn quang minh chính đại dùng chút thủ đoạn. Nhưng những kẻ hưởng lợi từ Mã Văn Tài thì khác, chắc chắn sẽ ghi hận Lương Sơn Bá. Nói thẳng ra, Lương Sơn Bá thể hiện mình là người quang minh chính đại, kiên trì giữ lấy cốt khí của bản thân, như vậy khác gì biến tướng chửi những người còn lại không có cốt khí. Nếu như vừa nãy hắn làm theo ý nàng đem tám lượng này xem như nộp thêm đưa cho Trần phu tử, thì ít ra còn để lại được một chút vận may cho bản thân.
Nhưng nếu Lương Sơn Bá không phải người cổ hủ khô khan như thế, chắc gì Chúc Anh Đài đã yêu thích hắn. Chúc Anh Đài đối với Lương Sơn Bá kiên trì, nói là tình yêu, còn không bằng nói là đang phản kháng thế tục.
Cho nên nàng đem Tô An an bài ở bên cạnh Lương Sơn Bá, một là tính tình Lương Sơn Bá như vậy nếu dạy dỗ Tô An nàng cũng yên tâm, cũng có thể làm Tô An thay đổi một cách vô tri vô giác sau khi học được ổn trọng cùng nhân tâm của Lương Sơn Bá, hai là có thể giám thị Lương Sơn Bá, nàng cũng có thể giảm bớt tiếp xúc không cần thiết giữa hai người Lương Chúc. Còn Chúc Anh Đài với Mã Văn Tài thì nàng không lo lắng, đối với Mã Văn Tài mà nói, Chúc Anh Đài vô cùng chói mắt, quan điểm của bọn họ có quá nhiều bất đồng, thậm chí có thể nói là đối chọi gay gắt. Chỉ cần Mã Văn Tài đối với Chúc Anh Đài có chút cảm thấy hứng thú, phát triển về sau tất nhiên nàng không cần nhọc lòng.
Nàng nhớ rõ, hai người ý kiến không hợp lần đầu tiên bùng nổ, hẳn chính là sau ngày công bố phẩm hạnh trạng, cũng là ngày Tạ Đạo Uẩn đến.
Như vậy tính ra cũng không còn mấy ngày nữa.
Tô đại nương không biết những loanh quanh lòng vòng trong lòng nàng, cảm thấy việc này không khó, liền đồng ý.
Không bao lâu Tô An liền dọn tới nơi ở của Lương Sơn Bá. Vương Huệ đã nói qua với Sơn trưởng, có một số việc Sơn trưởng Sơn mẫu mắt nhắm mắt mở xem như không thấy, tùy nàng quyết định.
Tô An là người tính tình lả lướt, cùng Lương Sơn Bá ở chung cũng coi như hài hòa. Hai người đối với an bài của Vương Huệ coi như vừa lòng.
Chỗ ở của Chúc Anh Đài đích xác rất gần y xá, đây cũng là Vương gia tỷ muội vì sợ có khả năng bại lộ thân phận nữ nhi của Chúc Anh Đài mà an bài. Chúc Anh Đài có thể cùng các nàng xài chung nhà tắm, cũng bớt đi cảm giác không được tự nhiên. Vào mấy ngày của nữ hài tử, Vương gia tỷ muội cũng có thể hỗ trợ xử lý một chút. Nếu như ở cùng những học sinh kia, rất nhiều chuyện đều không tiện.
Có thể nói, chỉ cần không có người khả nghi cố ý tới bên này xem xét, thân phận Chúc Anh Đài sẽ tuyệt đối là bí mật.
Nhưng Tiểu Huệ vẫn cảm thấy mình giống như quên mất cái gì. Thẳng đến lúc nhìn thấy Vương Lan một thân bê đầy thảo dược, Tiểu Huệ mới nhớ tới ngày khai giảng hẳn là thời điểm Tuân Cự bá đối với Vương Lan nhất kiến chung tình. Nhưng bởi vì Vương Huệ làm ảnh hưởng, Vương Lam Điền cũng không có bị thương, cho nên Tuân Cự bá cũng không có xuất hiện ở trước mặt Vương Lan, mà trước đó khi an bài chỗ ở, Sơn mẫu nói là Vương Lan thận trọng, kêu nàng đi hỗ trợ dọn dẹp phòng cho Chúc Anh Đài, cho nên, Tuân Cự bá đến bây giờ cũng không có gặp qua Vương Lan. Mà Vương Lan luôn luôn không đi ra y xá, Tuân Cự bá chẳng lẽ muốn sau khi bị thương mới có thể gặp Vương Lan? Huống chi Sơn trưởng trải qua việc Trịnh Phương Mậu thích Vương Huệ, cũng không muốn nữ nhi nhà mình xuất hiện trước mặt các học sinh quá nhiều. Khai giảng xong cũng chưa rời khỏi y xá, từ lúc Vương Huệ trọng sinh tới nay, sợ nhất một thứ chính là biến số. Nàng thật sự sợ làm hỏng nhân duyên hai người này.
Nàng không nghĩ ra biện pháp nào, cũng không thể để nàng đi theo Tuân Cự bá đánh một trận hoặc là đem Vương Lan kéo đến trước mặt Tuân Cự Bá được. Nàng vẫn nên nhờ đến sự trợ giúp của Chúc Anh Đài thì hơn.
Bởi vậy nàng liền bảo Chúc Anh Đài thường xuyên kể cho Vương Lan nghe mấy chuyện thú vị gì đó trong thư viện.
Lúc này, Chúc Anh Đài đã nhiều ngày là ban ngày đi học, cùng đồng học ở chung, quen thuộc lẫn nhau. Buổi tối lại cùng Vương gia tỷ muội nói chuyện phiếm, từ cùng trường phẩm hạnh cho tới phu tử cổ hủ.
Chúc Anh Đài vẫn giống kiếp trước, không thế được Trần phu tử thích. Tính cách chiếm một phần, còn có thể là vì Chúc Anh Đài so với kiếp trước mang thân phận thấp hơn.
Nàng ấy vẫn đối với Lương Sơn Bá cảm thấy rất hứng thú. Nói hắn bởi vì phải dạy cho Tô An học, soạn bài đến đêm khuya, buổi sáng đi học tinh thần không minh mẫn, bị phu tử nói vài câu.
Khiến Vương Lan coi trọng vài phần.
Mà Vương Huệ có chút trì độn nhớ tới, hình như kiếp trước tình địch lớn nhất của Tuân Cự Bá chính là người trong lòng của Vương Lan - Lương Sơn Bá. Tuy rằng nàng chặt đứt cơ hội gặp nhau của Tuân Cự bá và Vương Lan đồng thời cũng đoạn tuyệt cơ hội gặp được Lương Sơn Bá của Vương Lan, nhưng nàng thật đúng là không có lường trước được Lương Sơn Bá vậy mà vẫn y như kiếp trước, có số đào hoa.