Nhưng Lương Sơn Bá hiển nhiên cũng không thể lý giải được hảo ý của Vương Huệ, hắn chắp tay: “Hảo ý của cô nương tại hạ rất biết ơn, nhưng ta là người đọc sách, coi trọng đoan chính. Nếu ta làm việc không theo quy củ, Lương mỗ vẫn nên về nhà thì tốt hơn.”
Vương Huệ có chút muốn đỡ trán, tính tình nàng luôn luôn linh hoạt, cũng không thể thập phần thưởng thức khí phách thư sinh của Lương Sơn Bá. Dư quang thấy Chúc Anh Đài có chút kìm nén không được, nàng đành phải ổn định Lương Sơn Bá trước: “Ngươi ngàn dặm xa xôi tới Ni Sơn, lại bởi vì chịu không nổi một câu của phu tử liền về nhà, ngươi định đối mặt ngươi lão mẫu như thế nào?” Lúc nàng nói lời này, lại nhớ ra một ít hồi ức. Kiếp trước Lương Sơn Bá đến cầu hôn Chúc Anh Đài không thành, bệnh tình tăng thêm, khiên cho Lương mẫu một mình bơ vơ không nơi nương tựa, Chúc Anh Đài tuẫn tình mà chết, người khác đều nói một câu thật tình, đáng thương Chúc phụ Chúc mẫu người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, thanh danh Mã Văn Tài cơ hồ thối như rác, bởi vì tình cảm chân thành mà chịu đau đớn.
Nàng không tự giác mà tăng thêm ngữ khí. Những lời này, vốn cũng là nàng muốn nói từ kiếp trước với Lương Sơn Bá. Nhưng nhìn thấy bộ dáng thành thật kia của Lương Sơn Bá, nàng lại thở dài.
Nàng tiếc nuối nhất, không phải bi kịch của Lương Chúc, không phải Mã Văn Tài mà nàng cầu cũng không được, mà là bọn họ đều đắm chìm trong tình cảm, vì tình yêu muốn chết muốn sống. Vốn dĩ, bọn họ đều là có thể trở thành những người có cuộc sống tốt đẹp. Lương Sơn Bá có thể thực hiện lý tưởng trị thủy của hắn, Chúc Anh Đài có thể trở thành người bạn thân luôn bên cạnh hắn, lấy thân phận tiểu thư Chúc gia trang cho hắn trợ lực, Mã Văn Tài sẽ không ở trên sân khấu gϊếŧ địch khi quyết tâm muốn chết, cơ hồ là lấy mạng đổi công huân, mà nàng, có lẽ có thể tìm được lang quân như ý, cầm sắt tương cùng, lấy y thuật trợ giúp bá tánh.
Nhưng kiếp trước, cố tình lại không cho người ta sống như mong muốn. Nhưng may mắn, nàng còn có cơ hội thay đổi.
Chỉ cần làm Mã Văn Tài cùng Chúc Anh Đài ở bên nhau, chặt đứt duyên phận của hai người Lương Chúc, chắc chắn hết thảy đều sẽ khác kiếp trước.
Nàng tin nàng có thể làm được.
Lương Sơn Bá nhìn Vương Huệ lâm vào trầm tư, cho rằng nàng đang bực mình. Người thành thật như Lương Sơn Bá tự nhiên là trước tiên nhận sai, huống hồ hắn cảm thấy Tiểu Huệ cô nương nói không phải không có lý, nhưng hắn vẫn rối rắm: “Nhưng mà hai lượng này, ta không thể không nộp ra.”
Chúc Anh Đài quan sát toàn bộ quá trình, nàng tiến lên vỗ vỗ vai Lương Sơn Bá, cười hì hì nói: “Nhưng hai lượng này bây giờ ngươi làm sao kiếm được?” Nàng dù sao cũng xuất thân từ Chúc gia trang, tự nhiên có thể nhìn ra vài thứ, tỷ như nhìn khí độ cùng bộ dáng ăn mặc của Lương Sơn Bá, thấy thế nào cũng không phải con nhà có tiền, tuy rằng có thể đọc sách trên cơ bản đều là sĩ tộc, nhưng mà trong đó cũng có ba bảy loại.
Lương Sơn Bá đích xác có chút khó khăn, hắn khẽ cắn môi: “Cùng lắm thì ta xuống núi, sang năm tích cóp đủ tiền lại đến.”
Vương Huệ biết lần này nếu là bởi vì hai lượng mà hắn không được nhập học, chỉ bằng tình huống trong nhà Lương Sơn Bá, sang năm khẳng định là tích cóp không đủ, cũng sẽ không thể nhập học, lấy thân phận hạ phẩm sĩ tộc thì hắn sẽ rất khó có thành tựu ở triều đình. Tuy nói rằng chặt đứt nhân duyên của hắn cùng Chúc Anh Đài bằng cách này đối với nàng vẫn có chỗ lợi, nhưng nàng cũng không đành lòng để Lương Sơn Bá cứ như vậy cáo biệt con đường làm quan.
Nàng muốn cho Lương Sơn Bá ở thư viện làm tạp dịch một năm để bù vào hai lượng này, rốt cuộc kiếp trước Sơn trưởng cũng dùng biện pháp này để giải quyết vấn đề nhập học cho Lương Sơn Bá.
Nhưng nàng rốt cuộc cũng chậm nửa nhịp, bị Chúc Anh Đài đoạt trước. Chúc Anh Đài đánh giá trên dưới Lương Sơn Bá, dùng cây quạt điểm điểm bàn tay của mình: “Nếu không, ngươi coi như ta là bạn cùng phòng đi, ngày thường ta có một số việc liền có thể tìm ngươi, lấy hai lượng đổi tình bằng hữu của ngươi.” Nàng thấy Lương Sơn Bá giống như kẻ ngốc, khẳng định sẽ không phát hiện thân phận nữ nhi của nàng, hơn nữa có Sơn trưởng Sơn mẫu cùng Vương gia tỷ muội che chở, nàng không cảm thấy nàng ở Ni Sơn mấy năm này sẽ bị nhận ra.
Vương Huệ theo bản năng cự tuyệt: “Không thể.” Giọng nàng có chút lớn. Trong lúc nhất thời hấp dẫn một ít học sinh còn chưa đi xa.
Nàng nhìn thoáng qua Vương Lan, thấy nàng ấy cũng là vẻ mặt kinh ngạc, nghĩ đến mình cũng không muốn làm quá rõ ràng, nhưng nàng cũng không có hứng thú bị người lấy ánh mắt như thấy khỉ mà nhìn, đành cùng Vương Lan đem Chúc Anh Đài kéo đến một bên.
Nàng thấp giọng hỏi nói: “Anh Đài, tỷ điên rồi sao? Chủ động ở chung phòng với một nam tử, sau này mà lộ ra thì làm sao mà lấy chồng được nữa?” Nếu Chúc Anh Đài cùng Lương Sơn Bá thật sự ở chung một phòng, vậy thì nỗ lực của nàng không phải toàn uổng phí sao? Còn nữa, về sau khi Mã Văn Tài thích Chúc Anh Đài, chuyện này chung quy sẽ trở thành cái gai trong lòng Mã Văn Tài, dù sao hắn cũng là một người kiêu ngạo.
Nàng vừa nghĩ đến Mã Văn Tài liền theo bản năng mà nhìn về phía vị trí của hắn, lại không nghĩ rằng hắn vẫn còn đang đứng tại chỗ, thấy ánh mắt của nàng, còn nhướng mày, một bộ dáng như đang xem kịch vui. Mặt nàng đột nhiên đỏ lên, vội vàng dời tầm mắt.
Chúc Anh Đài cùng Vương Lan không có chú ý tới nàng.
Nàng chậm rãi bình phục một chút tâm tình, nghe Chúc Anh Đài trình bày lý do của bản thân.
Nghe qua không chê vào đâu được, nhưng Vương Lan vẫn nhất châm kiến huyết* mà chỉ ra: “Còn không bằng chúng ta an bài cho muội một phòng đơn.”
(*Nhất châm kiến huyết: một câu ngắn mà đã nói đúng trọng tâm)
“Xin hỏi Lan tỷ tỷ, học sinh mới năm nay là số lẻ hay số chẵn?” Chúc Anh Đài cười nói, nàng vừa nãy mới liếc mắt nhìn vào danh sách của Trần phu tử, thấy ông ta viết một chữ lớn bằng mực đỏ "58 người". Nàng kỳ thật không muốn Sơn trưởng bọn họ tham dự quá nhiều vào vấn đề của nàng, nàng cũng biết nếu Sơn trưởng đối xử với nàng quá khác biệt, nhất định sẽ làm người khác tò mò, thân phận của nàng vẫn sẽ bị hoài nghi, thậm chí còn sớm hơn.
Chỉ cần có người nổi lên lòng nghi ngờ, lại hỏi một chút chuyện nhà Chúc gia trang, rất mau liền sẽ biết thân phận của nàng, chi bằng nàng chủ động xuất kích. Tìm một người bạn cùng phòng thành thật, cũng bớt đi một chút lo lắng.
“Số chẵn.” Vương Lan nghĩ nghĩ, “Nhưng mà sẽ luôn có biện pháp khác.”
Vương Huệ lúc này đã bình tĩnh lại, nàng nhìn hai người, ngữ khí mang chút đắn đo: “Ta lúc trước có bảo cha rằng muốn cho Tô An học chữ, cha tuy rằng huỷ bỏ thân phận tạp dịch của Tô An, nhưng ông ấy cũng không có thời gian dạy hắn, phu tử trong thư viện lại càng không muốn dạy hắn, chi bằng để Lương công tử dạy hắn, để họ ở cùng nhau, như vậy Anh Đài sẽ bị lẻ ra, cũng có thể giải quyết vấn đề hai lượng của hắn. Xem Trần phu tử có thể chấp nhận hay không.”
Ánh mắt Vương Lan sáng lên, nhưng ngay sau đó lại nói: “Không biết Lương công tử có đồng ý hay không.” Rốt cuộc thì đây vẫn là vấn đề nghiêm trọng. Sĩ tộc giống nhau ở chỗ đều khinh thường bá tánh bình dân, huống chi là dạy hắn biết chữ đọc thư.
“Hắn khẳng định sẽ đồng ý.” Chúc Anh Đài vô cùng có niềm tin, “Lương công tử người này vừa nhìn đã biết không phải người hay để bụng”
Nói rồi nàng liền lập tức chạy tới cùng Lương Sơn Bá thương lượng.
"Năng lực làm việc của Anh Đài rất mạnh.” Vương Lan có chút dở khóc dở cười.
“Tất nhiên.” Vương Huệ cười nói, giương mắt nhìn hai người kia nói chuyện, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Mã Văn Tài.
Nàng độn độn suy nghĩ, đây là lần thứ hai.