Chúc Anh Tề mang Hoàng Lương Ngọc đi, trên mặt lại không có thái độ gì.
Hoàng Lương Ngọc bị hắn lôi kéo, hắn kéo tay nàng, nhìn như thì có vẻ mạnh bạo, nhưng lại không có nửa phần làm đau nàng.
Nàng nhìn sườn mặt hắn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng. Lúc này mới phát hiện hắn đã không còn bộ dáng khi còn nhỏ nữa rồi.
Nàng với hắn cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã, đại nhân đều nói hai người bọn họ là tuyệt phối. Nhưng chính là bởi vì quá quen thuộc, nàng cho rằng chính mình không yêu hắn, nghe nói sau này mình phải gả cho hắn, nàng lại càng có rất nhiều mờ mịt. Gặp được Tần Kinh Sinh, nàng cho rằng đó mới là tình yêu.
Cuối cùng mới phát hiện, nàng kỳ thật vẫn luôn chưa từng gặp được tình yêu.
“Anh Tề, chàng tức giận sao?” Nàng nắm lấy tay hắn, cảm nhận rõ ràng trong nháy mắt người hắn cứng đờ, “Nàng hối hận khi cưới ta sao?”
Nàng đang do dự không biết nên buông tay hay không, lại cảm giác tay bị Chúc Anh Tề siết chặt.
Hắn nói: “Chỉ cần nàng không hối hận, ta vĩnh viễn cũng sẽ không hối hận.”
Hoàng Lương Ngọc giương mắt, thấy Chúc Anh Tề đang gắt gao nhấp cằm. Lập tức cảm thấy mềm lòng đến rối tinh rối mù.
Nàng nhẹ nhàng nhón mũi chân, hôn một cái lên cằm hắn. Nhìn biểu tình dại ra của Chúc Anh Tề, nàng nở nụ cười: “Anh Tề, có khả năng về sau ta sẽ vĩnh viễn không hối hận. Cảm ơn chàng."
Chúc Anh Tề cúi đầu, ôn nhu nhìn nàng. Đang lúc Hoàng Lương Ngọc cho rằng hắn muốn làm cái gì, có chút khẩn trương, chỉ nghe Chúc Anh Tề nói: “Đi nghỉ ngơi đi, mấy ngày nữa là tiệc cưới.”
Nàng dằn xuống trong lòng chút mất mát nho nhỏ, xoay người bước nhanh trở về.
“Bát ca thật sự rất bình tĩnh.” Chúc Anh Đài đánh giá tình hình.
Lúc nàng cùng Vương Huệ hai người đang chuẩn bị đi phòng bếp ăn chút điểm tâm nhỏ, thì thấy Chúc Anh Tề nắm tay Hoàng Lương Ngọc đi vào tới, sau đó cả hai trầm mặc đứng nói chuyện với nhau.
Thấy sự tình phát triển giống với tưởng tượng của mình, Vương Huệ cắn một miếng dứa: “So với trước kia có vẻ tốt hơn rồi.”
“Đúng vậy, lúc trước có bao giờ Hoàng tỷ tỷ đứng riêng một chỗ với bát ca như vậy đâu.” Chúc Anh Đài hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
Vương Huệ cũng không tính đem sự tình nói ra, nàng kéo đến đề tài khác: “Chúng ta cũng nên nghỉ ngơi thôi.”
“Cũng được.” Chúc Anh Đài kéo tay nàng, “Tiểu Huệ, ta có khi cảm thấy chúng ta thật sự chỉ hận gặp nhau quá muộn. Ta muốn cùng ngươi kết bái.” Ngữ khí của nàng tràn đầy sung sướиɠ.
Vương Huệ nhất thời cũng bị không khí này ảnh hưởng, nàng thuận miệng đáp: “Không bằng chúng ta kết tỷ muội được không?”
“Được nha.” Chúc Anh Đài nhẹ nhàng trả lời.
Vương Huệ cũng không để ở trong lòng, rốt cuộc loại kết nghĩa kim lan này là đại sự, có ảnh hưởng đến gia phả. Còn nữa, cùng cửu tiểu thư Chúc gia trang kết làm tỷ muội, đối với nàng cũng không có gì tổn thất.
Nhưng là Tiểu Huệ không nghĩ tới động tác của Chúc Anh Đài sẽ nhanh như vậy. Ngày hôm sau liền mang theo Chúc lão gia Chúc phu nhân tới gặp Sơn trưởng Sơn mẫu bên này nói là muốn chuẩn bị nhận Vương Huệ làm con nuôi. Làm Sơn trưởng Sơn mẫu bị dọa một chút, xách Vương Huệ ra hỏi tội.
Vương Huệ tất nhiên là đem ra một lý do thoái thác để nói, Sơn trưởng Sơn mẫu cảm thấy cũng không tổn hại gì lớn. Hai tiểu cô nương này chơi cùng nhau cũng rất tốt, cùng lắm thì, về sau Ni Sơn có thể mượn danh khí của Chúc gia trang chiêu sinh, còn Chúc gia trang mượn hơi của Ni Sơn để nâng cao danh tiếng.
Hai nhà liền định ra một ngày, nói là muốn xong tiệc cưới của Chúc Anh Tề trước, vừa lúc cũng có ngày lành, hai nhà liền định vào ngày đó, đưa Vương Huệ vào gia phả Chúc gia. Sơn trưởng Sơn mẫu tuy rằng là người từ Lang Gia Vương gia, nhưng cũng dựa theo trình tự thông báo bên kia, đem Chúc Anh Đài thu làm con gái nuôi, chỉ là quá trình tinh giản một chút.
Vương Huệ lúc này vẫn còn hoảng hốt.
Chúc Anh Đài giật nhẹ ống tay áo nàng: “Thập muội.” Nàng cười đến giảo hoạt.
Đúng vậy, Vương Huệ so ra cũng không nhỏ hơn Chúc Anh Đài, là do Chúc Anh Đài luôn tâm tâm niệm niệm muốn có một tiểu muội muội.
“Anh Đài.” Vương Huệ nhẹ nhàng thở dài một hơi, "Sao ta cảm thấy như ta vừa rớt vào ổ sói.”
“Tiểu Huệ, ngươi nói xem ta hiện tại là con gái nuôi của Sơn trưởng, ông ấy chắc sẽ đồng ý cho ta vào thư viện học nhỉ?”
Nàng đêm qua tinh tế đem tính toán của mình nói cho Chúc gia nghe. Nàng muốn giả nam tử để đến thư viện học tập, nàng cũng muốn cho nam nhi trên khắp thế gian nhìn xem, nữ tử cũng có thể đảm đương nửa bầu trời. Chúc lão gia đối với nàng là đồng ý vô điều kiện. Chúc phu nhân vốn muốn phản đối, nhưng rốt cuộc không lay chuyển được Chúc Anh Đài, lại cảm thấy cùng Ni Sơn có quan hệ tốt, nàng tới Ni Sơn cũng có thể được chăm sóc. Cho nên cũng che giấu ý đồ của mình, cùng Sơn trưởng nhận nữ nhi của nhau.
Quả nhiên, khi Chúc Anh Đài đem yêu cầu của mình nói cho Sơn trưởng Sơn mẫu, Sơn trưởng Sơn mẫu cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý. Cảm thấy nàng ở Ni Sơn cũng nháo không ra cái gì. Nhiều ngày ở đây, bọn họ cũng đã biết những người Chúc gia trang cực kỳ thương yêu Chúc Anh Đài, nếu bọn họ không đồng ý, Chúc Anh Đài cũng có thể để Chúc gia trang đến Ni Sơn làm loạn , đến lúc đó bị phát hiện, danh dự của Ni Sơn chắc chắn sẽ bị hủy. Không bằng lúc này cứ đồng ý, lên đó cũng tiện chăm sóc.
Bởi vì chuyện nhận con gái nuôi này, Chúc gia trang coi như là song hỷ lâm môn.
Mà bởi vì danh khí của Ni Sơn, cũng có một ít người không mời đến chào hỏi Chúc gia trang.
Cha con Mã gia cũng đến một lần. Vốn dĩ Mã thái thú nhận được thiệp mời của Chúc gia trang, không muốn tham gia, nhưng nghe bộ hạ nói người ở thư viện Ni Sơn cũng tới. Liền mang theo Mã Văn Tài tới Chúc gia trang đi dạo, nhờ Sơn trưởng chiếu cố cho Mã Văn Tài.
Mã Văn Tài tuy rằng không thích phụ thân an bài cho mình, nhưng cẩn thận suy nghĩ một phen cũng đồng ý.
Cho nên lúc này, vào ngày tổ chức tiệc cưới, Vương Huệ nhìn thấy Mã Văn Tài xuất hiện, có chút muốn đỡ trán.
Nàng nhớ rõ kiếp trước không phải như thế. Mã Văn Tài nếu tham gia tiệc cưới, thì nhất định sẽ khác sâu ấn tuợng với Chúc Anh Đài, như thế nào mà lúc ở thư viện lại không biết nàng là nữ nhi?
Thế giới này, thật sự không giống với kiếp trước.
Vương Huệ đang suy nghĩ thì bị Sơn trưởng Sơn mẫu kéo đến chỗ Mã Văn Tài.
Nói đúng hơn, là Mã thái thú đến chào hỏi vợ chồng Sơn trưởng, tất nhiên cũng nhân tiện gặp qua Vương Huệ.
Nàng nhìn Mã Văn Tài, nhất thời có chút xấu hổ.
Mã Văn Tài tình tình ngạo mạn, chờ cha mẹ hai nhà giới thiệu xong rồi, cũng chỉ lễ phép cười cười.
Vương Huệ lấy lý do đi kiếm Chúc Anh Đài để chạy đi mất.
Mã Văn Tài hơi hơi liếc mắt nhìn nàng một cái, nhìn bóng dáng nàng, hắn đột nhiên cảm thấy Vương Huệ này là cô nương đội mũ có rèm lần đó.