Chương 2: Lăng nhục

Trở lại Lục Trạch, Lục Chính Quốc ngồi nghiêm chỉnh ngồi ở trên ghế sô pha.

Hứa Nam Yên đứng thẳng người đầu cúi xuống mặt đất, "Ông nội!"

"Nam Yên, ông đã nghe qua sự tình, ông nội tin tưởng con cùng mẹ của con!" Giọng điệu của Lục Chính Quốc đầy thành khẩn, thoáng qua nhìn không ra được hư giả.

Hứa Nam Yên cảm động.

"Nam Yên, con cùng Thời Xuyên kết hôn cũng đã lâu, đã đến lúc nên có một đứa bé rồi, vừa hay có thể gắn kết thêm tình cảm giữa hai con!"

Lục Chính Quốc thấy Hứa Nam Yên tỏ vẻ xúc động, liền đổi chủ đề, đến trên người đứa bé.

Hứa Nam Yên không nói một lời, trong tâm lại rất đồng tình, cô thích Lục Thời Xuyên, có thể vì hắn mà sinh một đứa bé, đó chính là ước mơ nhiều năm nay của cô.

Lục Thời Xuyên ngồi ở một bên không lên tiếng, hai tay đặt trên chân siết chặt lại.

Nửa đêm, trong phòng ngủ.

Lục Chính Quốc mời bảo mẫu ở lại bệnh viện để chăm sóc Hoắc Thanh, để Hứa Nam Yên có thể chuyên tâm ở nhà sinh con.

Trong thời điểm này ông nội có thể tin tưởng cô, Hứa Nam Yên vừa cảm động vừa biết ơn, vì để báo đáp phần ân tình này, cô cố ý đổi một bộ áo ngủ gợi cảm yên lặng chờ tại phòng ngủ.

Đợi đến khi Lục Thời Xuyên từ thư phòng của Lục Chính Quốc trở về, nhìn thấy Hứa Nam Yên mặc một thân áo ngủ gợi cảm ngồi ở bên giường, liền mở miệng mỉa mai, "Hứa Nam Yên, mẹ cô vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, cô đã liền nghĩ làm sao để lên giường với đàn ông?"

Hứa Nam Yên đã quen bị sỉ nhục, cúi đầu không lên tiếng.

Ngay tại thời điểm cô nghĩ Lục Thời Xuyên sẽ quay người rời đi, không ngờ, Lục Thời Xuyên duỗi chân ra, đi đến trước mặt cô, nghiêng thân đè cô xuống giường, "Hứa Nam Yên, tôi rất hiếu kì, cô rốt cuộc còn có thể ti tiện đến mức độ nào nữa?"

"Lục Thời Xuyên, em..." Hứa Nam Yên bị ép không thở nổi, đáng tiếc cô còn chưa kịp mở miệng, liền bị một câu nói của Lục Thời Xuyên làm nghẹn, "Tuyệt đối đừng nói với tôi cô yêu tôi, tình yêu của cô, thật khiến tôi cảm thấy buồn nôn!"

Lục Thời Xuyên vừa dứt lời, theo đó là tiếng cởi bỏ thắt lưng, Hứa Nam Yên cảm giác thân thể bị xé rách mạnh mẽ.

Động tác của Lục Thời Xuyên không có chút tình cảm nào, dường như chỉ là đang xuyên qua một con búp bê bơm hơi.

Hứa Nam Yên chịu đựng, cắn môi dưới tận lực không để cho mình phát ra tiếng, nghĩ đến, có lẽ sau khi mang thai hết thảy mọi thứ đều sẽ trở nên khác đi.

Làm theo thông lệ xong, Lục Thời Xuyên đứng dậy, quay người đi vào phòng tắm tắm rửa, để cô lại một mình tự dọn dẹp đống bừa bộn.

Lục Thời Xuyên từ phòng tắm ra, đi đến trước tủ quần áo, tùy tiện chọn một bộ quần áo, lặng lẽ liếc qua Hứa Nam Yên, "Đêm hôm nay tôi phải đi qua chỗ Hạ Y Nhiên!"

Hứa Nam Yên hít sâu, rũ khóe mắt cười khổ, hắn thế này giống như là đang lăng nhục cô, ngay cả việc tùy tiện tìm một lý do qua loa còn chẳng muốn tìm.

Trong màn đêm lạnh lẽo, Hứa Nam Yên một mình cuộn người lại trên chiếc giường đôi lớn, muốn khóc, cũng không dám phát ra âm thanh.

Cô vừa mới di chuyển thân thể chuẩn bị tìm tư thế thoải mái dễ chịu để đi ngủ, điện thoại di động ở đầu giường bỗng nhiên sáng lên, liếc nhìn qua, trên màn hình là hình ảnh Lục Thời Xuyên cùng Hạ Y Nhiên ôm nhau ngủ!

Hạ Y Nhiên đang cố ý khıêυ khí©h!

Dạng tin nhắn này, thỉnh thoảng cô cũng sẽ nhận được những hình ảnh như vậy, càng ngày càng quá mức, trong quá khứ, cô cũng từng cầm ảnh chụp đi tìm Lục Thời Xuyên để chất vấn, Lục Thời Xuyên chỉ đơn giản là lạnh lùng nhìn cô, nói cô nên nhận thức rõ vị trí của mình!

Nghĩ đến hình ảnh Lục Thời Xuyên ở trên người Hạ Y Nhiên mồ hôi đầm đìa mà cày cấy, Hứa Nam Yên liền cảm thấy buồn nôn, đứng dậy rót cho mình cốc nước.

Đoạn tình yêu này, cô đã kiên trì bảy năm, còn đủ dũng khí để kiên trì đến khi nào, chính cô cũng không rõ ràng...

Uống nước xong, Hứa Nam Yên quay đầu bước chân chuẩn bị lên giường, trên điện thoại di động bỗng nhiên lại xuất hiện một tin nhắn:

Hứa Nam Yên, cô phải nhanh chóng mang thai a, bởi vì, tôi cùng Thời Xuyên cũng chuẩn bị có một đứa bé, nếu như tôi mang thai trước, vị trí bà Lục kia của cô sợ là liền phải nhường cho tôi!

Hứa Nam Yên cắn răng, trái tim đau nhức, cố nén mấy lần, cuối cùng là nhịn không được, trả lời tin nhắn:

Hạ Y Nhiên, cô đừng cứ được nước lấn tới, đừng ép tôi ra tay độc ác!