Huyền Tĩnh đứng trên đỉnh núi, đưa mắt nhìn xung quanh: vài xóm nhà của Lạc Nhạn thôn nằm cheo leo bên sườn đồi, bao bọc bởi một vùng rừng già xanh ngát. Dưới chân đồi có một dòng sông nhỏ khúc khuỷu chạy ngang qua, tiến vào vùng bình nguyên mênh mông của Đông hoang. Ở phía bắc của Lạc Nhạn thôn, xa cuối chân trời, là một tòa thành trì cổ xưa hùng vĩ. Cho dù dùng ánh mắt của phàm nhân cũng có thể thấy được kiến trúc đó, chứng tỏ nó vô cùng to lớn.
A Ngưu đứng bên cạnh, thấy Huyền Tĩnh ngơ ngác nhìn về phía Vọng Thiên thành của Cự Kiếm môn, lên tiếng:
"Đó chính là Cự Kiếm môn! Rất to phải không? Gia gia nói ở trong đó toàn là tiên nhân, thần thông quản đại."
Nói đến đây, A Ngưu thấy không đúng. Tên "bạn mới" này chẳng phải cũng là tiên nhân trong lời gia gia sao. Thế nhưng từ khi tỉnh lại thì Huyền Tĩnh suốt ngày trầm mặc, không nói gì, cũng chẳng làm phép thuật gì, nên A Ngưu thực không nghĩ ra vì sao gia gia lại cho rằng tên này là tiên nhân.
" Bạn mới, đi! Ta dẫn ngươi đi bắt cá. Nhắc đến mới nhớ, hôm đó ta đi bắt cá, ngươi trôi từ đầu nguồn xuống làm ta giật cả mình, còn tè một ít ở trong quần."
A Ngưu cười ngây ngô rồi kéo tay Huyền Tĩnh, đi về phía dòng sông nhỏ gần thôn. Hai đứa trẻ chừng 6 tuổi, một kẻ thì anh tuấn tà mị, ăn mặc như vương giả, một kẻ thì là mục đồng bụ bẫm chất phác, đi băng băng trên con đường mòn xuống núi. Nắng mai xuyên qua cây cối, chiếu rọi mênh mang sương khói. Nếu có ai vô tình nhìn thấy hình ảnh trái ngược, không hợp lẽ thường này sẽ cảm thấy: nó vậy mà lại vô cùng đẹp và hài hòa.
-
Hai tháng đã trôi qua kể từ khi Bích Điệp thành trở thành biển máu. Tuy Thánh tông cố gắng che đậy việc này, nhưng lưới thưa cá nhỏ, tin tức được lan đi khắp nơi: trưởng lão Bảo Lâm vừa bước vào cảnh giới Thượng Thần không lâu cùng hơn 1000 môn hạ đệ tử và tùy tùng thân tín bị gϊếŧ sạch, không một ai trốn thoát.
Kẻ ra tay vô cùng quyết liệt và tàn độc; hơn 1000 tu sĩ bị hút hết sinh cơ và linh lực, trở thành thây khô; trưởng lão Bảo Lâm thì thân thể be bét, chỉ có cái đầu còn hoàn chỉnh, gương mặt yên bình như lão tăng nhập định. Phải có thủ đoạn cao minh cỡ nào mới có thể thao túng hồn phách của một vị Thượng Thần đạo tâm kiên định như núi, khiến lão chấp nhận cái chết một cách nhẹ nhõm như vậy.
Trung châu dạo này không bình yên, các tông môn vs tiên gia đều căn dặn đệ tử khi ra ngoài phải vô cùng thận trọng, không được gây ân oán không đáng có. Dù sao thì Tiên Tâm luận đạo cũng sắp đến, Trung châu càng lúc càng hỗn tạp.
-
Ở Vô Song lĩnh, chưởng môn Đông Phương Duy Kính lúc này đang ngồi trong một gian mật thất. Một viên dạ minh châu lơ lửng trên trần nhà, ánh sáng yếu ớt soi rọi khuôn mặt dữ tợn của lão. Trong phòng còn có 7 người khác, tất cả đều là trưởng lão quyền cao chức trọng của môn phái, trong đó còn có đại trưởng lão Âu Dương Thắng. Người này chính là sư phụ của Âu Dương Vân - vị thiên tài đệ tử được tôn là Vô Song lĩnh Túy tử. Bảy người đều bị xích treo trên tường, cả người già nua, không còn vẻ tiên phong đạo cốt của lúc nào. Âu Dương Thắng bi thảm nói:
"Sư huynh, vì cái gì?"
Đông Phương Duy Kính nghiêm mặt:
"Sư đệ, ngươi lẽ ra nên nhắm mắt làm ngơ, không nên cố ngăn cản ta. Là ngươi buộc ta phải vì nghĩa lớn, gác tình riêng."
Một lão nhân khác cố hết sức, dùng giọng đã khàn, hét:
"Sư huynh, ngươi điên rồi. Nếu đám ma đầu đó thoát khỏi địa ngục thì không những Trung châu, mà là cả Nhân giới sẽ chìm trong biển máu."
Đông Phương Duy Kính nghe vị sư đệ này của mình nói vậy liền đứng dậy, chớp mắt đã xuất hiện bên cảnh lão giả kia, một tay bóp chặt cổ của lão,
"Ngươi dám gọi trưởng bối của chúng ta là ma đầu! Đại nghịch bất đạo!"
Nói xong, vị chưởng môn luôn hòa ái này liền bẻ gãy cổ vị sư đệ thân như cốt nhục của mình.
Chỉ trong chốc lát, vị sư đệ mở mắt sống lại, chậm rãi lắc đầu chỉnh lại xương cổ:
"Duy Kính! Ngươi rốt cuộc cũng đã suy nghĩ thông suốt rồi! Ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi lấy lại danh dự của ngươi, mỹ nhân của ngươi. A ha ha ha"
-
Huyền Ma cung lúc này đang lo lắng truy tìm hắn. Huyền Mục lão tổ đích thân đến Thiên Cơ các, trả một cái giá đắt, mời Thiên Nhãn lão tổ xuất quan soi rọi thiên cơ, tìm Huyền Tĩnh. Thiên Cơ các giống như Huyền Ma cung, đêu nằm ở trong một tiểu thế giới. Bầu trời ở nơi đây bốn mùa trong xanh, núi non trùng điệp trải dài. Lầu các mỹ lệ được dựng lên khắp mọi nơi, trên các đỉnh núi, trên các vách đá cheo leo; có những lầu các thậm chí ba chìm bảy nổi giữa các hồ nước. Bài trí của Thiên Cơ các không tuân theo bất kì quy luật phong thủy nào. Mà vậy cũng là lẽ thường, bởi có câu thiên cơ bất khả lộ, mắt người làm sao có thể thấy được quy tắc của trời đất.
Nếu có người ở Nhân giới có thể nói mình đã nhìn thấu được thiên cơ thì người đó không ai khác ngoài Thiên Nhãn lão tổ của Thiên Cơ các. Lão dùng tên họ và thân thế của mình để nhìn thiên cơ, từ đó Thiên Cơ các mất đi một đệ tử chân truyền và có thêm một Thiên Nhãn lão tổ. Lúc này lão đang vui cười tiếp đón Huyền Mục lão tổ:
"Tiểu tử ngươi từ khi lập Huyền Ma cung xong thì cũng chẳng chịu về đây thăm lão phu."
Huyền Mục lão tổ cười khổ. Nếu là người khác, dám kêu lão hai chữ "tiểu tử" thì lão đã xuất kiếm rồi, nhưng đối với người này thì lão chỉ có thể cam chịu.
"Chân nhân, người biết rõ vì sao ta không thể thường xuyên đến Tây vực, đừng đùa ta nữa. Hôm nay, ta đến là để tìm tung tích của Tĩnh nhi. Tuy biết nó còn sống, nhưng trong lòng ta vô cùng lo lắng."
Nghe Huyền Mục lão tổ nói vậy, Thiên Nhãn chân nhân thở dài:
"Sáu năm trước khi ngươi bồng nó đến đây, ta đã nói với ngươi rồi. Mạng của nó rất quỷ dị, nhân quả của nó hoàn toàn không theo lẽ thường, mịt mờ như sương vụ, thực mà lại như giả, không ai có thể tra xét quá khứ hay suy diễn tương lai của nó cả."
Lão lắc đầu rồi tiếp tục nói:
"Cách đây không lâu, ta cũng đã từng đàm luận việc này với Như Lai của Thiên Nhai tự. Lão đương nhiên lúc nào cũng chỉ làm thinh. Nhưng đó là lần đầu tiên ta thấy lão thoáng giật mình. Ta đoán chắc đến lão cũng không thể nắm bắt được màn sương vụ kia."
Hai người ngồi trầm ngâm suy nghĩ thật lâu. Thiên Nhãn chân nhân lên tiếng phá vỡ không khí nặng nề:
"A hèm! Ngươi cứ yên tâm đi! Ta thấy nó rất giống những nhân vật chính trong mấy truyện tiên hiệp nhân gian lưu truyền gần đây, tên nào cũng, "vận mạng của ta là do ta tự quyết định, thần cản gϊếŧ thần, phật cản gϊếŧ phật", mà nhất là cái truyện "Hành Giả Ký". Bởi vậy, ta nghĩ nó sẽ không sao đâu."
Gương mặt thanh tú của Hyền Mục lão tổ đơ như trái bơ.
-
Huyền Tĩnh lúc này không hề quan tâm người của Huyền Ma cung đang truy tìm hắn, không hề quan tâm đến việc phải vang danh ở Tiên Tâm luận đạo, cũng không mảy may quan tâm đến cứu rỗi chúng sanh Trung Châu. Hắn đang ngẩn người ở cạnh bờ sông. Bên cạnh hắn là A Ngưu đang thả mồi câu cá.
"Bạn mới, người dạy ta phép thuật được không? Cái gì dễ dễ thôi cũng được, ta nghe nói tiên nhân không cần thả mồi cũng câu được cá hả?"
Nói đến đây, ánh mắt của A Ngưu sáng rực. Nếu quả thật như vậy thì hắn không cần ngồi đây cả ngày để câu cá, sẽ có thật nhiều thời gian để đi chơi. Lúc này cần câu của A Ngưu động đậy, đánh thức hắn ra khỏi mộng ảo tốt đẹp. Hắn lập tức kéo cá lên, gương mặt đỏ bừng vì dốc hết sức. Con cá chép bạc to bằng bắp chân rốt cuộc không thể chiến thắng, bị giật lên bờ. Hắn chống nạnh nhìn cá, rất có phong phạm cao thủ, nói:
"Ngươi có to lớn thì lại như thế nào, cá vẫn mãi chỉ là cá làm sao có thể so với người."
Huyền Tĩnh nhìn A Ngưu, rồi lại nhìn con cá đang giãy đành đạch trên bờ. Trong chớp mắt, con cá ngừng giãy, bay lên không trung, phe phẩy đuôi rồi bơi xung quanh Huyền Tĩnh. A Ngưu sững sờ, sau đó hai mắt sáng lên:
"Bạn mới, đây nhất định là phép thuật của tiên nhân phải không? Ngươi dạy cho ta đi! Đi mà!"
Huyền Tĩnh không để ý đến A Ngưu đang năn nỉ ỷ ôi, hắn quay đầu, đưa mắt nhìn dòng sông nhỏ. Dòng sông ngừng chảy, sau đó có rất nhiều cá chép từ dưới sông trồi lên, bay lượn trong không trung, trong đó còn có con 1 dài đến 3 mét. Nó nhìn A Ngưu, con mắt to tròn tràn đầy hận ý, như muốn lập tức ăn tươi nuốt sống đứa trẻ kia. Chần chờ một lát, nó không chú ý đến A Ngưu nữa, nó chậm rãi lại gần Huyền Tĩnh, rồi "bơi" quanh hắn một vòng, sau đó lại quay trở về đáy sông. Những con cá khác cũng nhanh chóng bơi theo. Huyền Tĩnh nhìn dòng sông đang chảy một hồi, nói nhỏ:
"Kinh không trọn nghĩa."
Đôi mắt vốn mờ đυ.c lúc này lại trở nên sáng như sao, gương mặt tà mị cười với A Ngưu:
"A Ngưu, ngươi muốn học phép thuật gì?"
A Ngưu không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhưng nghe Huyền Tĩnh muốn dạy hắn phép thuật, hắn liền háo hức nói:
"Ta muốn bay lượn như những con cá kia"
Huyền Tĩnh nhìn A Ngưu như kẻ điên, rồi châm chọc:
"Lúc nào thì cá lại biết bay? A ha ha ha ha ha."
Hắn lớn tiếng cười, cuốn A ngưu lên không trung rồi bay về Lạc Nhạn thôn.
-
Hỏi tâm, pháp là gì?
Kinh vốn không trọn nghĩa
Trầm luân khó chia lìa
Vạn kiếp độ thế nhân.
-
Ta chỉ để đây và không nói gì thêm!