Lãnh Nguyệt cốc nằm ở phía bắc của Tây vực, chôn giữa dãy Tuyệt Tình sơn cao chót vót. Dãy núi hùng vĩ chạy dọc biên giới giữa Tây vực và Bắc địa, ngăn cản gió tuyết của Bắc địa, bảo vệ cảnh vật thơ mộng của Lãnh Nguyệt cốc. Từng cơn gió mát mẻ mang theo hương hoa thoang thoảng, bay lượn quanh Lãnh Nguyệt cốc, rồi nhẹ nhàng lướt trên mặt hồ Thanh Sương gần đó, làm mặt hồ gợn sóng, xóa nhòa đi bóng hình yểu điệu in trên mặt nước. Trên một chiếc thuyền độc mộc ở giữa hồ, một nữ nhân tuổi ngoài đôi mươi mặc y phục trắng thắt lưng đỏ, đầu tóc trắng như mây trời được búi cao, làm nổi bật lên chiếc trâm cài tóc cổ quái đen huyền, xấu xí.
Nàng hận người tặng nàng chiếc trâm này, hận hắn yêu nàng, hận hắn độc ác quyết đoán. Nàng hận bản thân nàng, hận nàng yêu hắn, hận nàng không thể tha thứ cho hắn. Đến khi đứa con trai và con dâu của 2 người chết, hắn bồng đứa cháu mới sinh chưa lâu đến, ngồi khóc như mưa trước Lãnh Nguyệt Cốc 7 ngày 7 đêm, không mong được gặp mặt nói chuyện, chỉ cầu được một lần nhìn thấy bóng hình nàng. Nàng cố hết sức kìm nén bản thân mình, cắn nát cả môi hồng, quyết không ra gặp hắn. Hắn gầm rú, tay không cầm thanh Huyết Ma kiếm không chuôi, khắc lêи đỉиɦ núi hai chữ: Tuyệt Tình. Hắn không biết rằng, mỗi kiếm hắn khắc lêи đỉиɦ núi kia như khắc vào tim nàng. Năm năm nay, nàng không tài nào tu hành, mỗi giây mỗi phút, đều lo lắng cho hắn và đứa cháu nhỏ. Hôm nay tâm tình nàng tốt hơn rất nhiều, nụ cười trên gương mặt tuyệt sắc kia làm mặt hồ tĩnh lặng lại.
"Ta nghe nói đứa trẻ kia vô cùng giống hắn?"
Nghe cốc chủ Lãnh Nguyệt cốc hỏi, một cô gái trẻ ngồi đối diện bỏ ly trà trên tay xuống:
"Vô cùng giống! Nhất là gương mặt tuấn tú tà mị kia. Công tử lớn lên chắc chắn đập chai không thua kém Huyền Mục cung chủ. Nhưng đôi mặt sáng như tinh tú của hắn lại vô cùng giống Như Nguyệt cốc chủ."
"Chỉ giỏi nịnh nọt."
Vị Như Nguyệt cốc chủ tuy nói vậy, nhưng trong lòng cảm thấy rất đắc ý.
Cô gái trẻ ngồi bên cạnh Như Nguyệt, chính là người của Thiên Cơ các, lúc trước ngồi kiệu bạc đòi đua tốc độ với Lăng Vân Sơn, thiếu môn chủ Cự Kiếm môn ở trong Quỷ Diện lâm.
Gương mặt của Như Nguyệt sau đó liền trở nên lạnh lẽo:
"Đinh Đinh! Ta còn nghe nói thằng nhỏ gϊếŧ người như ngóe, ăn thịt nuốt hồn vô số? Phải chăng là lão ma đầu kia bảo hắn làm vậy?"
Cô nương Đinh Đinh của Thiên Cơ các lúc này nhìn mặt hồ đã đóng băng bởi hàn khí của Như Nguyệt, trán đổ mồ hôi:
"Công tử lúc đó là bị mất thần trí bởi quỷ khí trong Quỷ Diện lâm. Ta thấy công tử tu luyện thần thông Phật gia, nhất định không phải là người hiếu sát."
"Hừ! Người không phải nói tốt cho hắn. Còn nhỏ như vậy mà đã ra tay ác độc, chắc chắn là do lão ma đầu kia dạy dỗ."
Như Nguyệt vô cùng lo lắng nói:
"Ta không thể để hắn nuôi dạy hư cháu của ta. Ta đã mất một đứa con trai, ta không thể lại mất đứa cháu này. Ta nhất định phải đem nó về đây."
Đinh Đinh nghe vậy, thấy không ổn, khẩn trương nói:
"Cốc chủ bình tĩnh, Lãnh Nguyệt cốc không cho phép đàn ông vào, mà giờ công tử đang ở Huyền Ma cung, ai có thể vào đó để đem công tử ra ngoài chứ."
Tuy nói vậy nhưng Đinh Đinh chỉ lo cho người đến mang tiểu ma đầu kia đi, chưa kịp giải thích thì đã bị chụp cà sa rồi bị đập chết, có khi còn bị ăn thịt, rồi cả hồn phách cũng bị nuốt. Tiếng nói của Như Nguyệt cắt đứt dòng suy nghĩ máu me của Đinh Đinh:
"Nơi đây là nhà của ta, ta muốn người nào ở thì người đó sẽ được phép ở."
Thấy Như Nguyệt cốc chủ nói xong lại chìm vào trong suy tư, Đinh Đinh nốc xuống chén trà, rồi vội vàng cáo từ. Như Nguyệt suy nghĩ trong chốc lát, cắn răng nói:
"Người đâu! Ta muốn viết một bức thư cho Huyền Ma cung."
-------------------------------
Nam Thiên Ma vực nhìn ở đâu cũng thấy màu xanh của rừng rậm. Những nơi không có cây cối, thì chính là đầm lầy xanh biếc, phủ kín bởi rong rêu. Tuy bị thiên nhiên chiếm cứ, nơi đây vẫn có đông đảo dân cư. Họ sống trong những ngôi làng xây dựng trong rừng. Nhà cửa được dựng lên trên những cây cổ thụ cao to. Người có năng lực thì trực tiếp khoét rỗng cổ thụ để làm nhà. Có vài bộ lạc còn sinh sống trong những cây nấm khổng lồ. Vì số lượng thiên tài địa bảo to lớn ở đây, mà nơi này trước kia thường bị người của các vực khác và cả người của các vi diện khác chiếm cứ. Cuộc sống của dân chúng bình thường rất khổ sở, những đứa trẻ bản địa vừa ra đời đã bị sắt nung đóng dấu nô ɭệ. Sau khi Huyền Mục cung chủ thành lập Huyền Ma cung, đánh đuổi quân xâm lược thì cuộc sống của họ mới trở nên tốt đẹp hơn. Phần lớn dân cư ở đây đều tu tập ma đạo của Huyền Ma cung bởi vậy cái tên Nam vực mới dần được đổi thành Nam Thiên Ma vực.
Trong lúc này Huyền Tĩnh đang ngồi trên kiệu với ông nội, Huyền Hạ, và Huyền Đông, được hộ tống bởi Thiên Tàn kỵ binh, bay nhanh về Huyền Ma cung. Bất cứ nơi nào đội ngũ bay qua, người dân của Nam vực đều quỳ xuống làm lễ. Họ biết đó là thần của họ, người đã trở lại, chỉ cần có người trấn giữ, Nam Thiên Ma vực muôn đời bình an. Tĩnh đang nhập định trong Thiền Giới, cố sức hồi phục thiền lực. Huyền đang làm chủ cơ thể của hai người. Huyền Tĩnh lúc này đang ngồi đối diện Huyền Hạ, cố phổ cập kiến thức cho cô bé:
"Hạ Nhi! Muội có biết vì sao đất đai Nam vực sinh cơ vô hạn, cây cối bao phủ?"
"Vì sao?"
Hạ nhi tò mò nhìn chân trời xanh lục, rồi nhìn hắn. Huyền Tĩnh cũng nghiêng đầu nhìn về phía chân trời rồi cười nhạt, rất có phong phạm cao thủ nói với Huyền Hạ:
"Lúc trước, một mình huynh chiến đấu với thiên binh vạn mã ở nơi đây. Tuy chiến thắng nhưng vẫn bị thương nhẹ, một giọt máu của huynh nhỏ xuống khiến Nam vực sinh cơ tràn đầy."
Huyền Hạ hoàn toàn tin tưởng, mở to mắt, sùng bái nhìn hắn:
"Thiếu chủ ca ca thật oai phong."
Huyền Tĩnh nghe vậy sảng khoái cười ha hả. Huyền Mục lão tổ cùng Huyền Đông ngồi bên cạnh, cũng mở to mắt nhìn hắn, trong lòng có ngạc nhiên cũng có hoang mang. Trên cả quãng đường này, Huyền Tĩnh vẫn trò truyện cười đùa với Huyền Hạ, vẫn trầm tư nhìn trời đất nhưng phong thái của hắn hoàn toàn khác biệt. Lời nói của hắn có thật có giả nhưng lúc nào cũng tràn đầy ngạo khí, đôi lúc còn có ma âm pha lẫn. Khi hắn trầm tư nhìn vạn vật, thì đôi mắt của hắn tràn đầy tham vọng và suy tính, nhiều lúc hắn còn nở nụ cười tà mị. Huyền Mục lão tổ cau mày nhìn hắn, lão đang lo lắng rằng hắn bị ma quỷ ở Quỷ Diện lâm đoạt xá.
Thấy ông nội nhìn mình như vậy, hắn thở dài nhìn lão, gương mặt có chút đau buồn:
"Ta vẫn là Huyền Tĩnh, vẫn là cháu đích tôn của người"
Nói xong hắn nhắm mắt lại, khi mở mắt ra thì khí tức của hắn hoàn toàn thay đổi, đôi mắt tĩnh lặng không vui không buồn nhìn lão:
"Hắn là Huyền Tĩnh, cháu cũng là Huyền Tĩnh."
Hắn lại nhắm mắt. Lần thứ hai hắn mở mắt ra, nét từ bi trên mặt hắn hoàn toàn biến mất, nụ cười tà mị hiện lên trên gương mặt nhỏ bé. Hắn hỏi lão:
"Trong hai người bọn ta, gia gia thích ai hơn?"
Thấy Huyền Mục lão tổ, Huyền Đông, lẫn Huyền Hạ đều không nói gì, chỉ ngẩn người nhìn hắn, không ai nói gì. Hắn cũng bắt chước Tĩnh nhắm mắt nhập định.
"Nhập định cái con khỉ! Chuyện này là như thế nào? Mau giải thích cho ta nghe."
Ánh hoàng hôn dần tắt, xa xa cuối chân trời có thể nhìn thấy Vô Tận Hải mênh mông. Lúc này Huyền Mục lão tổ đang bóp trán nhìn Huyền Tĩnh chém gió với Huyền Hạ. Lão có Vô Cấu Thể, cho dù chưa đạt đến cảnh giới Thượng Thần thì nhục thân đã ngưng lão hóa, vĩnh viễn ở tuổi thanh xuân. Nhưng hai hôm nay bởi mãi cau mày bóp trán, lão cảm thấy mặt mình già đi mấy chục tuổi. Cháu của lão làm chuyện mà chưa ai từng làm, một lúc ngộ hai đạo, đã vậy còn là Phật Ma đối lập, hồn chia làm hai. Nói thật thì lão không thích Huyền Tĩnh tu tập Phật Pháp thế nhưng lão vẫn không muốn lạnh nhạt, chối bỏ một Huyền Tĩnh kia. Tuy biết hai thần hồn vẫn tranh đấu, Lão thật sự không thể bên trọng bên khinh. Thấy lão cứ mãi suy tư như vây, Huyền đứng lên ghế, đấm bóp vai cho lão rồi cười nói:
"Gia gia đừng suy nghĩ nhiều. Dù là hắn hay là ta, thì đều là cháu đích tôn của người cả. Người không cần phải ủng hộ bên nào cả. Sau này dù một kẻ bị kẻ kia diệt, thì xin gia gia cũng đừng đau lòng."
Nghe hắn nói vậy, lão lại càng phiền muộn:
"Huyền nhi! Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi và Tĩnh nhi tìm biện pháp hóa giải."
Nói xong lão quay sang lạnh lùng nhìn Huyền Đông và Huyền Hạ:
"Chuyện hôm nay nếu truyền ra ngoài, chết!"
Nếu không phải hai cô bé có quan hệ tốt với Huyền Tĩnh thì lão thật có ý muốn gϊếŧ người diệt khẩu. Hai người bị ma âm uy áp, mặt mày tái mét. Hai cô bé thật sự không quan tâm ai là Huyền Tĩnh. Cả 2 đều là ân nhân của các nàng, đều đối xử với các nàng rất tốt. Giọng nói của Huyền xóa đi ma âm vang vọng trong kiệu:
"Gia gia đừng quá lo lắng. Cho dù người khác biết thì lại có thể như thế nào. Hơn nữa, đây chưa hẳn đã là yếu điểm của chúng cháu. Nếu thật biết tận dụng tốt thì..."
Nói đến đây, hắn khoái chí cười điên dại.
Trên Vô Tận hải, cách Nam vực không xa là một cánh cổng tam quan hùng vĩ trôi nổi trên mặt nước. Bên trên có khắc ba chữ Huyền Ma cung. Hai bên cột đá của lối vào của cổng chính là hai bức tượng ma thần khổng lồ bằng đá, hai tay cầm kiếm trước ngực, mũi kiếm hướng lên trời. Sau chuyến đi hồi hương thuận lợi, đám người đã về đến Huyền Ma cung. Thiên Tàn kỵ binh nhanh chóng quỳ ở hai bên lối vào. Tám con hắc mã kéo xe ngựa to lớn chạy vào cổng chính. Mặt nước mênh mông của Vô Tận hải được thay thế bằng mây tím, trên bầu trời là tầng tầng mây vụ mang hai màu xám và đỏ. Xe ngựa chạy qua những hòn đảo đủ kích thước to nhỏ huyền phù giữa không trung, rồi đáp xuống hòn đảo to lớn nhất ở trung tâm. Huyền Tĩnh vừa bước xuống xe ngựa, thì thấy biển người đang quỳ trước mặt hắn hô vang:
"Bái kiến cung chủ cùng thiếu chủ."
Hắn thích ý nở nụ cười tà mị, đảo mắt một vòng, vận chuyển ma khí quấn quanh thân, ma âm vang lên:
"Miễn lễ!"