Chương 41: Đôi tai (H)

Quần áo rơi đầy trên đất, chăn nhăn nhúm, cô nhăn lại hàng mi, mồ hôi anh chảy ròng ròng, như trời đất vừa trải qua một cơn bão. Trong phòng sáng như ban ngày, cô e thẹn không có chỗ nào che giấu, cả mong muốn cầu hoan, tất cả đều bại lộ dưới tầm mắt anh.

Chiếu Dã trầm giọng cười một cái, rời khỏi miệng nhỏ của cô, kéo eo xuống gấp chân lại, cẩn thận đánh giá nụ hoa trong suốt, nơi đó phấn nộn ướŧ áŧ, gấp gáp không chờ nổi co rút.

Anh nhìn đến nghiêm túc như vậy, làm Di Di mặt đỏ tai hồng đá vào ngực anh, bị anh bắt lấy cổ chân.

Mắt cá chân nhỏ nhắn tinh tế chỉ nắm bằng một bàn tay, gan bàn chân màu hồng nhạt, Chiếu Dã đặt xuống một nụ hôn.

Di Di giãy giụa nói: "Anh là biếи ŧɦái sao?"

"Như vậy cũng tính là biếи ŧɦái?" Chiếu Dã chỉ là thích toàn bộ mọi nơi trên người cô, anh nói:"Vậy coi như anh là biếи ŧɦái đi".

Vì để chứng minh chính mình biếи ŧɦái, Chiếu Dã mở tủ đầu giường lấy áo mưa, dùng răng xe mở, nói với Di Di: "Em đeo giúp anh".

"Em không..." Di Di ương bướng cãi, thấy đôi mắt thâm trầm của anh lại sửa lại lời nói:"Em không biết...".

"Anh dạy em."

Dường như một thầy giáo kiên nhẫn...

Thầy giáo này lại dạy việc sắc tình.

Tay cô run rẩy, nắm lấy cự vật của anh đeo vào.

Nháy mắt tiếp theo, người bị ấn ngã xuống giường, anh chọc thẳng vào.

"A..." Di Di hồn phách như bị đánh bay, tay nắm chặt chăn, theo tiết tấu ra vào rêи ɾỉ. Mấy ngày nay không được làm, Chiếu Dã nhớ huyệt nhỏ của cô muốn phát điên. Thật vất vả được tiến vào, tận lực mà đỉnh, đưa đẩy hạ thân, muốn đem mấy ngày qua đòi lại tất cả. Anh véo mông Di Di, nhẹ giọng nói:"Di Di, biến cái đuôi ra nào".

Giống năn nỉ, giống như dụ dỗ.

Di Di cả người tê dại, hoàn toàn khống chế không được thân mình, đứt quãng nói: "Em biến, biến không ra..."

Chiếu Dã không chịu, nhấc mông cô cao lên, chọc vào chỗ sâu nhất, âm thanh bành bạch thúc rục...!

Di Di tận lực tập trung tinh thần, vẫn là bị kɧoáı ©ảʍ đánh úp mà phân tâm.

Cô nhắm mắt hít sâu một hơi, anh rên một tiếng chậm rãi ngước mắt.

Một đôi tai thỏ dài chậm rãi xuất hiện, lông tơ màu tuyết trắng bao lấy thịt mềm, bởi vì cảm xúc cảm khẩn trương dựng thẳng đứng, như bị điện giật kề sát bên nhau.

Chiếu Dã sửng sốt một chút.

Di Di cũng sửng sốt.

"...Hic, em biến không ra." Di Di gục đầu xuống, một bên tai thỏ rũ xuống theo.

Chiếu Dã bỗng nhiên cười xấu xa hăng hái ra vào, đôi tai của cô đong đưa theo sau.

"Aaaa... Quá nhanh..." . âm thanh rách nát.

"Vậy không tốt sao?" Chiếu Dã tăng tốc lao tới, vuốt ve hoa hạch, mật dịch theo đầu ngón tay anh chảy xuống.

Ý cười anh càng đậm: "Thân thể của em nói cho anh, em rất thích".

Di Di muốn cãi lại, phát ra là tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ.

Anh quá lợi hại, cô hoàn toàn không chống đỡ được.

Không...

Cô vẫn có cách chống cự.

Di Di nức nở, chờ lúc anh thúc vào sâu bên trong, đột nhiên hóp lại kẹp chặt anh, dùng sức tới hai tai đều thẳng đứng.

Chiếu Dã rũ mắt nhìn cô một cái, cắn răng nhịn xuống, tàn nhẫn chọc vào bên trong mười mấy nhát.

"Ưm a..." Di Di run rẩy cao trào, suối phun như dòng nước trào ra, bắp đùi cầm lòng không đậu mà run rẩy. Chiếu Dã như cố tình không nghỉ, vật cứng lấp kín chất lỏng không cho chảy ra, trong lúc cô cao trào lại chọc thêm vài cái. Thịt cùng thịt gắt gao không một khe hở, dòng suối chảy nhỏ từng giọt từng gọt.

Di Di run rẩy không ngừng lại được, sung sướиɠ tới ướt mắt.

Chiếu Dã gầm nhẹ rút ra, tháo bao cưỡi trên người cô, cầm cây gậy vẫn thô to nhanh chóng loát động, bắn đầy lên ngực cô.