Chương 31: Bạch ngọc (H)

Chiếu Dã bật đèn lớn, Di Di thỉnh cầu anh tắt đi, thay đổi ánh đèn. Bức rèm hơi vén ra, ánh trăng sáng như bạch ngọc trùng hợp rơi trên thân thể của cô.

Thuần lương, trong sáng, ngây thơ.

Như xa xôi mà không thể xâm phạm, càng kí©h thí©ɧ sắc dục của Chiếu Dã.

Đặt cô nằm xuống, Chiếu Dã áp lên, hôn lên mái tóc dài rơi rụng.

Chóp mũi ngửi được mùi hương, Chiếu Dã khó nhịn xoa xoa hai bên vυ", đưa miệng dán vào gặm cắn, đầu gối kề tách ra hai chân.

"Em cũng sờ anh đi". Anh mơ hồ nói không rõ lời.

Lực chú ý của Di Di đang dồn vào hai điểm trước ngực, sao nghĩ được việc này.

Nghe anh nói vậy mới chậm chạp vươn cánh tay, vuốt ve bờ lưng dày rộng của Chiếu Dã.

Một tay Chiếu Dã bóp vòng eo nhỏ, tay khác đưa xuống nơi lầy lội, đẩy ra hoa môi, ngón cái ấn ấn hoa hạch, dẫn tới việc Di Di ưm a như mèo kêu.

"Bảo bối,muốn được sờ như vậy, hiểu chưa?".

"...Biết, đã biết."

Di Di lắp bắp đáp lời.

Lòng một đống, cô đánh bạo sờ vào dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng, sờ lêи đỉиɦ chóp, qυყ đầυ dinh dính ẩm ướt chảy xuống lòng bàn tay cô. Chiếu Dã chỉnh lại tư thế, giúp cô dễ dàng đυ.ng vào, yên tĩnh chờ động tác tiếp theo. Đêm đen không rõ ràng tạo ra không khí kiều diễm ái muội, anh giống như ngọn núi lớn hùng vĩ. Di Di nắm lấy côn ŧᏂịŧ cũng hùng vĩ, nó lập tức nảy nảy lên, cô sợ tuột khỏi tay hoảng loạn nắm chặt.

Hầu kết Chiếu Dã lăn lộn, ẩn nhẫn không phát ra tiếng.

Ngón tay dài tìm kiếm trong sâu mật cốc, ngón trỏ hoàn toàn đi vào thấm ướt cửa động, thấp giọng dỗ dành:" Động đi".

Đối với chuyện này Di Di không có thiên phú, nhưng cô rất nghe lời, đã biết phải làm gì.

Không cần kỹ xảo, chỉ cần dùng bàn tay non mềm tùy ý loát động, cũng đủ làm Chiếu Dã đầu hàng. Nhưng Chiếu Dã không muốn dễ dàng buông vũ khí, ngón tay cùng động với cô, ra vào trong huyệt nhỏ.

"Ưm, ưʍ.."

Di Di khó chịu quên động tác, lại bị Chiếu Dã bắt lấy tay tiếp tục.

Chiếu Dã dùng một ngón tay khuấy động, chờ tới khi khăn trải giường ướt một mảng, lúc này anh cảm thấy đã đến lúc rồi. Nhanh chóng ma sát hai lượt, cây thịt rất lớn, tách hai chân ra nhắm ngay bị trí.

Anh nói: "Anh muốn đi vào."

Đỡ vật cứng nghiền qua nghiền lại ở cửa huyệt, ngón tay gảy lên Tiểu đậu dậu, Chiếu Dã và cô cùng thở gấp ở khoảnh khắc xâm nhập.

"A..."

"Hừm.."

Hai người đồng thanh lên tiếng.

Di Di là đau.

Chiếu Dã là sướиɠ.

Cô thật chặt, không chứa nổi anh thô to. Bốn phía xung quanh đè ép vật cứng, đỉnh chóp mới tiến vào chật chội khó đi.

Chiếu Dã thử đẩy mạnh một centimet, Di Di kêu sợ hãi: "Đau, đau chết mất..."

Chiếu Dã rớt mồ hôi, cô kẹp sắp muốn mệnh.

"Di Di, em thả lỏng một chút" Chiếu Dã yết hầu lăn lăn, bẻ ra hai miệng huyệt nhỏ.

Màu sắc phấn nộn bao bọc dươиɠ ѵậŧ hơi thâm, mãnh liệt đánh sâu vào thị giác, Chiếu Dã nhịn không được đỉnh đỉnh vài cái.

"Đau..." Di Di giống bị một cái rìu bổ ra, xé rách thành hai nửa, đau đến chảy ra hai hàng nước mắt sinh lý, cô lùi bước.

"Ô ô ô, em không được...anh đừng vào được không..."

"Em có thể." Chiếu Dã cúi đầu hôn lên nước mắt cô, động thân, Di Di khóc càng thảm thiết.

"Anh bắt nạt em, đồ đáng ghét, anh lớn như vậy làm gì...." Di Di nức nở lên án: " Đau chết mất, anh đi ra ngoài..."

Hạ thân Chiếu Dã cũng bị giam cầm đến phát đau, nhưng càng tiến vào càng có cảm giác thỏa mãn. Anh xoa xoa vòng quanh Tiểu đậu đậu, dựa vào chất lỏng ồ ạt chảy ra đỉnh vào nguyên cây, dỗ dành Di Di: "Nhịn một chút, nhịn một chút".

"A..."

Anh hoàn toàn đi vào...

Di Di cảm giác đường đi bị xuyên qua, kẹp chặt lại, thân thể và lý trí sắp không chịu nổi.

Việc này cùng trong mơ không giống nhau...

Việc này cùng lời anh nói cũng không giống ...

Cô mắt rưng rưng, nức nở nói: "Ô ô ô, chia tay đi, chúng ta kích cỡ không phù hợp."

Một trận gió to thổi qua, từ khe hở gào thét thổi vào, bức màn lay động lên xuống.

Chiếu Dã chậm rãi lùi ra một chút, ánh mắt trùng xuống. Một lúc lâu sau mới nói:

"Ngoài cái này ra, em nói gì đều có thể."

Ánh đèn tối tăm, Di Di thấy khóe mắt anh phiếm hồng, cô ý thức được mình nói sai rồi.

"Em, không phải em có ý này ..." Di Di giải thích, vẫn nhịn không được khóc nức nở.

"Em thật sự rất đau, còn có, anh to như vậy."

Chiếu Dã nói: "Em quá căng thẳng."

"Em thả lỏng không nổi..."

"Em có thể."

Chiếu Dã yên tĩnh tạm thời làm Di Di yên ổn, anh nhìn chằm chằm cô nói: "Nhìn anh."

Di Di lông mi nhẹ chớp, hai mắt đẫm nước nhìn chăm chú vào Chiếu Dã. Anh vuốt ve vòng eo Di Di, lòng bàn tay quét qua da thịt cô, như đang an ủi.

"Hít sâu." Chiếu Dã chậm rãi rời ra một đoạn.

Di Di cau mày kêu rên, hít sâu một hơi, trận đau này chậm rãi qua đi.

Chiếu Dã khen: "Rất tốt, bảo bối."

Ngay sau đó đẩy eo chọc vào.

"Ô..."

Khăn trải giường đều đã ướt đẫm, cửa động bị anh lấp kín đầy tràn, theo biên độ ra vào òm ọp kéo ra một ít chất lỏng. Chiếu Dã chọc vào rút ra, cô không còn cứng đờ, nơi nóng ấm bao bọc lấy anh, cuối cùng bởi vì như được an ủi mà cô phát ra một tiếng rêи ɾỉ yêu kiều.

Anh cúi người hôn môi Di Di, ở bên tai cô nhỏ nhẹ: "Anh yêu em."

Di Di ngơ ngẩn, tầng mây đỏ ửng bay toán loạn, so với ráng chiều trở nên rực rỡ.

Xương cụt không trong dự liệu mọc ra một chiếc đuôi trắng, hưng phấn ngoe nguẩy.

Chiếu Dã híp mắt, lòng bàn bao bọc chiếc đuôi ngắn ngủn, đây là nơi ban đầu anh đã có du͙© vọиɠ với cô, cũng là lửa nóng trong lòng, trong giấc mộng của anh.

"Em bắt đầu thích, đúng không?" Chiếu Dã âm thanh mang ý cười, rút ra một đoạn, bống nhiên lấp đầy.

"Ưʍ.." Di Di như là rêи ɾỉ, như là trả lời.

Chiếu Dã cắm đến càng nhanh và mạnh, sờ đến vệt nước ở giữa, cố ý nắm lấy đuôi nhung, chiếc đuôi ướt nhẹp cực hạn.

Di Di muốn khóc, nhưng không phải nước mắt đau đớn. Giống như có hàng vạn con kiến đang bò, ở cái đuôi mẫn cảm, cái đuôi cùng hạ thân đều bị anh khống chế hoàn toàn, cô như đang lơ lửng giữa không trung, không có vật gì chống đỡ. Chiếu Dã vừa rút ra đỉnh vào, bên trong chạm vào một điểm, một trận tê dại truyền đến đỉnh đầu, Di Di như đứng trên cao sắp trượt chân ngã xuống.

"Đừng, đừng chạm vào nơi đó..." Di Di run rẩy nói.

Chiếu Dã đối với thân thể của cô cực kỳ chú ý, tự nhiên để ý tới phản ứng kịch liệt này.

Nhưng anh vẫn giả ngu, "Chỗ nào?"

Nói xong lại vỗ về điểm mẫn cảm này, tàn nhẫn mà cắm, cọ sát mà qua.

Di Di không kịp phản ứng, thủy chiều như che trời lấp đất ồ ạt trào dâng, ý thức có chút mê loạn, âm thanh mềm mại câu người.

///

Cuối cùng sói cũng thịt thỏ!

Văn án đây rồi.

Vỗ tay.