Chương 29: Suối nước nóng ( hơi H)

Ban đêm, Di Di mơ thấy mình đang nằm trong một suối nước nóng.

Cô thấy lạ là nơi này không có ai khác, Chiếu Dã hông cuốn khăn tắm xuất hiện trong tầm mắt.

Lòng Di Di hân hoan nhảy nhót đưa ra lời mời: "Chiếu Dã, mau xuống tắm nước nóng nào".

Chiếu Dã nói "Được", cởi khăn tắm ra ném đi, trần như nhộng bước vào trong nước. Di Di nhìn thấy quái vật khổng lồ của anh, thét chói tai trốn chạy: "Sao anh lại không mặc quần...!"

Chiếu Dã dễ như trở bàn tay bắt lấy Di Di, vây đến từ phía sau, xé bỏ áo tắm của cô, môi ướŧ áŧ dán sau cổ: "Di Di, anh không chờ được".

Mất tiếng như vậy, giống như sói đói bụng đã kêu vang khi nhìn thấy món ăn ngon miệng. Di Di bất giác nghĩ như vậy...nhưng vốn dĩ anh chính là sói mà.

"Không phải anh nói ba ngày...ô..."

Di Di muốn cãi lại, nhưng chưa kịp đã bị Chiếu Dã hôn môi.

Trong nước, anh dùng tay kéo chiếc quần bơi liền viền hoa xuống, ngón tay tìm được cửa động, ngón tay cứng rắn duỗi đi vào. Cọ sát vách động. Di Di kinh sợ tới lông tơ dựng thẳng, hoảng loạn trào ra một dòng chất lỏng. Một đôi vυ" thỏ trắng bị Chiếu Dã tùy ý xoa nắn, sắp biến dạng.

Một tay khác du tẩu tới dưới thân, qua lại kí©h thí©ɧ ấn vào chỗ nổi lên. Di Di than nhẹ cong eo, sau lưng vang lên tiếng nói nóng bỏng của Chiếu Dã:"Chạy cái gì, cho anh đi vào".

Chiếu Dã nhấc mông cô lên, theo chất nhầy đỉnh vào.

Di Di chỉ cảm thấy một trận tê dại, miệng nhỏ được vật nóng lấp đầy, chưa từng có cảm giác thoải mái như thế này, yết hầu không thở nổi tràn ra một tiếng rêи ɾỉ.

Không kịp nghĩ ngợi, Chiếu Dã đã đỡ eo cô từ phía sau đỉnh vào. Tay Di Di dán trên vách tường, thân thể cong thành một vòng cung, một chút một chút đánh vào mảnh đất kí©h thí©ɧ.

Thân thể va chạm làm bắn lên từng đóa bọt nước, tiếng nước cùng tiếng đánh nhắc nhở Di Di, bọn họ đang làm sự việc thân mật nhất của loài sói. Nhưng cô không thể nghĩ gì nữa, kɧoáı ©ảʍ ngập đầu bao phủ, không phân biệt đây là suối nước nóng, hay là tiếng nước róc rách của cô.

Như mộng như ảo, như si như say.

Nửa mơ nửa tỉnh mở mắt ra.

Mọi chuyện vừa rồi hết thảy đều như thật, Di Di phảng phất như đã làʍ t̠ìиɦ ở suối nước nóng. Cô giật giật chân, chậm chạp phát hiện chiếc đầu lông xù xù đang chôn dưới thân mình.

"?"

Qυầи ɭóŧ không cánh mà bay, khăn trải giường đã bị dòng nước ấm áp làm ướt, nơi riêng tư trần trụi bị đầu lưỡi của anh ngậm lấy.

Di Di đột nhiên tỉnh táo, hét lớn: "Chiếu Dã, anh đang làm gì!"

Sói nhỏ không trả lời, lỗ tai cao cao dựng thẳng lên, không buông tha cô đang làm ra hành động gì, miệng rộng hết sức chuyên chú liếʍ láp. Mới vừa cao trào xong, hoa tâm phấn nộn như khối đậu hũ, sói đói ăn với vẻ mặt đẫm nước, ngẩng lên liếʍ liếʍ chóp mũi, vươn cái đuôi nhỏ ấn vào Tiểu Đậu Đậu, không bao lâu, cái đầu đuôi nhòn nhọn cũng bị ướt sũng.

Di Di vừa thẹn vừa ngứa, sao anh có thể làm ra sự tình này khi ngủ cùng mình, khó trách mà cô đã mộng xuân...nghĩ đến giấc mơ kia, Di Di hơi thất thần, xấu hổ che mặt duỗi duỗi chân.

Chân cô vừa nhấc lên, sói nhỏ bị đạp xuống giường.

"..."

Sói nhỏ bị ngã bệt mông xuống đất, ôm đầu kêu ô ô khẽ gọi, Chiếu Dã nghĩ ngợi, đây là lần thứ hai anh bị đá xuống giường...

Di Di cũng sửng sốt, nghe thấy tiếng thú ô ô rầm rì, sau đó xuống giường xem xét.

"Em, em không cố ý." Di Di xin lỗi, rồi sau đó lại nói, "Nhưng anh không giống trước đây, anh không thể..." cô nói không nổi mấy từ kia: "Dù sao cũng không thể như vậy."

Sói nhỏ nằm bên chân cô, dịu dàng ngoan ngoãn nhận sai.

Di Di cho rằng Chiếu Dã sẽ không như vậy nữa, ai ngờ ngày tối ngày hôm sau, Chiếu Dã lại làm lại trò cũ, vẫn liếʍ cô tỉnh lại, anh còn biến thành nguyên hình sói trưởng thành. Di Di mở mắt ra thấy một con sói lớn mở mồm to liếʍ láp nơi huyệt nhỏ, không có cách nào phản kháng, chỉ có thể bị ép mở rộng bắp đùi, mặc anh đùa nghịch. Cho tới khi đạt cao trào hai lần, Chiếu Dã mới buông tha cho cô, liếʍ sạch sẽ chất lỏng, từ đùi của cô liếʍ thẳng xuống cẳng chân mảnh khảnh, cuối cùng hôn lên ngón chân nhỏ xinh.

Xong việc, Di Di mắng anh là đồ biếи ŧɦái, Chiếu Dã cười cười, có ý rằng muốn làm cho cô thích ứng trước.

---

Ngày thứ ba, cuối cùng kỳ hạn đã đến.

Sáng sớm Di Di đã bồi hồi không yên, Chiếu Dã nhắn tin cũng không dám trả lời, vẫn như rùa rụt cổ tới tận buổi chiều. Gọi Bé Nhỏ tan ca sớm, lén lút đi trên đường, vừa vặn bị Chiếu Dã bắt được.

"...trùng hợp quá"... Di Di tay chân quẫn bách.

"Hợp cái rắm." Chiếu Dã mặt thâm trầm "Vì cái gì không chờ anh về cùng?"

"A? anh nhắn tin sao, em không nhìn thấy..."

Nói dối vụng về, Chiếu Dã liếc mắt một cái đã nhìn thấu, đi qua cầm lấy tay Di Di, không còn cách nào thở dài, thấp giọng hỏi: "Chưa gì đã khẩn trương?"

Di Di đâu chỉ là khẩn trương, quả thật là đang lo âu, cùng sợ hãi tồn tại, nhưng còn có một tia chờ mong.

"Em không có..."

Âm thanh ngữ điệu cảm thấy chính mình còn không thể tin nổi.

Gió nhẹ thổi qua gò má cô, thổi rối loạn tóc mái. Chiếu Dã giơ tay giúp sửa sửa, mu bàn tay cọ cọ qua mặt cô, ôn nhu đến mức không giống anh.

Chiếu Dã nhéo nhéo má cô, bình thản nói:" Ăn cơm trước".

Cùng nhau đi siêu thị xong, đi vào phòng nhỏ của Di Di. Di Di chưởng muỗng, Chiếu Dã trợ thủ.

Di Di đắm chìm vào việc vui vẻ nấu cơm, dần dần thả lỏng. Nhưng chờ đến khi hai người ngồi xuống mặt đối mặt ăn cơm, Di Di lại lần nữa khôi phục trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Chiếu Dã đứng lên, Di Di theo phản xạ có điều kiện nói: "Anh muốn làm sao!"

Chiếu Dã cầm chén không: "... Lấy thêm cơm"

"Ừm." Di Di ngại ngùng nói, cô giống như chú nai con sợ hãi, một cơn gió thổi cỏ lay đều sẽ khiến cho cảm xúc dao động rất lớn.

"Em đừng như vậy..." Chiếu Dã đi xới cơm trở về.

"Cái gì?"

Chiếu Dã cùng Di Di ngồi đối diện, từ từ nói: "Di Di, em giống như ăn bữa cơm trước khi bị chém đầu".

"..."

"Anh đáng sợ đến vậy sao, dọa em thành như vậy?"

"..."

Xác định cô hơi nôn nóng quá độ, vô hình nghĩ tới sự việc kia thật không được, do đó sinh ra tâm lý kháng cự. Nhưng thân cận cùng Chiếu Dã là việc mà cô nguyện ý, mỗi đêm Chiếu Dã liếʍ láp mình, cô cũng thích.

Chiếu Dã nói, bọn họ giao hợp sẽ là sự việc tốt đẹp nhất trên đời này.

Anh sẽ không lừa cô.

Di Di vặn vặn ngón tay, trong lòng đã quyết định.

Cô nhìn Chiếu Dã nói: "Em ăn no rồi".

"Hửm?"

"Anh no chưa?"

Quanh co lòng vòng, nghe qua Chiếu Dã đã hiểu được hàm ý của nó, ung dung thong thả buông đũa xuống, hỏi lại:

"Em nói đi?"