Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hàng Xóm Tôi Là Thần Sáng Thế

Chương 7: Toà nhà ma ám

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Im đi! Không phải tôi khóc!”

Úc Bạch siết chặt nắm tay, thiếu chút nữa là bóp nát điện thoại, giận dữ nói: “Có ma!”

---

“Hả??”

Nghiêm Cảnh đang định rời bàn ăn, chạy như điên ra cửa rồi đứng sững lại: “Cậu nói cái gì?”

“Có ma.” Úc Bạch nhấn mạnh: “Nhà tôi có ma, tiếng khóc giả giả thực thực này là của ma.”

Đầu dây bên kia im lặng, chỉ còn nghe loáng thoáng thấy tiếng bố mẹ Nghiêm Cảnh tò mò hỏi với ra từ bàn ăn.

“Sao con vội thế? Cơm còn chưa ăn xong mà.”

“Tiểu Bạch gọi à? Ai khóc thế?”

Rồi có tiếng “phụt”.

Nghiêm Cảnh nhịn cười một lúc, cuối cùng không nhịn được, bật cười như xì hơi.

“Lúc ăn cơm thì đừng cười, nhìn con ghê quá đi!”

“Mẹ, con không cố ý, Tiểu Bạch nói nhà cậu ấy có ma, ma còn khóc.”

“...”

Bố mẹ Nghiêm Cảnh im lặng một lúc, rồi cũng bật cười.

“Phụt.”

“Phụt!”

Úc Bạch đơ mặt nghe tiếng cười khúc khích từ điện thoại và những lời hỏi han thân thiện của người lớn.

“Con đó, từ khi nào lại mê tín thế này?” Mẹ Nghiêm Cảnh cười lớn vào điện thoại: “Khi nào rảnh đến nhà cô chơi, đến một lần là khỏi ngay.”

Úc Bạch cố gắng mỉm cười: “Dạ vâng, cô ạ, lần sau gặp cô.”

Nhà Nghiêm Cảnh làm nghề tang lễ.

Đúng là đến một lần sẽ khỏi ngay.

Hai mươi phút sau, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, Úc Bạch miễn cưỡng đứng dậy, mặt mày cau có mở cửa.

“Đã bảo cậu đừng đến rồi mà.”

“Không được!” Nghiêm Cảnh lập tức chui vào nhà: “Đâu? Ma đâu? Ma khóc ở đâu?”

Úc Bạch như người môi giới nhà đất dẫn cậu ta vào phòng, dừng lại trước bức tường.

“Ở chỗ này.”

Nghiêm Cảnh đang thở hổn hển vì chạy gấp, lập tức điều chỉnh hơi thở, rón rén áp tai vào tường nghe.

Vóc dáng lực lưỡng mà động tác như kẻ trộm, trông rất buồn cười.

Úc Bạch đứng sau lưng lén lấy điện thoại ra, chụp một tấm ảnh dìm để chọc cậu ta.

Trong hơi thở nhẹ nhàng, Nghiêm Cảnh thật sự nghe thấy tiếng khóc nhỏ.

So với tiếng khóc rõ ràng qua điện thoại, âm thanh bây giờ yếu hơn nhiều, còn có chút đứt quãng, như tiếng nấc sau khi khóc mệt.

“Mẹ kiếp, vậy mà có tiếng khóc thật.” Nghiêm Cảnh ngạc nhiên quay lại nhìn cậu: “Tôi tưởng cậu lừa tôi - ơ, cậu cầm điện thoại làm gì?”

“Không làm gì cả, chỉ trả lời tin nhắn thôi.” Úc Bạch bình tĩnh tắt máy ảnh: “Tôi đã bao giờ lừa cậu chưa?”

Nghiêm Cảnh nhìn cậu với vẻ mặt nghi ngờ.

Hai người nhìn nhau một lúc, Nghiêm Cảnh bỗng cười toe toét, giơ tay vỗ mạnh vào tường.

Một cú vỗ từ huấn luyện viên thể hình chuyên nghiệp không phải dạng vừa.

Tường rung lên, Úc Bạch cũng rung theo.

Tiếng khóc nhỏ trong tường lập tức dừng lại.

Nghiêm Cảnh kiêu ngạo tựa vào tường: “Cậu giấu cái loa ở đâu? Mua ở đâu mà chất lượng tệ thế, vỗ một cái là tắt - ”

Cậu ta còn chưa nói hết câu, bên tai bỗng vang lên tiếng khóc chói tai, xuyên qua tường, đâm vào màng nhĩ.

“!! Mẹ ơi!!”

Nghiêm Cảnh sợ đến dựng tóc gáy, nhảy dựng lên, hoảng loạn trốn sau lưng Úc Bạch.

“Chết tiệt, là ma sống!! Aaaaa cứu mạng!!!”

Úc Bạch bị huấn luyện viên thể hình cường tráng nhát gan lấy mình làm lá chắn, hít một hơi thật sâu, quyết định bịt tai lại để tránh tiếng ồn tra tấn, sau khi bình tĩnh mới nói: “Tôi đã bảo không lừa cậu mà.”

“Xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không nên nghi ngờ cậu.”

Nghiêm Cảnh mặt đầy kinh hãi, túm lấy áo cậu lẩm bẩm không ngừng.

“Giờ làm sao? Thật là ma à? Tôi không chịu nổi, cậu biết tôi từ nhỏ thấy bao nhiêu xác chết không? Hồi nhỏ tôi hay ở nhà xác học bài, trời ơi họ không phải đều sống chứ? Tôi không muốn sống nữa...”

“...Đủ rồi!!”

Úc Bạch buông tay khỏi tai, lắng nghe động tĩnh từ bức tường, đồng thời rút áo ra khỏi tay Nghiêm Cảnh.

“Dù sao cậu cũng đã dọa ma chạy rồi.”

Sau tiếng khóc lớn đột ngột, tiếng khóc trong tường càng lúc càng xa, bây giờ đã hoàn toàn biến mất.

Nghe vậy, Nghiêm Cảnh mặt đơ ra, trông như sắp nhảy lầu đến nơi.

“Không sao, có thể đó không phải ma.” Úc Bạch an ủi cậu ta: “Chắc chúng ta đều bị điên thôi.”

Nghiêm Cảnh yếu ớt thều thào: “Tôi chẳng cảm thấy được an ủi chút nào.”

Cậu ta nhìn chằm chằm vào bức tường yên tĩnh, không cam lòng hỏi: “Hàng xóm nhà cậu có trẻ con không?”

“Không.”

Đương nhiên cậu cũng không thể chắc chắn được, vì người hàng xóm như con lai kia thoạt nhìn như người lớn chứ không phải trẻ con.

“Dù có, tiếng khóc cũng không phát ra từ hướng này, ngoài bức tường này chỉ có không khí, không có người.”

Nghiêm Cảnh cố gắng nhớ lại: “Tôi nhớ trong nhà cao tầng, âm thanh thường không đúng hướng, hồi trước nhà tôi có người sửa nhà vào sáng thứ Bảy, nghe như ở ngay trên đầu, tôi cởϊ áσ chạy lên tìm, hóa ra không phải nhà trên, mà là chéo trên mấy tầng. Có khi tiếng khóc nghe như ngay bên tai, nhưng thật ra không có gần như vậy.”

“Ừ, có lý. Nhưng sao cậu lại phải cởϊ áσ chạy lên?”

Nghiêm Cảnh lập tức đứng thẳng, tự hào ưỡn ngực: “Như thế mới có uy lực.”

Cơ ngực vạm vỡ hiện rõ trên thân hình cao to.
« Chương TrướcChương Tiếp »