Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hàng Xóm Tôi Là Thần Sáng Thế

Chương 44: Thiên ngoại hữu thiên

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Đúng vậy, nhưng cậu thanh niên này mới học mà đã chơi rất giỏi rồi, chẳng giống người mới học chút nào, thật có thiên phú, học thêm một thời gian nữa thì còn gì bằng."

"Đừng nói kỹ thuật, chỉ riêng tâm lý này cũng thắng rồi, sinh ra để chơi cái này mà, cứ thua hoài mà vẫn bình tĩnh thế, lão Viên chỉ thắng ở chút kinh nghiệm thôi."

"Đúng! Còn có cả mặt dày nữa!"

Miệng Úc Bạch đang bận nhai, tán thành tất cả những lời bàn tán trên.

Đám ông già yêu cờ này rất khoan dung với chàng trai trẻ có thiên phú, sợ cậu ta thua thật sẽ thấy ngại, đả kích đến hứng thú học cờ, nên đều chỉ trích ông Viên trước.

Úc Bạch cũng thấy thua không sao cả, có thể nắm bắt nhanh như vậy một môn kiến thức mới thuộc dạng đối kháng đã rất tốt rồi, cậu nghĩ chỉ cần đào tạo một chút kiến thức cơ bản, Tạ Vô Phương chắc chắn có thể tự nấu ra món gà rán hoàn hảo.

Tuy nhiên, cậu luôn cảm thấy bàn cờ đen trắng đan xen trước mắt này trông có vẻ quen quen.

Đồng thời, ông Trương ngồi bên cạnh ông Viên, dần dần buông lỏng đôi tay vốn đang khoanh trước ngực một cách điềm tĩnh, không kìm được đứng dậy.

Ông Viên - cái thùng cờ thối - hiếm khi chiếm được thế thượng phong vững vàng, tâm trạng đang tốt, trên đầu bất ngờ phủ xuống một bóng đen lớn, ông vội liếc nhìn: "Ông đột nhiên đứng dậy làm gì thế? Đừng có làm ảnh hưởng đến tôi!"

Ông Trương vốn cầm quân trắng ở ván trước làm lơ lời ông ta nói, dùng ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ nhìn chàng trai trẻ đang cầm quân đen lúc này hồi lâu, lắc đầu liên tục: "Không thể tin được..."

Ông Viên bực bội không thôi: "Cái gì mà không thể tin được, ông đừng nói nữa!"

Ông Trương mới quay đầu nhìn ông ta, thấy ông ta vẫn không hề hay biết, thở dài thườn thượt, từ từ ngồi xuống: "Haiz, ông lại sắp thua rồi."

"Ông nói nhảm! Ván này rõ ràng là tôi sắp thắng rồi - "

Ông Viên nói xong, đột nhiên nhận ra điều gì đó, đánh giá lại bàn cờ trước mắt.

Trên bàn cờ màu vàng nhạt, giữa những mảng quân trắng liền nhau, rải rác vài quân đen lẻ loi.

Giống hệt ván cờ chưa hoàn thành của ông và ông Trương lúc nãy, khác biệt chỉ ở chỗ, ván trước ông là quân đen bị bao vây, ván này ông là quân trắng chiếm ưu thế tuyệt đối.

Trải nghiệm của hai bên khác nhau một trời một vực, khiến ông ta không thể phản ứng ngay lập tức trước thế cờ quen thuộc này.

Ông Viên khó tin trước cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt kinh ngạc, quân trắng đang cầm lỏng lẻo trong tay cũng rơi tõm vào hộp cờ.

Chàng trai có đôi mắt xám xanh ngồi đối diện vẫn nhớ lời ông ta nói trước đó.

"Bây giờ ông cũng nói quân trắng sắp thắng rồi." Tạ Vô Phương nhắc nhở ông ta.

Ông Viên trợn mắt há hốc mồm, sắc mặt dần đỏ bừng.

Úc Bạch dùng túi đồ ăn che đi tiếng cười ngắn, bắt đầu nghiêm túc cân nhắc khả năng để người hàng xóm không phải người học những bài toán khó cấp thế giới.

Đám đông xem cuộc chơi dần dần nhận ra điều gì đó không ổn, phát ra những tiếng thốt lên kinh ngạc dồn dập, dẫn đến càng ngày càng nhiều người hiếu kỳ kéo đến xem náo nhiệt.

Mặt ông Viên đỏ như gan heo, thở hổn hển liên tục, như thể giây sau sẽ ngất đi.

Ông Trương lập tức thành thạo móc từ túi áo trên của ông ta một lọ thuốc nhỏ, đổ ra một viên nhét vào miệng ông ta, rồi trấn an đối thủ đối diện: "Không sao, cậu đừng lo, cậu cứ tiếp tục đi, cậu định lật ngược tình thế thế nào?"

Ông Viên vội vàng nuốt thuốc, gầm lên: "Quân đen này tuyệt đối không có khả năng lật ngược tình thế!"

Úc Bạch hơi bối rối nhìn ông ta: "Nhưng lúc nãy chính ông nói có cơ hội lật ngược tình thế mà..."

Lão già Viên nhanh chóng cắt ngang lời cậu chưa nói hết, nói như bắn súng liên thanh: "Tôi là thùng cờ thối! Tôi nói thế vì không muốn thừa nhận mình sắp thua! Ván này tôi thật sự không tìm ra cách lật ngược tình thế, cậu định đi nước tiếp theo thế nào?"

"..." Tạ Vô Phương đã nghe từ khó hiểu này nhiều lần, nên hỏi lại: "Thùng cờ thối là gì vậy?"

Lão già Viên lại muốn nuốt thuốc: "Khoan đã, tôi đã thừa nhận rồi, cậu có thể bỏ qua chuyện này được không, thương hại chút mặt mũi già này đi chứ. Tóm lại là cậu mau đánh đi! Tôi muốn xem cậu thắng thế nào!"

Tạ Vô Phương cố gắng giải thích: "Không, tôi thực sự không biết thùng cờ thối là gì..."

Lão già Viên đành bỏ cuộc: "Tức là tôi đánh cờ rất tệ! Vừa tệ vừa hay chơi xấu, còn cứ bám riết người ta đánh cờ! Ôi trời ơi, cái cậu này thật là! Được chưa? Mau đánh cho tôi xem đi!"

Úc Bạch: "..."

Anh ấy cúi đầu, không nói gì nữa, lặng lẽ đặt xuống một quân cờ đen.

Úc Bạch, người duy nhất hiểu được cuộc đối thoại này, cười đến choáng váng đầu óc.

Cách đó không xa, bên bồn hoa, mấy người vệ sĩ hung dữ mặc áo hoa ngồi thành một hàng, vẻ mặt phức tạp nhìn về phía bóng cây đang tụ tập càng lúc càng đông người.

"Ít nhất cũng phải mười một, mười hai năm rồi nhỉ." Một vệ sĩ đếm ngón tay, thở dài sâu sắc: "Thật sự đã lâu lắm rồi tôi mới thấy cậu chủ Úc cười như vậy."

A Cường đang cắn hạt dưa không kịp đề phòng, vẫn để anh em nói ra câu thoại kinh điển trong tiểu thuyết này.

Da đầu anh ta sởn gai ốc, vứt vỏ hạt dưa vào túi rác: "Im đi! Cậu xem mấy thứ lung tung ít lại đi!"

"Hả?" Người vừa nói phản ứng lại: "Anh không xem sao biết được?"

"..." A Cường im lặng một lúc, quay mặt đi: "Cờ vây có gì hay mà nhiều người xem thế nhỉ?"

"Không biết, hình như cậu mắt xám xanh kia đánh giỏi lắm."

"Cậu ta không phải mới học luật chơi sao? Giỏi đến thế cơ à?"

Các vệ sĩ bàn tán, tò mò hỏi anh ta: "Anh Cường, cậu này với cậu chủ Úc có quan hệ gì vậy? Trước đây chúng ta chưa thấy cậu ta bao giờ, sao hôm nay lại đột nhiên cùng nhau ra ngoài chơi thế? Là bạn trên mạng à?"

"Cậu hỏi tôi á?" A Cường hỏi lại, rồi cười hiền lành: "Bình thường tôi có đi cùng các cậu không?"

"Có nha!"

"Vậy tôi biết đéo đâu!" Anh ta cáu kỉnh bốc vài hạt dưa ném qua: "Tôi cũng đâu biết! Cậu chủ Úc có bao giờ tâm sự với tôi đâu!"

"Ồ."

Mấy người khác nhanh nhẹn đỡ lấy hạt dưa, ăn sạch, rồi ngoan ngoãn bỏ vào túi rác.

Đột nhiên, một gã đầu đinh nhìn chằm chằm đám đông đen nghịt, vẻ mặt dần trở nên nghiêm trọng: "Anh Cường, anh xem chỗ kia có phải là..."

Lúc này trong đám đông, những người hiểu biết về cờ vây đã vỗ đùi liên tục: "Giỏi quá, không thể nào mới học được!"

"Lão Viên lão Trương, hai người có phải bày trò lừa bọn tôi không! Làm sao có thể lần đầu tiên đánh cờ mà đã phục nguyên được ván cờ dở dang của hai người thế này? Mà tại sao phải làm vậy chứ? Đã giỏi như thế thì thắng luôn không được sao?"

Lão già Viên chăm chú nhìn bàn cờ, không quay đầu lại: "Im đi! Đừng làm phiền người ta, đến bước quan trọng nhất rồi!"

Úc Bạch đã không còn nhìn rõ tình thế trên bàn cờ nữa, nhưng cậu có thể đoán được một chút lý do Tạ Vô Phương làm như vậy.

Gã này rõ ràng có trí nhớ như máy in, đã nhìn qua thì không quên, mà anh ấy chỉ thấy qua một ván cờ đó.

Lần đầu tiên đánh cờ, đương nhiên sẽ vô thức tham khảo và học hỏi từ kinh nghiệm sẵn có.

Một ván cờ trôi qua, anh ấy đã hoàn toàn làm quen và nắm vững luật chơi, quân đen mà trong tay người thường có lẽ sẽ thua, nhưng đến tay kẻ phi nhân loại không thể dùng lẽ thường để suy đoán, rất có thể sẽ có kết cục khác.

Vào thời khắc quyết định thắng thua, Úc Bạch cũng không ăn đồ ăn vặt nữa, chú tâm nhìn Tạ Vô Phương đang cầm quân đen trước bàn cờ.

Quân cờ đen bóng mượt dừng lại trên đầu ngón tay gầy gò mạnh mẽ, sắp sửa hạ xuống.

Những người khác cũng nín thở, thậm chí không dám chớp mắt, chờ đợi nước cờ rất có thể sẽ đảo ngược tình thế đó.

Ngay lúc này, đột nhiên có vài bóng người hoa hoè hoa sói ào ào xông vào đám đông, tức thì dấy lên một làn sóng kinh hô.

Ngay khi quân cờ đen chạm xuống bàn cờ màu ngà voi, một gã đàn ông có hành tung bí hiểm trong đám đông cũng bị đè ngã xuống đất.

Ông Viên đang cúi người bên bàn cờ mở to mắt: "Đúng là thiên ngoại hữu thiên*... Thì ra là vậy, thì ra là vậy."

(*) Thiên ngoại hữu thiên: Trời cao có trời cao hơn
« Chương TrướcChương Tiếp »