Chuẩn bị bữa tiệc lớn chỉ vì một chút dấm chấm sủi cảo.
Cơ mà bát dấm này cũng rất rất lớn.
Nên anh ấy đặc biệt chuẩn bị bữa tiệc lớn cũng đúng.
Úc Bạch tháo mũ, về nhà, việc đầu tiên là ăn dưa hấu.
Quả dưa khổng lồ dù có mùi bạc hà, nhưng ăn vào vẫn ngọt ngào mọng nước.
Mỗi miếng đều ngọt như nhau.
Nghiêm Cảnh ngồi bên cạnh, ăn như mất hồn, thỉnh thoảng nhìn cơ bắp của mình.
“Tôi không nên ăn nữa, tôi nên tập luyện thêm.”
Úc Bạch vui vẻ an ủi: “Ăn đi, mai tập.”
“Anh ta tập thế nào nhỉ.”
Nghiêm Cảnh thở dài, liếc cái ống nhòm trên bàn.
“Cậu không dùng à? Cho tôi xem nha, có thể lần trước tôi chưa nhìn rõ dáng anh ta, để tôi xem lại nha.”
“...” Úc Bạch khinh bỉ: “Cậu đúng là biếи ŧɦái.”
Cậu nghĩ người ở phòng bên chắc đang cắt dưa hấu trong bếp.
Vì cậu thấy ánh đèn sáng lên từ cửa sổ bếp bên kia.
Chẳng bao lâu, có tiếng gõ cửa nhẹ.
Úc Bạch nhanh chóng kéo Nghiêm Cảnh đang định ra mở cửa lại.
“Sao không mở - ”
“Suỵt.”
Đợi bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, Úc Bạch mới đứng dậy mở cửa.
Trên sàn trước cửa nhà cậu là quả cầu nhỏ bí ẩn.
Trên cửa tất nhiên dán tờ giấy quen thuộc.
Phi nhân loại quả nhiên hoàn toàn bắt chước cách cậu tặng quà, nhưng lần đầu tiên cậu và Nghiêm Cảnh ngủ quá say nên không nghe thấy tiếng gõ cửa.
Úc Bạch cúi xuống nhặt quả cầu nhỏ, gỡ tờ giấy, không cần nhìn cũng anh ấy biết viết gì.
- Đây là quà, tôi thích dưa hấu, cảm ơn bạn.
Không ngoài dự đoán, bắt chước định dạng của cậu, cuối câu cũng không có hình mặt cười châm biếm.
Khóe miệng Úc Bạch cong lên nụ cười.
Khác lần trước, lần này cậu thấy rõ ràng đối phương thích dưa hấu thế nào.
Nhưng, sao lần này không chỉ thiếu mặt cười, mà cả chữ ký cũng không có?
“Phụt, haha.” Nghiêm Cảnh đứng đối diện cậu ban đầu còn ngơ ngác bây giờ bỗng bật cười sặc sụa: “Trời ơi là trời.”
Úc Bạch gạt tờ giấy qua một bên, ngạc nhiên nhìn cậu ta: “Cậu cười cái gì?”
Nghiêm Cảnh vừa nhìn theo tờ giấy vừa cười không ngừng, cố gắng đung đưa đầu chỉ chỉ về nó.
“Cậu tự xem đi!”
Cậu ta nói, còn lập tức rút điện thoại, định chụp lại để chiếm hời.
“Đợi đã, để tôi chụp! Cậu đừng nhúc nhích!”
Nghe vậy, Úc Bạch lập tức nhận ra có gì đó sai sai, không để cậu ta kịp mở camera, lật ngay tờ giấy lại.
...Lần này mặt sau cũng có chữ!
Nhìn dòng chữ ngay ngắn dài hơn nhiều so với câu cảm ơn ngắn gọn ở mặt trước, Úc Bạch dần đơ ra, hóa thành tượng đá tại chỗ.
Trên đó viết:
Hôm nay gặp bạn ở phòng bếp trong nhà và trên phố lúc bên ngoài.
Bạn có vẻ đang tránh né gì đó, không muốn bị phát hiện.
Nên tôi không chào bạn, xin lỗi.
Hy vọng tôi không làm phiền bạn.
Đến đây, người viết dường như dừng lại một lúc lâu mới viết tiếp, dòng chữ sau cách xa hơn, nét mực đậm hơn:
Xin hỏi, lần sau gặp bạn, tôi có thể chào bạn không?
- Hàng xóm phòng 1204.